Đọc truyện Nữ Phụ Hảo Yêu Nghiệt – Chương 22: Lam Ngân Tuyết Tỉnh, Bất Ngờ Chào Đón
“Này Lộc Nhai, chẳng phải ngươi vốn đã giăng bẫy, đợi con mồi tới gần mà giăng luôn một mẻ. Sao bây giờ còn chưa chịu động tay động chân đi” Lãnh Huyết Ngạn buồn bực liếc nhìn Lộc Nhai bên cạnh.
Thanh âm của Lãnh Huyết Ngạn vốn đã vô cùng quyến rũ, mị đến tận xương, nhưng cũng không kém phần nam tính. Vang lên giữa đêm đen tối mịt lại có vài phần quỷ dị không nói nên lời.
Hắn cùng Lộc Nhai vốn cùng một nhóm đi tìm chút tin tức của nàng, mặc dù nghe nàng nói là phải đợi nàng, nhưng đợi đã quá một tuần, còn muốn bọn hắn đợi đến khi nào đây? Thế nên mọi người liền lấy hết can đảm kháng chỉ, chia ra mấy hướng mà đi.
Nhưng mà bộ dáng tên Lộc Nhai này quả thật rất đáng ghét, suốt ngày chỉ một bộ dáng trầm mặc, khác gì tên Lãnh Tử Ngạn cũng suốt ngày như khối băng, một ngày nói không quá mười từ. Còn tên Lam Hàn Phong thì cũng suốt ngày trưng bộ mặt than như chỉ cần đến gần là hắn sẽ công kích. Ài, còn một tên nữa, là tên Ám Dạ suốt ngày thoắt ẩn thoắt hiện, cứ như tên hái hoa tặc làm việc xấu sợ bị phát hiện vậy. Cũng còn một tên nữa nhưng không đáng nói.
Lãnh Huyết Ngạn phe phẩy chiếc quạt đuôi phượng màu đỏ rực, suy nghĩ miên man về dàn mỹ nam bên cạnh Lam Ngân Tuyết. Ài, rõ ràng là bộ dáng hắn đẹp mắt như vậy, cũng không có trầm mặc, lạnh lùng, rõ ràng là mỹ nam ngàn vàng khó cầu mà sao nàng còn nỡ chọc nhiều hoa đào như vậy, ngàn vạn lần thở dài a!
Lãnh Huyết Ngạn trên mặt bày ra bộ dáng đau khổ pha lẫn chút bất đắc dĩ, Lộc Nhai nhìn khuôn mặt vốn luôn treo nụ cười của Lãnh Huyết Ngạn, giờ lại tràn ngập vẻ không đành lòng. Tự dưng lại sinh ra một chút đồng cảm, mặc dù tên Lãnh Huyết Ngạn này là một người ích kỉ, cũng tàn ác, nhưng mà tên này đối với nàng đều là thật tâm, ai ai cũng nhìn thấy, chỉ trừ nàng…Vả lại làm gì có ai mà không ích kỉ đúng không? đến cả bản thân hắn cũng đã vài lần bi thương cùng tuyệt vọng, nhưng hắn vô năng không thể dứt, có lẽ đây là cảm xúc chung của hắn và tên này.
“Ta biết ngươi cũng không phải kẻ rỗi hơi như vậy, nếu đã biết thì không cần hỏi, chẳng bằng dùng đầu 1oc mà nghiêm túc suy nghĩ nàng đang ở đâu” Lộc Nhai hạ mi mắt, ánh lửa nhỏ nhoi không đủ soi sáng toàn bộ, chỉ đủ để lộ ra một phần cằm tinh mỹ cùng khóe môi đạm bạc không thể hiện rõ cảm xúc, nhưng giọng nói lại không lộ ra chút khinh bỉ nào, hiển nhiên là hoàn toàn nghiêm túc.
Lãnh Huyết Ngạn nghe vậy cũng im lặng, không khí xung quanh căng thẳng đến cực điểm. Lộc Nhai xoay chuyển một hồi ý nghĩa, quyết định sau khi tìm được nàng, sẽ đi giải quyết chuyện cá nhân, hắn đã đợi lâu như vậy, bây giờ đúng là thời cơ thích hợp, nhưng vì chuyện của nàng mà chậm trễ, bất quá hắn nguyện ý.
“Này Lộc Nhai, nếu ngươi phải chọn lựa giữa trả thù và nàng, ngươi chọn thứ nào?” Lãnh Huyết Ngạn đột nhiên lên tiếng, hắn vươn đôi huyết mâu như máu, quỷ dị, cũng đẹp một cách tà ác, giữa đêm đen tối mịt, lại có chút nổi bật
Lộc Nhai nghe thế, cũng có chút giật mình, theo cảm tính vừa định nói chọn nàng, thế nhưng lý trí không biết tại sao lại phun ra ba chữ “chọn trả thù” Hắn vừa nói xong, cũng có chút hối hận, nhưng lời nói như bát nước hắt đi, không thể thu hồi…
Lãnh Huyết Ngạn nghe thế, ngoài ý muốn nở nụ cười “Haha, Lộc Nhai ngươi quả nhiên đã bị hận ý khắc sâu như vậy” Hắn mặc dù rất vui mừng khi không có một kỳ phùng địch thủ, nhưng trong tâm vẫn cảm thấy có chút buồn bã vì Tiểu Tuyết há ra lại chẳng bằng hận ý của Lộc Nhai.
