Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

Chương 3: Từ Hôn 3


Bạn đang đọc Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn – Chương 3: Từ Hôn 3


Edit: LT.

500 vạn, trực tiếp ăn phân cũng được
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Diệp Thừa, có phải anh có người mình thích rồi đúng không?】
【Cuồng tự luyến: Ừ.】
【Cuồng tự luyến:?】
【Bạn đã thu hồi một tin nhắn.】
【Cuồng tự luyến:?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Em gửi nhầm người.】
【Cuồng tự luyến: Gửi cho ai?】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tần Hâm, em và cậu ấy đang đùa với nhau.】
【Cuồng tự luyến: Chụp màn hình lại cho tôi xem.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Em lỡ tay xóa mất rồi.】
【Cuồng tự luyến: ????:)】
Lê Thiên Thiên mới vừa hướng dẫn xong một lớp yoga, cô lấy điện thoại ra nhìn lại đoạn chat giữa hai người hơn mười lần, nhìn một lần muốn chết một lần.

Cô không thể chụp lịch sử trò chuyện giữa mình và Tần Hâm cho Diệp Thừa xem được, bên phía Lê Uyên vẫn còn chưa chuẩn bị xong nên lúc này không thể để lộ chuyện Lê gia muốn đổi hôn ước.

Lý Trác Mỹ đã nói chờ đến khi chuẩn bị xong bà ta sẽ chọn thời điểm thích hợp rồi tự mình đến nói chuyện này với Diệp gia.
Vì vậy Lê Thiên Thiên thà rằng để Diệp Thừa hiểu lầm mình muốn ngủ với hắn chứ nhất quyết không để lộ giao dịch giữa mình và Lý Trác Mỹ.
Cô tắt điện thoại, quyết định cả ngày hôm nay sẽ không đụng đến nó nữa.
“Thiên Thiên, cậu lại bị phạt tiền rồi!”
Lê Thiên Thiên nghe tiểu Thư làm ở quầy lễ tân nói vậy thì không khỏi giật mình, nhanh chóng đi tới mở xấp danh sách khiếu nại đặt trước quầy ra xem.
“Ai khiếu nại tớ vậy? Lại là khiếu nại ẩn danh sao?”
Ngày hôm qua cô cũng đã bị khiếu nại ẩn danh một lần, tiền lương công việc bán thời gian này vốn dĩ đã không nhiều, lúc này đã nghèo càng thêm nghèo.

Cũng may là Lý Trác Mỹ đã chuyển khoản phần tiền đặt cọc cho cô chứ không thì cô chỉ có thể dựa vào mì tôm và dưa muối sống qua ngày.
Tiểu Thư xích lại gần nói nhỏ bên tai Lê Thiên Thiên:
“Tớ đã đặc biệt để ý giúp cậu rồi, người viết khiếu nại này vốn chưa từng tham gia lớp của cậu, tớ cố ý tra xét thời khóa biểu thì tra ra được cô ta tên là Lưu An Kỳ.”
Lưu An Kỳ!
Đầu óc Lê Thiên Thiên nhanh chóng xoay chuyển, cô nghĩ đến cặp chân dài kia và bức ảnh trong nhóm chat.

Vì sao cô ta lại khiếu nại mình chứ?
Là bởi vì mình đã khiến cô ta mất mặt ở câu lạc bộ Kiếm Hồn, sau đó cô ta phát hiện ra mình làm ở chỗ này nên mới làm vậy sao?
Trong lúc suy luận của Lê Thiên Thiên dần đi vào ngõ cụt thì có hai cô gái đi đến từ phía đối diện, vừa nhìn là biết cả hai đều là thiên kim nhà giàu vì trang phục trên người bọn họ đều đến từ các thương hiệu quốc tế lớn.
Người xinh đẹp hơn chính là người đã xuất hiện với tần suất quá cao trong hai ngày này – Lưu An Kỳ.

Cô gái đi cùng bên cạnh không có gì nổi bật, thậm chí đôi mắt còn có chút giống với mắt gà chọi.

Biểu tình của cả hai đều cực kỳ không thân thiện, vừa nhìn thấy Lê Thiên Thiên thì lập tức bày ra vẻ thâm cừu đại hận.

Bọn họ rẽ về hướng phòng thay quần áo, có lẽ là sẽ tham gia lớp của giáo viên kế tiếp.

