Bạn đang đọc Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn – Chương 13: Từ Hôn 13
“Anh ta là vị hôn phu của chị sao?”
Tân Trạch Vũ đứng yên bên cạnh cô, nụ cười trên môi đã tắt, bày ra vẻ mặt đáng thương vô cùng, nhìn cô tiếp tục nói:
“Chị đã đồng ý mời tôi đi ăn…”
Lê Thiên Thiên ăn mềm không ăn cứng, lập tức dỗ dành cậu:
“Chờ tôi một chút, tôi sẽ lập tức quay lại.”
Cô đi qua gõ gõ cửa sổ xe chỗ ghế lái, Diệp Thừa chậm rãi quay qua nhìn cô nhưng không hạ cửa sổ xe xuống mà chỉ tay qua ghế phụ, ý bảo cô lên xe.
“Mới một ngày mà chân đã lành rồi sao?”
Vừa đặt mông lên xe thì Diệp Thừa đã lập tức mở miệng tấn công khiến Lê Thiên Thiên trở tay không kịp.
“Em cũng cảm thấy thần kỳ, có thể nói là kỳ tích của y học…”
Cô đón nhận ánh nhìn chăm chú của Diệp Thừa, kịp thời thu hồi lời nói dối chuẩn bị buột miệng thốt ra, khuôn mặt nhỏ rụt rụt vào phía dưới lớp áo khoác nhung trắng, cúi đầu thành thật nhận sai.
“Thật xin lỗi, là em đã lừa anh.”
Dựa theo tính cách vừa lạnh nhạt lại vừa ngạo nghễ của Diệp Thừa, hắn nhất định sẽ tức giận mắng cô một trận rồi đuổi cô xuống xe, mãnh liệt thô bạo hệt như buổi sáng ngày hôm qua hắn đóng sầm cửa rời đi.
Nhưng xác thật chính cô đã vì lợi ích của bản thân mà lừa hắn trước, Lê Thiên Thiên nhắm chặt mắt lại im lặng chờ đợi giông bão.
Trong xe đột nhiên im bặt, Diệp Thừa trầm mặc một lúc lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Nếu vậy thì tôi nên phạt em như thế nào đây?”
Lê Thiên Thiên mở mắt ra, cẩn thận nhìn về phía hắn.
Diệp Thừa không hề tức giận như trong tưởng tượng của cô, sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng còn như có như không cong lên, dường như tâm tình cũng không tệ lắm.
Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói:
“Phạt như thế nào cũng được.”
“Vậy mời tôi bữa cơm đi.” Diệp Thừa nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
Những lời này của hắn quả thực đã cấp cho cô một bậc thang lớn, đồng nghĩa với việc hắn sẽ không so đo gì với cô.
Lê Thiên Thiên không nghĩ tới Diệp Thừa sẽ dễ dàng buông tha cho cô như vậy, trong lòng nhất thời cảm kích, lập tức đồng ý:
“Không thành vấn đề, anh cứ chọn thời gian và địa điểm đi, em tùy thời xin đợi.”
“Cậu ta là ai?” Bỗng nhiên Diệp Thừa nâng cằm chỉ về phía bóng dáng đứng cách đó không xa.
“Một học đệ của em.”
“Là người lần trước hẹn em đi ăn bánh kem?” Diệp Thừa nhíu mày quay qua.
Không ngờ hắn còn nhớ rõ như vậy, Lê Thiên Thiên gật gật đầu.
“Hai người muốn đi ra ngoài cùng nhau?”
“Vâng, em thiếu cậu ấy một ân tình nên muốn mời cậu ấy ăn bữa cơm, vừa nãy còn đang thương lượng với nhau xem có nên ghé qua chỗ chợ tìm việc làm trước hay không.”
Dường như Tân Trạch Vũ cũng cảm nhận được tầm mắt trong xe nên đã quay đầu nhìn qua đây, Diệp Thừa nheo mắt nghênh đón, bốn mắt nhìn nhau, khói lửa bắn ra bốn phía.
“Hình phạt mà vừa nãy nói, hôm nay thực hiện đi.”
Sắc mặt Lê Thiên Thiên cứng lại, chậm rãi lên tiếng:
“Nhưng hôm nay em đã có hẹn với cậu ấy.”
“Hủy đi.”
“Như vậy thì bất lịch sự quá.”
Diệp Thừa không vui quay qua nhìn cô.
Một lúc sau hắn mở cửa xe, nói:
“Vậy để tôi đến nói.”
Lê Thiên Thiên không kịp ngăn cản, hắn đã xuống xe, cặp chân dài bước hai ba bước đã đi đến trước mặt Tân Trạch Vũ.
Hai người đàn ông chói mắt đứng chung một chỗ khiến cho một phạm vi nhỏ quanh cổng trường náo động lên.
Lê Thiên Thiên không dám xuống xe tham dự vào, cô không muốn trở thành nhân vật tiêu điểm.
Không biết cả hai đang nói gì với nhau mà biểu tình càng lúc càng nghiêm trọng, cô chỉ có thể ở trong xe nỗ lực phán đoán nội dung cuộc trò chuyện thông qua biểu tình trên mặt hai người.
Nhưng còn chưa phán đoán được gì thì Diệp Thừa đã đen mặt xoay người trở về, vẻ mặt luôn tươi cười của Tân Trạch Vũ cũng trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lê Thiên Thiên đang ngồi trong xe, dường như đang im lặng lên án.
