Đọc truyện Nữ Phụ Hảo Yêu Nghiệt – Chương 19: Ám Dạ Chi Hồ
“Ta tò mò lí do vì sao ngươi lại về sớm hơn dự định” Hắc y nam tử dựa người vào cây hoa anh đào, giọng nói quỷ dị, khàn đục nhưng lại gợi cảm dị thường. Làm cho người nghe đều tưởng tượng ra chủ nhân giọng nói này là một người vừa quyến rũ lại vừa âm u dị thường
“Người vốn chỉ thích xem kịch vui, không tham gia vào những chuyện phàm tục sao tự dưng lại nảy sinh hứng thú với đời tư của ta thế?” Lam Ngân Vũ cong nhẹ môi, mở miệng trào phúng nói. Hắn vẫn nhã nhặn, vẫn ôn nhu, nhưng lại đem đến chút chế giễu gì đó rất khó chịu cho người khác.
“Chỉ đơn giản vì ngươi là người mạnh nhất trong số bọn ta và cũng là người duy nhất không chịu quy thuận nàng ta bốn trăm năm trước” Hắc y nam tử khẽ bật cười, như cái việc hắn cũng quy thuận hoàn toàn không liên quan tới hắn.
“Chẳng phải ngươi cũng vậy sao? Tên gián điệp” Lam Ngân Vũ xoay người, nhìn vào hắc y nam tử, miệng mỉm cười dịu dàng nói
“Hóa ra ngươi đã biết, chắc đó cũng là lí do ta và tên kia là hai người duy nhất không bị thương nặng trong trận chiến năm đó.” Hắc y nam tử một bộ dáng ta giờ mới nhận ra.
“Ngươi và hắn cũng không hề đụng đến ta, nếu không thì chắc hẳn ta đã kết thúc mạng trong trận chiến đó rồi, mang danh là người mạnh nhất thì sao, chẳng phải vẫn bị bảy người bọn họ đánh cho tơi bời sao?” Lam Ngân Vũ chắp tay sau lưng, thật nhẹ giọng nói. Hắn đi đến đình giữa hồ trên ngọn núi, ngồi xuống châm trà
Hắc y nam tử cũng đi theo, hắn ngồi xuống chỗ đối diện Lam Ngân Vũ, cũng thật tự nhiên nhận chén trà mà Lam Ngân Vũ đưa đến
“Ngươi thật khéo đùa, bản thân ngươi tùy tiện cũng có thể quật ngã bọn ta, nhưng lại chậm trễ không làm, lí do vì sao?” Hắc y nam tử nhướn mày, đem ánh mắt thật sâu đánh giá Lam Ngân Vũ
“Lúc đấy ta còn quá mềm mỏng, thật sự không nỡ xuống tay với các ngươi” Lam Ngân Vũ cong khóe môi, hạ mi mắt nhìn vào nước trà, mùi hoa tuyết liên giữa hồ thoang thoảng xung quanh. Mặc dù chỉ đơn thuần chỉ là một cuộc nói chuyện nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy thật nặng nề
Hắc y nam tử không nói gì, hắn có chút cảm thán số phận trớ trêu. Mười người lại vì hai nữ tử mà đầu tranh thật lâu…Đúng là trớ trêu thật.
“Ám Dạ Chi Hồ, ngươi đến đây vì nàng phải không?” Lam Ngân Vũ sau cơn im lặng, nhẹ nhàng hỏi
“Ân, bảy người kia đều đã quy thuận, ngươi không thấy bi kịch sắp lặp lại sao? Ta không tìm nàng, chẳng lẽ lại đi cùng bọn kia để làm chuyện lén lút, chẳng bẳng giao phó sinh mạng này cho nàng, ít nhất ta cũng không muốn nhìn nàng lần nữa biến mất” Àm Dạ Chi Hồ hạ mi mắt, giọng nói vốn khàn đục cũng trở nên ôn nhu lạ thường
“Thần Quang Bạch Hổ đâu? Không phải hai ngươi luôn đi cùng nhau sao?” Lam Ngân Vũ nhận được áp án như ý muốn, tâm cũng dễ chịu hơn
“Hắn? Ta không biết, hắn giấu đi linh lực, ta cũng thật hoài nghi tên đấy còn sống hay không” Ám Dạ Chi Hồ thật thành thực nói, hoàn toàn không cảm thấy câu nói của hắn có bao nhiêu đáng đánh đòn
“Haha, nếu như hắn còn ở đây, chắc hẳn đã đuổi đánh ngươi. Ta thật nhớ ngươi và hắn, ít nhất thì hai người chọn nàng. Cũng không bao giờ có ý thương tổn nàng” Lam Ngân Vũ mỉm cười
“Ngươi đã có thể cho ta hoàn thành huyết khế dang dở được hay chưa? Ta biết ngươi đã dùng huyết khế để trói buộc ngươi và nàng, ta không thể cho phép ngươi làm chuyện tốt một mình” Ám Dạ Chi Hồ bật cười, xong sau đó cũng quay lại mục đích chính của hắn khi đến đây