Nếu không phải vừa nãy Lê Thiên Thiên ngồi xem đi xem lại đoạn chat thì sẽ không chậm trễ thời gian tan làm, nếu vậy hẳn là sẽ không đụng phải hai người bọn họ.

“Này, hai người kia có thù oán gì với em vậy? Sao lại dùng lỗ mũi mà nhìn người vậy chứ?”
Hoàng Tiêu đi tới, cô ấy nhìn theo bóng lưng hai người kia rồi bất bình lên tiếng.
Hoàng Tiêu là huấn luyện viên yoga toàn thời gian đã làm trong nghề được mười năm, trời sinh khuôn mặt em bé, tính cách cũng hoạt bát, có mối quan hệ rất tốt với Lê Thiên Thiên.

“Chính bọn họ đã ẩn danh khiếu nại em.”
“Hai cái đồ vương bát đản này, rốt cuộc em đắc tội gì với bọn họ vậy?”
Hoàng Tiêu nổi cơn giận, vén tay áo chuẩn bị xông lên mắng người thì bị Lê Thiên Thiên ngăn cản.
“Chị của em ơi, đừng kích động mà.”
Lê Thiên Thiên nói tiếng phổ thông chuẩn nhưng lại dùng ngữ điệu Ngô nông*, là điển hình của một mỹ nữ dịu dàng vùng Giang Nam sông nước.

Tuy nhiên những người thân với cô đều biết cô thoạt nhìn kiều mềm vậy thôi nhưng quỷ kế lại nhiều hơn so với bất cứ ai.
*Ngô nông: phương ngữ Tô Châu, nổi tiếng là mềm nhẹ dịu dàng.
Lê Thiên Thiên kéo Hoàng Tiêu sang một bên nói nhỏ vào tai cô ấy:
“Chẳng phải ở chỗ chúng ta có một loại tinh dầu cực kỳ khó đẩy mạnh tiêu thụ nhưng lại được trích tiền hoa hồng cao sao?”
Hoàng Tiêu lập tức hiểu ý, lửa giận cũng giảm xuống, cười đầy xảo quyệt:
“Là loại vừa quý vừa khó ngửi kia đúng chứ?”
“Chị đừng cười như vậy, trông hệt như bọn buôn người ấy, sợ người khác không nhìn ra được chị đang đi hố người sao?”
Lê Thiên Thiên duỗi tay xoa nắn khuôn mặt Hoàng Tiêu một chút rồi nhướng mày, bày ra ánh mắt chỉ hai người bọn họ có thể hiểu.
“Được rồi, nhờ hết vào chị đó.”
Hoàng Tiêu tùy tay cầm lấy một chai tinh dầu, nhanh chóng thay đổi biểu tình trên mặt rồi đi về phía hai người Lưu An Kỳ.
Cô ấy rất giỏi chào hàng, lại biết cách nắm bắt tâm lý khách hàng nên luôn là người nhận được tiền hoa hồng bán tinh dầu cao nhất ở câu lạc bộ.

Quả nhiên với miệng lưỡi của mình cô ấy đã lừa được hai vị thiên kim không thiếu tiền kia mua loại tinh dầu oải hương bán chạy nhất ở đây.

Lúc đóng gói, Hoàng Tiêu cố ý lấy nhầm chai tinh dầu vừa quý vừa khó ngửi kia bỏ vào hộp rồi sau đó lại giả bộ như phát hiện ra sai sót nên lên tiếng xin lỗi:
“Ây da thật xin lỗi mỹ nữ nha, vừa nãy là tôi bỏ nhầm hàng cho cô, phiền cô chờ một chút để tôi đổi lại.”
Quay đầu lại Hoàng Tiêu lại giả bộ tán gẫu với tiểu Thư ở quầy lễ tân.
“Em xem đầu óc hồ đồ của chị này, bỏ nhầm chai tinh dầu mà Thiên Thiên mua vào giỏ hàng của khách.”