Lộc Nhai không nói gì, hắn không tài nào giải thích được lòng mình, nhưng hắn cũng thật may mắn vì nàng từ xưa đến giờ chưa bao giờ nhận ra tình cảm của hắn…Ít ra thì khiến hắn cảm thấy mình không phải một tên lật lọng…Hắn nghĩ vậy
Lãnh Huyết Ngạn phe phẩy chiếc quạt đuôi phượng màu đỏ, toàn thân huyết y lại không còn yêu nghiệt như xưa, nhiễm mấy phần băng lãnh cùng thất vọng trong đáy mắt. Không khí tiếp tục rơi vào trầm mặc.
“Phụ thân, ta cảm thấy có gì đó rất bất ổn” Lam Bạch Băng nghe thuộc hạ báo cáo, liền nhanh chóng nói cho Khiêm Thuyết, cũng chính là giáo chủ Ma giáo, phụ thân của nàng.
Khiêm Thuyết không nói gì, tiếp tục lắng nghe nữ nhi của mình
“Phụ thân, ta muốn đi tìm hiểu một số chuyện”Lam Bạch Băng trịnh trọng nói, khuôn mặt không có chút tùy hứng nào, khiến Khiêm Thuyết cũng có vài phần ngoài ý muốn, hắn mở miệng
“Ân”
Lam Bạch Băng thoáng chốc biến mất, để lại một bạch quang chói mắt.
Trong lúc này, Lam Ngân Tuyết ảo não dựa vào vách tường, Lam Ngân Vũ với Lam Huyền nhìn nàng, tâm co rút đau đớn, trong lòng không ngừng dáy lên ngọn lửa phẫn nộ, Lam Huyền là tên nàng đặt cho Ám Dạ Chi Hồ.
Nàng có chút cảm thán vận mệnh trớ trêu, bản thân đã không có thực lực, mấy năm tu luyện đến bán sống bán chết vẫn không đuổi theo được Lam Bạch Băng, nàng đã tự trách bản thân không có tiền đồ không biết bao nhiêu đêm.
Lam Ngân Tuyết cười nhợt nhạt, bây giờ từ một đứa vốn đã không có thực lực, thành một người ngay cả một chút nội lực cùng nguyên khí cũng không có. Nàng cười điên cuồng, công sức bao nhiêu năm, bao nhiêu lần đi dạo Quỷ Môn Quan, bây giờ lại hóa thành bọt biển, không chừa lại một chút gì sao?
Tại sao vậy? Nàng không trách Lam Ngân Vũ và Lam Huyền, nhưng nàng lại trách bản thân. Nàng không rõ nguyên do sức mạnh của nàng bị rút hết, nhưng nàng cũng không nghĩ nguyên do là hai người Lam Ngân Vũ và Lam Huyền.
Nhưng sao lại như vậy? Trải qua đau đớn như tẩy kinh phạt tủy cả tuần liền, những cơn ác mộng kéo dài hành hạ nàng. Tiềm thức cùng linh hồn đau đớn đến không thể nào chịu nổi, tưởng chừng như nàng đã bỏ cuộc, thế nhưng vì chút hi vọng sống, cuối cùng vẫn vượt qua được. Nàng biết chỉ có nàng mới giúp được nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút lạc lõng cùng ghen tị với nữ chủ…
Lam Ngân Tuyết vươn tay, bóng tối bao trùm, thị giác đã không thể hoạt động khiến nàng vốn đang cười điên cuồng, giờ như phát điên. Tại sao khi tỉnh dậy nàng lại phát hiện ra nàng không thể thấy gì? Tại sao toàn bộ công sức nàng dùng mồ hôi xương máu mà tôi luyện cũng không cánh mà bay? Tại sao? Tại sao vậy?
Bi thương cùng uất ức nhen nhói trong lòng, toàn bộ ủy khuất bao nhiêu lâu nay, hóa thành một giọt lệ trong suốt, lạnh như băng từ khóe mắt vốn trong suốt dịu dàng nhưng giờ lại vô hồn, không chút cảm xúc.
Lam Huyền cùng Lam Ngân Vũ cũng không thể giải thích được sự việc đau thương này, cũng không mở miệng an ủi nàng, bọn hắn biết nàng bây giờ đang vô cùng hỗn loạn, tựa như đứa trẻ cự tuyệt bất cứ vòng tay nào, chỉ có thể từ từ nhấm nháp nỗi đau và chữa lành nó.