“Ân, chuyện bốn trăm năm trước, mỗi người trong chúng ta đều có lỗi, vậy thì hãy dùng cơ hội cuối cùng này để bảo vệ nàng” Lam Ngân Vũ đứng dậy, đi vào nơi Lam Ngân Tuyết đang say ngủ
Ám Dạ Chi Hồ nhanh chóng đuổi theo, khi đến nơi, nhìn lại dung nhan dịu dàng giống như bốn trăm năm về trước. Nàng vẫn khuynh thành như ngày nào…
Ám Dạ Chi Hồ cắn ngón tay, cũng nhỏ máu lên trán nàng, khi máu của hắn chạm tới hoa văn hình đóa tuyết liên thanh nhã, chợt máu của hắn ta ra, đi khắp hoa văn, làm cho đóa tuyết liên trắng ngà trở thành một màu đen thuần túy, đẹp không sao tả xiết
“Một trong Thập Đại Ma Thú Thượng Cổ Ám Dạ Chi Hồ, nay dùng huyết tạo ra ấn chú, vĩnh viễn đem linh hồn và thân thể giao cho nàng. Nếu như trái với lời thề này, vĩnh viễn hồn phi phách tán, đau đớn khắc sâu” Ám Dạ Chi Hồ thật ôn nhu nhìn nàng.
Ám Dạ Chi Hồ sau khi đã kí kết huyết khế, hắn bước ra ngoài, nhìn Lam Ngân Vũ đang suy nghĩ điều gì đó, dung nhan tuyệt mỹ dịu dàng của hắn có chút mệt mỏi. Mái tóc màu bạch kim thật dài, thật đẹp, cũng tựa như mái tóc bạc của nhân loại, trải qua thăng trầm gió mưa, giờ lại đau lòng đến thế. Làn da trắng tái nhợt nhạt không có huyết sắc, môi bạc luôn cười lại làm cho ngân mâu thêm lạnh lẽo đạm mạc, lông mi thật dày màu bạch kim làm cho đôi mắt của hắn càng thêm trầm buồn. Khí chất dịu dàng nho nhã, lại ánh chút xa cách, quả thật là tang thương…
Lam Ngân Vũ cũng nhìn Ám Dạ Chi Hồ, nam nhân này lại hoàn toàn trái ngược với hắn. Mái tóc đen dài bóng mượt đổ như suối xuống, khuôn mặt như họa, yêu nghiệt diễm áp quần phương, không khác gì nữ nhân nhưng lại ma mị hơn nữ nhân. Làn da cũng thật tái nhợt không có huyết sắc, cánh môi luôn mang nụ cười tựa tiếu phi tiếu, khí chất quỷ dị cùng tà ác xung quanh, pha lẫn thêm chút xảo quyệt, tựa như một con rắn độc, giảo hoạt nhưng cũng quyến rũ. Đôi huyền mâu sâu thẳm, tựa như vực tối không thấy đáy, lạnh lẽo cùng âm u. Có lẽ giữa hắn và Ám Dạ Chi Hồ giống nhau ở sự tang thương trong đáy mắt, sự mệt mỏi trong suy nghĩ, và si tình trong thân tâm. Ma Thú thượng cổ, lại đi say mê nhân loại, nghe thật buồn cười biết bao, nhưng thế sự vốn là thế…
“Có lẽ nàng phải một tuần nữa mới tỉnh” Ám Dạ Chi Hồ mở miệng phá tan bầu không khí cổ quái
“Ân, ngươi có muốn cùng ta đi dẹp chút phiền phức không?” Lam Ngân Vũ cất tiếng hỏi, hắn nở nụ cười nhợt nhạt
“Bảy người, chúng ta quả thật có chút khổ sở khi chống lại, vậy thì tự mình đi động thủ giảm bớt người đi” Ám Dạ Chi Hồ cũng cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt. Rốt cuộc là người nào dám đến đây? Đây là nơi của bọn hắn và nàng, trừ phi nàng cho phép, không thì không ai được phép xâm phạm
Cả hai bóng người thoáng chốc biến mất. (Tác giả: Ta đâu có ngược con ta tới mức nó thiếu sống thiếu chết mà các nàng la làng như gà bị chọc tiết vậy *ngoáy tai* ta buff rồi đó, đừng nghĩ xấu cho ta vậy chứ. Lam Bạch Băng cũng không xấu xa đâu, sau này ta định để họ làm hòa với nhau đấy. Có thể là có bách hợp luôn há há há)
Ở dưới núi, một nam tử vận lam y đang dùng tốc độ không thể nhìn bằng mắt thường đi lên. Bỗng hai bóng dáng một trắng một đen lao từ trên xuống, phóng ra một tầng kết giới ngăn cách ba người họ với bên ngoài.