Tiểu Thư không hiểu ra sao, cô ấy nhìn chai tinh dầu được nhân viên ở đây gọi là ‘vấn đề nan giải’, kinh ngạc hỏi lại:
“Thiên Thiên mua chai này thật hả chị?”
“Đúng vậy đó, em nói thử xem sao con bé có nhiều tiền vậy chứ? Mua cả chai tinh dầu quý nhất ở đây, ánh mắt con bé tốt…”
“Từ từ.”
Rốt cuộc Lưu An Kỳ nghe không nổi nữa, đuôi mắt nhếch lên bất mãn hỏi:
“Chai tinh dầu này là lấy ra từ giỏ hàng của tôi đúng chứ?”
Hoàng Tiêu nhanh chóng dừng cuộc nói chuyện phiếm lại, thuận tay đưa chai tinh dầu hoa oải hương ra rồi giải thích:
“Xin lỗi mỹ nữ, vừa nãy là do tôi bỏ nhầm vào hộp, đây mới là loại tinh dầu mà tôi mới giới thiệu với cô, bán rất chạy đó.”
“Bán chạy chính là hàng đại chúng, giá rẻ.” Lưu An Kỳ trưng ra vẻ mặt cao quý, vươn ngón tay chỉ vào chai tinh dầu ‘vấn đề nan giải’, nói:
“Tôi muốn lấy chai này.”
“Nhưng chai này đã có người mua rồi ạ.”
“Không phải là nhân viên ở chỗ mấy người mua sao? Tôi chính là khách VIP ở đây, chẳng phải mấy người nên làm hài lòng khách hàng trước sao?”
“Mỹ nữ à, chai tinh dầu này chỗ bọn tôi không có tính giá nội bộ cho nhân viên, khách hàng mua với giá nào thì nhân viên mua với giá đó, cô ấy cũng đã thanh toán tiền rồi.” Hoàng Tiêu giả bộ khó xử
“Cô ta thanh toán bao nhiêu tiền?”
“Hai vạn chín.”
“Tôi trả ba vạn.”
“Chị Tiêu Tiêu, lấy giúp em chai tinh dầu kia với, bây giờ em tan làm.” Lê Thiên Thiên lên sân khấu đúng lúc để diễn tiếp vở kịch này.

Lúc Lê Thiên Thiên đến gần thì Lưu An Kỳ lập tức đứng thẳng người, mắt cũng không thèm nhìn Lê Thiên Thiên, tiếp tục nói với Hoàng Tiêu.
“Nếu cô không thể giải quyết được chuyện này thì tôi sẽ gọi điện thoại cho chủ của cô.”
Hoàng Tiêu nhìn trái nhìn phải tựa như không muốn làm mất lòng cả hai bên, sau đó giải thích với Lê Thiên Thiên:
“Thiên Thiên à, vị mỹ nữ này nhìn trúng chai tinh dầu này, cô ấy ra giá ba vạn, em xem…”
“Nhưng em đã thanh toán tiền xong rồi mà.” Lê Thiên Thiên bĩu môi, giọng nói như có chút giận dỗi.
“Cô xứng để dùng loại tinh dầu đắt tiền như vậy sao?” Cô gái đi cùng Lưu An Kỳ âm dương quái khí châm chọc một câu cực kỳ khó nghe.
“Sao cô lại xúc phạm người khác như vậy chứ?” Lê Thiên Thiên làm như tức giận trợn to mắt nhìn lại.
“Được rồi được rồi.” Hoàng Tiêu kịp thời mở miệng hoà giải, lấy chai tinh dầu vấn đề nan giải bỏ vào hộp cho Lưu An Kỳ, một sự nhịn chín sự lành nói:
“Thiên Thiên à, cô ấy trả nhiều hơn em một vạn, em suy xét vì câu lạc bộ đi nha.”
Rốt cuộc Lưu An Kỳ cũng vừa lòng mỉm cười, nhìn Lê Thiên Thiên tức giận thở phì phì thì trong lòng vô cùng hả giận, trực tiếp lấy điện thoại ra thanh toán tiền rồi xách theo túi hàng diễu võ dương oai rời đi.
Tiểu Thư đứng ở quầy lễ tân theo dõi toàn bộ vở kịch xong thì không khỏi trợn tròn mắt sững sờ, cô ấy cũng đã hiểu rõ mọi chuyện nên không ngừng vỗ tay khen ngợi.

“‘Vấn đề nan giải’ đã giảm xuống đến hai vạn rưỡi vẫn không có ai mua, vậy mà hai người lại bán được với giá ba vạn, không cần tính tiền hoa hồng thì cũng đã kiếm lời được năm nghìn tệ, quá tuyệt.”

Hai chị em vừa kiếm được tiền lại vừa hố được người hẹn nhau ra ngoài ăn một bữa ngon.
Trong quán ăn, hai chai bia chạm vào nhau, Lê Thiên Thiên và Hoàng Tiêu mỗi người đều uống một hơi hết nửa chai, cùng nhau nấc một cái rồi nhìn nhau cười ha hả.
“Quá thoải mái! Thiên Thiên à, quả thật trong bụng em chỉ toàn ý nghĩ xấu xa! Chị bị em dạy hư rồi.”

