Nữ Phụ Hảo Yêu Nghiệt

Chương 13: Độc Trùng


Đọc truyện Nữ Phụ Hảo Yêu Nghiệt – Chương 13: Độc Trùng

Giữa gian phòng trang nhã, một nữ tử tay vuốt thân cầm, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn như ẩn như hiện, mái tóc màu bạch ngân xỏa dài buông lỏng tựa thác nước, lại bồng bềnh không gió mà bay. Cánh môi mềm giương lên nụ cười nhàn nhạt, hàng mày lá liễu như chứa hàng vạn phong tình. Cánh mi dày như cánh bướm khẽ vỗ làm đôi lam mâu có chút mờ ảo, trong suốt mà bi thương.
“Dực đại nhân từ khi nào lại có sở thích nhìn lén người ta như vậy?” Lam Ngân Tuyết nhàn nhạt mở miệng, ngón tay như bạch ngọc nhẹ lướt qua từng sợi dây cầm vang lên âm thanh trầm ấm tựa giọng nói của nàng
“Dạ cô nương cư nhiên lại phát hiện ra ta?” Hiên Viên Dực tiêu sái bước ra khỏi tấm bình phong, khuôn mặt có chút ngạc nhiên
Lam Ngân Tuyết im lặng không đáp, nàng ngẩng đầu nhìn về phía người mà đã được định là nam chủ, tại sao hắn không đi mè nheo với Lam Bạch Băng mà cứ bám riết nàng không tha? Nàng cũng không có nhã hứng mà đùa dai với cái người tàn nhẫn thâm trầm này đâu
“Dực đại nhân, ngươi không thể cứ bám riết ta như vậy. Nếu như ngươi muốn tìm một người đủ thú vị, Lam Bạch Băng có lẽ sẽ đáp ứng được” Lam Ngân Tuyết nhàm chán nói, cả khuôn mặt ẩn hiện một tầng yêu mị xen lẫn một chút phóng khoáng bất cần
Hiên Viên Dực chợt khựng lại, trong đầu hắn dần hiện ra hình ảnh của một nữ tử ma mị lại lãnh khốc vô tình, vô cùng ngạo mạn! Rồi hắn lại nhìn sang nữ tử đối diện mình, hai người này thoạt nhìn có mấy điểm tương tự, nhưng nữ tử trước mặt lại làm cho hắn có cảm giác an tĩnh dị thường, một chút gì đó thoải mái làm hắn vô cùng lưu luyến.
“Để ta nói cho ngươi một bí mật, người có thể giải độc cho ngươi cũng chỉ có nàng – Lam Bạch Băng mà thôi. Đừng tìm ta tốn công, cũng đừng suy đoán ta làm sao biết ngươi thân mang độc trùng, vì càng suy đoán sẽ càng hối hận đấy” Lam Ngân Tuyết cười nhạt, đôi lam mâu trong veo lóe lên tia sáng âm u lạnh lẽo, khí chất vương giả trong vô thức toát ra làm Hiên Viên Dực kinh ngạc vô cùng.
“Dạ cô nương biết ta mang độc trùng? Người có thể biết được việc này không quá nhiều” Hiên Viên Dực nhanh chóng thu hồi biểu hiện kinh ngạc, híp đôi mắt thâm trầm nhìn Lam Ngân Tuyết như muốn nhìn thấu cả người nàng
“Bởi vì những kẻ biết được đều không toàn mạng? Dực đại nhân à, ta khuyên ngài không nên có ác ý với ta, vì ta đã có thể biết được một bí mật của ngài thì những bí mật khác ta vẫn có thể biết” Lam Ngân Tuyết nhìn thẳng vào mắt Hiên Viên Dực, khí chất thanh lãnh cuồng ngạo hòa lẫn vào sự vương giả trời sinh, cao cao tại thượng không thể với tới!
“Dạ cô nương thật sự thân phận tột cùng là như thế nào?” Hiên Viên Dực cũng nhìn thẳng Lam Ngân Tuyết, đôi con ngươi sâu thẳm lóe lên tia hứng thú rồi vụt tắt. Lam Ngân Tuyết ưu nhã cầm lấy chén trà, ngón tay miết theo độ cong của chén trà, muốn nói lại không thể nói
“Dực đại nhân muốn biết? Chỉ sợ rằng ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được, trừ phi chính miệng ta nói ra” Lam Ngân Tuyết vân đạm phong khinh đáp, muốn biết nàng xuất thân tột cùng ra sao? Mơ à? Đến đại giáo chủ Ma giáo còn không biết thì làm sao mà ngươi biết được? Thật đúng là chuyện nực cười
“Nếu như Dạ cô nương nói cho ta thì cái giá lớn như thế nào?” Hiên Viên Dực xoa cằm, môi bạc khẽ cong thành đường hoàn mỹ. Cả người hắn như được bao bọc bởi hào quang của một cường giả lại âm u lạnh băng không tình cảm, quả nhiên là nam chủ!
“Dực đại nhân sẽ không thể thoát khỏi ta, một cái giá khiến ngươi muốn quay đầu cũng không được” Lam Ngân Tuyết nói rất nhẹ, tựa như đang chào hỏi bình thường nhưng lưu quang trong mắt nàng dần trở nên đục ngầu một mảng, làm người khác không đoán được nàng đang nghĩ gì