“Không nghĩ tới, người đến lại là Thanh Thủy Điểu nha” Ám Dạ Chi Hồ không biết lấy đâu ra một cái quạt lông màu đen phe phẩy, một bộ dáng đại gia rất đáng đánh đòn
“Thanh Thủy Điểu, không nghĩ tới ngươi tìm tới được đây” Lam Ngân Vũ mỉm cười nói
“Hai người hóa ra là ở đây” Thanh Thủy Điểu một bộ dáng điềm đạm cũng mỉm cười nói
“Vì ngươi là một trong số ít những người không gây thương tổn cho nàng nhiều, ta sẽ không giết ngươi, nhưng tốt nhất là không nên nói ra ngoài nha” Ám Dạ Chi Hồ cười đầy gian xảo, bộ dáng như nếu ngươi không đồng ý thì ta liền giết ngươi.
“Hai người thừa biết ta đây có chủ đích gì, ta chỉ muốn tìm ba người, trận chiến bốn trăm năm trước, ta đã không muốn lặp lại. Ta quả thật có chút hối hận, và…Ta biết thực lực của ta tới đâu” Nam tử vận lam y, tóc đen như mực bay tán loạn, đôi lam mâu nhu hòa, điềm đạm cùng khách khí, bộ dáng không quá nổi bật nhưng lại có tư vị rất dễ nhìn, hiển nhiên là khiến người khác yêu thích. Thanh Thủy Điểu, vẫn là một Ma Thú hiền dịu như vậy
“Vậy thì ta sẽ không giết ngươi, bởi vì dù ngươi đã từng là huynh đệ với bọn ta, chỉ cần gây thương tổn cho nàng thì ta cũng sẽ giết. Thanh Thủy Điểu à, ngươi là người biết co dãn, hãy sử xự cho đúng
“Ân, vậy có thể thả ta đi chưa, ta sẽ coi như chưa biết gì hết” Thanh Thủy Điểu mỉm cười, bộ dáng thư sinh văn nhã thành thật (Tác giả: Yên tâm, tên Thanh Thủy Điểu này là Ma Thú sau này sẽ quy thuận Lam Ngân Tuyết :3 4/6, ổn rồi nha. Và ta tiết lộ thông tin này trước, bốn anh Ma Thú đều trong dàn hậu cung hắc hắc hắc, truyện này cũng phải trên mười anh hắc hắc hắc, ai không đồng ý thì nói cho ta một tiếng)
“Được, ta thả ngươi đi” Lam Ngân Vũ phất tay, kết giới bị phá hủy, Thanh Thủy Điểu vụt đi
“Tại sao ngươi thả hắn đi?” Ám Dạ Chi Hồ xoa cằm nhìn bóng dáng Thanh Thủy Điểu biến mất
“Vì hắn sẽ không hại nàng” Lam Ngân Vũ xoay người biến mất, Ám Dạ Chi Hồ nhún vai, cũng biến mất tăm
-Tác giả thông báo-
=]] Ta định cho Lam Bạch Băng xuất hiện cùng nhưng ai cũng phản ánh nên ta không cho nàng ấy lên sàn để Thanh Thủy Điểu xuất hiện một mình, dù sao ta cho thêm một Ma Thú đã là nhượng bộ và nể tình, đừng lo, bốn ta cũng có thể cho đánh lại sáu, hắc hắc hắc
Dự là truyện khá là dài cùng rắc rối, còn ai muốn theo tiếp không nà?
Cơ mà mọi người nghĩ ta viết mạt thế thì ta viết được không? Sợ viết nó dở tệ :3
Vẫn game cũ =] tiếp tục đoán đi nào, chương sau là tái xuất của dàn mỹ nam đang đợi vợ trở về há há, ai đoán được mấy ảnh sẽ làm gì không nà?
Bây giờ là công bố kết quả, chúc mừng nàng Châu Hoàng (@ChuHong175) đã đoán đúng hắc y nam tử là Ám Dạ Chi Hồ, ta đã liên lạc với nàng rồi nga. Tiếp tục kiên trì, truyện sẽ ra nhanh :3