Hai má Lê Thiên Thiên đã ửng đỏ vì tửu lượng không tốt, ngây thơ cười nói:
“Cảm ơn chị đã khích lệ.”
Hai người bọn họ vui sướng ngồi ăn tôm hùm đất và xiên que.
Hoàng Tiêu có tửu lượng tốt, một chai bia đã tiến vào bụng còn Lê Thiên Thiên mới uống được phân nửa nhưng hai mắt đã tiến vào trạng thái đờ đẫn.
“Đang nghĩ gì mà trợn cả mắt lên thế hả?”
“Em có vị hôn phu, anh ta thích Lưu An Kỳ.” Hai tay Lê Thiên Thiên chống dưới cằm, ánh mắt tan rã nói ngắn gọn về tình huống khó khăn hiện tại của mình.
Câu đầu tiên vừa dứt đã khiến Hoàng Tiêu phải kinh ngạc.
“Trách không được cô ta kiếm chuyện với em! Tình tay ba cẩu huyết nha!”
“Nhưng mà em và vị hôn phu đều không thích nhau, hiện tại anh ta vì Lưu An Kỳ mà đòi từ hôn với em, thật ra em cũng đang rối rắm không biết có nên thành toàn cho bọn họ hay không.

Nhưng nếu em bị từ hôn thì mẹ nuôi sẽ không cho em học phí.”
Hoàng Tiêu vỗ bàn một tiếng rồi nói:
“Em gái à đừng ngốc nghếch nữa, liên hôn thương nghiệp thì cần gì tình cảm chứ? Em đã từng thấy qua cặp đôi liên hôn thương nghiệp nào thích lẫn nhau chưa? Hành vi của vị hôn phu nhà em chính là xuất quỹ! Em lại còn muốn thành toàn cho bọn họ, ngốc bạch ngọt sao?”
“Không phải, hiện tại tình huống của em tương đối đặc biệt, chính là mẹ nuôi của em muốn một tháng sau đem hôn ước từ trên người em chuyển sang cho con gái ruột của bà ấy, nếu em làm cho vị hôn phu của em không từ hôn thì bà ấy lập tức cho em 500 vạn.”
Cái gì mà con gái ruột, cái gì mà chuyển hôn ước, nhờ vào câu cuối cùng kia mà Hoàng Tiêu đã hiểu rõ mối quan hệ phức tạp này.

Cô ấy trực tiếp đứng lên, dẫm một chân lên ghế, lại sợ người khác nghe thấy nên kéo Lê Thiên Thiên qua nói nhỏ vào tai:
“Lê Thiên Thiên, 500 vạn lận đó, em còn do dự gì nữa? Gạo nấu thành cơm là lập tức xong việc!”
Lê Thiên Thiên: …
Lại thêm một người không đáng tin cậy.
“Chị của em à, chị có cẩn thận nghe em nói chuyện không vậy? Em phải giao lại anh ta hoàn chỉnh không thiếu thứ gì cho vị tiếp theo.”
“Chị cũng chưa bảo em làm thật.

Trước tiên cứ làm anh ta tưởng là thật đi đã, chuyện qua rồi thì làm sáng tỏ một chút là được.

Sau khi làm sáng tỏ, mặc kệ anh ta ở cùng với con gái ruột hay ở cùng với Lưu An Kỳ thì cũng đều không phải chuyện của em đúng chứ? Chẳng phải em chỉ cần làm xong vụ này trong một tháng thôi sao? 500 vạn lận đó em gái à!”
Lập luận của Hoàng Tiêu có tác dụng tẩy não rất mạnh khiến Lê Thiên Thiên nghe xong lập tức dao động mãnh liệt.

Đúng vậy, cô chỉ cần làm nhiệm vụ một tháng sẽ lập tức nhận được 500 vạn, phát sóng trực tiếp ăn phân còn được chứ đừng nói đến mấy cái thủ đoạn nhỏ nhặt này.
Lê Thiên Thiên bừng tỉnh rồi, lúc này mà còn rảnh rỗi ngồi đây bóc vỏ tôm hùm đất sao? Không chăm chỉ làm việc thì sao kiếm được tiền chứ?