Tốt nhất là ngươi quản chuyện ngươi cho tốt, đừng để cho kẻ có ý đồ xấu biết được ngươi mang kịch độc. Đừng hiểu lầm ta có ý đồ, chỉ đơn giản là mạng của ngươi vốn không dễ chết như vậy” Lam Ngân Tuyết rất có hảo ý nhắc nhở, nàng cũng chẳng có ý gì cả, nàng chỉ đơn giản là muốn chứng kiến nam nhân này vì tình mà ngày đêm khổ sở, vì hắn chính là một trong những người gián tiếp hại chết Lam Ngân Tuyết trong nguyên tác…
Lam Ngân Tuyết nhìn thoáng qua mỹ nam tử trước mắt rồi đứng dậy sải bước rời đi, nàng cũng không ngại cùng hắn diễn kịch đâu, dù sao thì nàng cũng khá nhàm chán. Nhưng tuyệt đối nàng không muốn dây dưa, nhưng giữ vững một mối quan hệ làm ăn thì được. Hiên Viên Dực hắn là một người cũng rất trong nhân tài, lại biết giữ vững lời hứa, hợp tác với hắn cũng không tệ.
Hiên Viên Dực căn bản là không biết nàng nghĩ gì, chỉ nghĩ là nàng quan tâm hắn. Thế là một hiểu lầm nho nhỏ phát sinh, nhưng cũng làm cho những tình huống dở khóc dở cười sẽ xảy ra trong tương lai.
Lam Ngân Tuyết vui vẻ ngâm nga mấy câu rồi thoăn thoắt nhảy ra hoa viên, dưới tán cây anh đào, bốn mỹ nam tử múa kiếm làm Lam Ngân Tuyết thoáng sững sờ…Thật sự là quá mỹ…
Những đường kiếm lưu loát chuyển biến không ngừng va vào nhau, hoa anh đào rơi rớt làm nên những trận mưa hoa làm bốn thân ảnh càng trở nên huyền ảo, mông lung, tựa như lạc vào chốn tiên cảnh bồng lai.
Một lãnh khốc vô tình, một an tĩnh thâm trầm, một yêu mị phong tình, một cuồng dã quyến rũ, bốn người với bốn khí chất hội tụ lại một chỗ thật sự là quá hợp, Lam Ngân Tuyết không tự chủ mà thốt nhẹ trong miệng “Quá mỹ rồi…”
“Tuyết tỷ?” Lam Hàn Phong nhìn thấy Lam Ngân Tuyết thì dừng mọi động tác, nhìn nàng mỉm cười
“Tiểu Phong Phong, tỷ giờ mới biết đệ thật soái nha!” Lam Ngân Tuyết giơ ngón tay cái tán thưởng, Lam Hàn Phong mặc dù không hiểu là gì nhưng cũng biết là đang khen hắn, trong lòng không ngừng nở hoa
“Hắc hắc, ai cũng thật soái. Cho ta luyện chung với” Lam Ngân Tuyết còn không quên khen thêm những ai đó làm những ai đó mặt mày đang ủ rũ cũng dần trở nên tươi sáng như hoa mùa xuân. Nàng không đợi bọn hắn đồng ý đã với tới nhuyễn kiếm gần đấy, nhún chân nhảy tới chỗ bọn hắn
Nhuyễn kiếm của nàng biến ảo khôn lường, vòng eo mảnh khảnh hòa nhịp với tay cầm nhuyễn kiếm, thuần thục mà uyển chuyển. Mái tóc mùa bạch ngân uốn lượn làm bộ bạch y càng thêm phiêu dật. Bốn mỹ nam tử nhìn nhau rồi cũng hòa nhịp chung với điệu múa. Năm đường kiếm phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, Lam Ngân Tuyết càng múa càng hăng, từ lúc nào nàng cũng không hay rằng mình đã hoàn toàn hòa nhập vào điệu vũ, cất cao tiếng hát trầm ấm động lòng người.
Kiếm ta đi về đâu
Yêu và hận, tình khó phân định
Đao ta cắt ngang trường không
Thị và phi hiểu mà cũng không hiểu
Ta say một màn mông lung
Ân cùng oán như mơ lại như không
Ta tỉnh một giấc xuân mộng
Sinh cùng tử hóa thành không
Đến vội vàng
Đi vội vàng
Hận không thể cùng tương phùng
Yêu vội vàng

Hận cũng vội vàng
Tất cả đều theo gió bay
Cười vang một tràng
Thở dài một tiếng
Hoan hỉ một đời
Bi ai một kiếp
Ai cùng ta chung sinh tử
Ta khóc lệ rơi trong lòng
Bi và hoan, trời xanh trêu đùa
Ta cười, ta cuồng, ta điên
Trời và đất, gió thổi mây vần
Ta say một màn mông lung
Ân cùng oán như mơ lại như không
Ta tỉnh một giấc xuân mộng
Sinh cùng tử hóa thành không
Đến vội vàng

Đi vội vàng
Hận không thể cùng tương phùng
Yêu vội vàng
Hận cũng vội vàng
Tất cả đều theo gió bay
Cười vang một tràng
Thở dài một tiếng
Hoan hỉ một đời
Bi ai một kiếp
Ai cùng ta chung sinh tử
Bài hát đủ uy dũng, đủ ưu thương, đủ cô tịch với thanh âm trầm ấm làm tâm can sắt đá cũng yếu mềm, Lam Ngân Tuyết cứ hăng say lạc vào thế giới của riêng mình. Mà không hay rằng mình có bao nhiêu mị lực…Nếu như có thể, nàng muốn một lần được tiêu dao như vậy, nàng gảy cầm, người nàng yêu múa kiếm. Điều đó có biết bao nhiêu ấm áp?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.