Lam Ngân Tuyết vô lực gục xuống giường băng, nàng cần chút thời gian suy nghĩ, bây giờ nàng không thể nhìn, lúc mới tỉnh dậy còn có thể nói, bây giờ lại không tài nào phát ra một chút thanh âm nào. Khi nàng phát hiện mình giờ chẳng qua chỉ là một nữ nhân mù phế vật không tài cán, lúc đó lòng nàng vừa lạnh vừa nóng, tại cuống họng như có một ngọn lửa thiêu đốt, làm nàng muốn phát ra thanh âm cũng không thể.
Hệ thống vốn đã biến mất không chút dấu vết vào năm trước…Nàng lúc đấy đã có chút suy sụp, nhưng cũng chưa tuyệt vọng như bây giờ. Lam Huyền cùng Lam Ngân Vũ nhìn khuôn mặt vốn tuyệt mỹ bây giờ lại mệt mỏi đến cực độ, mái tóc màu bạch kim giờ lại mất đi vẻ đẹp vốn có, như biến thành màu bạc của sự tang thương, hoặc có thể chỉ là do cảm nhận của bọn hắn…
“…” Lam Ngân Tuyết dùng hết sức lực còn lại hét lên, nhưng cuối cùng chẳng phát ra một thanh âm nào, nàng cười, cười đến đẹp không sao tả xiết. Ha ha, một thời vang danh, cuối cùng thảm bại như ngày hôm nay thôi, mang danh là thiên tài ở thế giới cũ, không phải bây giờ cũng biến thành bộ dáng này sao? Nàng có dùng được bao nhiêu khả năng vốn có của mình? Toàn bộ đều dựa vào sự bền bỉ cùng nhẫn nại.
Lam Ngân Vũ và Lam Huyền đứng bên ngoài, cố làm mờ bản thân để nàng không cảm nhận được sự hiện diện của bọn hắn, bọn hắn hiểu nàng giờ chỉ muốn ở một mình, nhưng bọn hắn không tài nào an tâm để nàng ở một mình được, bọn hắn sợ nàng quá mức tuyệt vọng lại có suy nghĩ gì đó không hay.
“Ngươi có biết lí do không?” Lam Huyền dùng tinh thần lực truyền âm cho Lam Ngân Vũ
“Không…” Lam Ngân Vũ thở dài đáp.
Khi nàng tỉnh dậy, bọn hắn thật cao hứng đi tới nhìn nàng, thế nhưng nàng lại mờ mịt hỏi sao chỗ này tối vậy, sao không thấy gì hết vậy, làm bọn hắn hoảng hốt kiểm tra nàng, lại phát hiện ra nàng thế nhưng lại không thể nhìn thấy, không còn chút nguyên khí nào. Bọn hắn không thể thốt ra lời, nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, tự dưng lại cảm thấy hoảng hốt vô cùng…
Lam Ngân Tuyết càng đau khổ, bọn hắn càng đau hơn, nhưng không tài nào thể hiện ra được, chỉ có thể ở cạnh nàng, để nói rằng bọn hắn vẫn ở đây. Một ngày đẹp trời, trời quang đãng, hoa đua bông nở, thế nhưng lại có hai bóng dáng đứng bất động thật lâu, mãi cho đến ngày hôm sau cũng không có lấy một cử động…Có lẽ không phải thứ gì cũng đẹp như bầu trời trong xanh kia.
–Tác giả có đôi lời muốn gửi gắm–
Tình hình là ta cũng không muốn như vậy đâu, mà ta thấy dạo này teenfic nhiều quá, mà cũng có nhiều người bản thân không thích nữ chính cường hãn, thứ gì cũng giải được. Và ta chưa bao giờ có ý định đưa câu truyện theo hướng đi như vậy, nữ chính có thể có tài, nhưng nếu không dùng dùng chính mồ hôi nước mắt của mình, thì làm sao có thể trở nên cường hãn? Ta cũng chỉ mới lợi dụng chút tài vặt từ hiện đại mà thôi.
Nhưng mà ta vô tình thấy một góp ý cho rằng vẫn còn cường hãn, ta không có đá xoáy gì ai, ta chỉ muốn nói rằng ta tôn trọng sự góp ý, vì thế ta sẽ cho câu truyện theo một hướng đi khác, khó đi hơn, và ta cũng đả nói trước là truyện không ngắn mà nhỉ? Vì thế đừng khiến ta thấy một câu nào nói ta cố tình làm truyện dài dòng, ta tôn trọng góp ý, nhưng không có nghĩa là những góp ý không xem xét lời nói của ta.
À =] ta nghiêm túc quá, ai ghét thì có thể vĩnh biệt, ta không tiễn.
=] Và ta cũng định tặng vài one shot cung hoàng đạo cho mấy bạn ủng hộ ta dài lâu, ai có góp ý ấn tượng, đúng, và coi trọng ta, thì ta liền không chút do dự mà kết giao, vả lại oan shot cũng sẽ được ta viết tặng riêng. Đây là chút thành ý ta muốn cảm ơn mọi người đã ủng hộ ta, dù ta thật sự rất vô trách nhiệm.
La la la~ Thế giới tươi đẹp, trời xanh mây trắng, nữ chính vẫn còn một chặng đường thật dài.