Sau khi Lê Thiên Thiên được tiêm máu gà* xong thì hiện tại đang đứng trong tiểu khu chỗ Diệp Thừa ở, bị gió lạnh thổi qua làm tỉnh rượu không ít.
*tiêm máu gà: hiện nay cụm từ này thường được sử dụng để mô tả một người nào đó đang ở trong trạng thái bị kích động về mặt cảm xúc, phấn khích, tràn đầy năng lượng.

(cre: baidu)
Diệp Thừa không sống cùng với ba mẹ mà từ thời đại học đã dọn ra sống riêng ở một căn chung cư ở gần trường.

Hoàn cảnh tiểu khu rất tốt, mỗi tầng là một hộ gia đình.

Diệp Thừa còn cố ý chọn ở tầng số 18, một con số vô cùng cát lợi*.
*Cát là tốt lành, may mắn, ý chỉ những điều tốt đẹp.


Lợi là lợi ích, thuận lợi, ý chỉ thuận buồm xuôi gió.
Nghe nói lúc Diệp Thừa quyết định mua căn chung cư này thì nó vẫn đang trong quá trình hoàn công, chủ đầu tư nói tầng hắn chọn là 17B nhưng hắn nhất quyết không đồng ý, yêu cầu phải đổi thành số 18 như bình thường thì mới mua.

Chính vì vậy nên toàn bộ tiểu khu chỉ có thang máy ở toà số 8 này có được nút bấm số 18.

*Thang máy tại một số tòa nhà cao tầng ở TQ thường bỏ qua số 18 hoặc thay thế thành 17B vì quan niệm số 18 gợi nhớ đến 18 tầng địa ngục.

Số 4, 13, 14 cũng được bỏ qua hoặc thay thế bằng kí hiệu khác.

(cre: zhihu)
Thật ra Lê Thiên Thiên có thể hiểu được, Diệp Thừa mua nhà hoàn toàn dựa theo ngày tháng sinh của mình.

Ngày 18 tháng 8.
Dãy số này quả thật là đại cát đại lợi.

*Số 18 đã được giải thích ở trên còn số 8 đọc chệch đi sẽ thành ‘phát’ với ý nghĩa phát đạt, giàu sang.

Diệp Thừa ở tòa 8 tầng 18.
Lê Thiên Thiên đứng trước cửa tòa số 8 do dự một lúc lâu không biết có nên rút lui hay không, thật sự phải làm theo lời Hoàng Tiêu nói sao?
Cô lấy điện thoại đã tắt máy cả ngày ra xem, trong WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc nhưng lại không có tin nào đến từ Diệp Thừa.
Không chừng Diệp Thừa đã kéo cô vào danh sách đen từ lâu.
Ngay lúc Lê Thiên Thiên đang soạn tin gửi thử cho Diệp Thừa xem mình đã bị kéo vào danh sách đen hay chưa thì bỗng nhiên có một ngón trỏ duỗi đến trước mặt cô rồi ấn vào chỗ tay nắm cửa, tư thế ái muội này trông tựa như cô đang được vây vào trong lòng ngực người phía sau.

Lê Thiên Thiên ngửi thấy mùi tuyết tùng quen thuộc nên chậm rãi quay đầu lại, trán của cô vô tình cọ qua cằm của hắn, cô lập tức không dám nhúc nhích nữa mà chỉ cẩn thận giương mắt lên nhìn.

Quả nhiên là Diệp Thừa.
Một tiếng “tích” vang lên, khóa vân tay được mở ra, thì ra hắn chỉ là muốn mở cửa.
Diệp Thừa lập tức rút tay về, trên mặt không có biểu tình gì, hắn vòng qua người Lê Thiên Thiên bước vào bên trong, cũng không hề có ý định chờ cô.
Cũng may Lê Thiên Thiên kịp thời vươn tay giữ cửa nên không đến mức bị nhốt ở ngoài, đi theo sau Diệp Thừa vào thang máy.
Trong không gian nhỏ hẹp, Lê Thiên Thiên không dám thở mạnh mà chỉ đứng im nhìn chằm chằm vào từng con số đang thay đổi liên tục trên bảng đèn báo.

Cuối cùng thang máy cũng dừng ở tầng 18.
Trong khoảnh khắc chờ cửa thang máy mở ra, Diệp Thừa bỗng nhiên lên tiếng.
“Uống say?”
Hắn thờ ơ liếc cô một cái rồi tiếp tục nhàn nhạt nói:
“Dự định uống say làm loạn sao?”
Lê Thiên Thiên: …
_
11/05/2022.

????????????????????????????: @????????????????????????????????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.