“Anh nói gì với cậu ấy vậy?” Diệp Thừa mới vừa ngồi vào xe Lê Thiên Thiên đã tò mò dò hỏi.
“Nói cho cậu ta biết là em sẽ không mời cậu ta đi ăn nữa.”
Diệp Thừa liếc mắt nhìn cô một cái, tiếp tục nói với giọng điệu ra lệnh:
“Em đến nói cho cậu ta biết, em có thể đưa cho cậu ta bất cứ món quà cảm ơn nào dưới hình thức vật chất.”
Lê Thiên Thiên ôm chặt túi nhỏ của mình theo bản năng, yếu ớt phản bác:
“Em làm gì có tiền để cảm ơn cậu ấy bằng vật chất.”
Một bữa cơm đã là cực hạn trước mắt mà cô có thể thừa nhận!
“Tôi có tiền.” Diệp Thừa trừng mắt nhìn cô.
“Nhưng…!vì sao anh phải bỏ tiền giúp em chứ?”
“Bởi vì em là vị hôn thê của tôi.”
“Không phải anh muốn từ hôn sao?”
“Không phải hiện tại còn chưa từ sao?”
Thấy giọng Diệp Thừa càng lúc càng trở nên gắt gỏng, khí thế của Lê Thiên Thiên thấp xuống một nửa, cô chỉ dám yên lặng trợn mắt, trong lòng đại khái cũng đã hiểu được.
Điều hắn để ý chính là cô vẫn còn mang danh là vị hôn thê của hắn, cô không thể cùng dùng bữa với những người đàn ông khác được.
Bằng không nếu bị người trong vòng gặp phải thì mặt mũi của hắn sẽ mất hết.
“Để em tự giải thích với cậu ấy một chút.”
“Nói đi.” Diệp Thừa lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, hơi cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo sơ mi.
Lê Thiên Thiên muốn mở cửa xuống xe nhưng một tiếng “cạch” đột nhiên vang lên, cửa xe đã bị khóa lại.
Lê Thiên Thiên:…
Đã hiểu rõ thái độ của Diệp Thừa, cô yên lặng móc điện thoại ra gọi điện cho Tân Trạch Vũ còn đang trầm mặt đứng ở bên kia.
“Học đệ, thật xin lỗi.
Tạm thời tôi không thể mời cậu đi ăn được nhưng tôi thật sự cảm ơn cậu rất nhiều vì ngày hôm đó đã giúp tôi, tôi…”
“Không có gì đâu học tỷ.
Vị hôn phu của chị không vì tôi mà làm khó dễ chị chứ? Tôi cũng không ngờ là anh ta sẽ hiểu lầm chúng ta, mặc dù chúng ta đã hẹn trước với nhau nhưng nếu anh ta không vui thì chị cứ đi với anh ta đi.”
Tuy rằng những lời này của Tân Trạch Vũ nồng nặc mùi trà nhưng cậu ấy lại là nãi (sữa) nha, trà sữa nhỏ thì có thể có suy nghĩ gì xấu xa chứ, đây gọi là khéo hiểu lòng người đó.
“Cảm ơn cậu đã hiểu cho tôi, lần nữa thật sự xin lỗi cậu.”
Vừa cúp điện thoại Lê Thiên Thiên đã thấy Tân Trạch Vũ vẫy tay chào tạm biệt mình với nụ cười miễn cưỡng.
Trong lòng cô có chút khó chịu, chuẩn bị tìm cơ hội khác để nói cảm ơn sẵn đền bù luôn cho lần thất hẹn này.
–
Trong nhà hàng, nhân viên phục vụ tươm tất chu đáo, đèn trần và bàn ăn tinh xảo, mỹ nữ tóc dài đang diễn tấu cùng piano đắt tiền, tất cả đều cho thấy rằng đồ ăn ở nơi này sẽ vừa sang vừa quý.
Lê Thiên Thiên lại siết chặt túi nhỏ của mình lần nữa, tâm cũng trầm xuống hơn phân nửa khi ngồi xuống.
Đến lúc Diệp Thừa lên tiếng gọi món, tâm Lê Thiên Thiên đã chìm xuống hoàn toàn.
Gan ngỗng Pháp, nấm Truffles, nấm Matsutake, trứng cá muối Iran, tôm hùm xanh.
Từng món lần lượt được dọn lên, máu trong lòng Lê Thiên Thiên giảm đi từng chút một.
Trên cơ bản cô đã thấy được tình cảnh khốn khổ của mình trong tương lai sắp tới.
.
Truyện Thám Hiểm
Cô dùng tiền cọc của Lý Trác Mỹ để trả tiền bữa ăn này, sau đó lại bị Lý Trác Mỹ buộc phải trả lại tiền cọc, bất đắc dĩ cô phải đi vay nặng lãi.
Sau đó mỗi ngày đều cần mẫn đi sớm về khuya liều mạng làm việc, thân thể mệt mỏi suy sụp và có nguy cơ đột tử.
Bằng vào số tiền lương ít ỏi, cuối cùng cô cũng trả được toàn bộ nợ gốc và lãi, dĩ nhiên lúc đó cũng đã gần đất xa trời, chuẩn bị xuống mộ.
“Làm sao vậy? Không thích ăn?”
Giọng nói trầm lãnh của Diệp Thừa vang lên kéo Lê Thiên Thiên ra khỏi suy nghĩ đau khổ thê lương.
Cô nhìn miếng gan ngỗng cực lớn trên đĩa, lập tức dâng lên dũng cảm kim triêu hữu tửu kim triêu tuý*.
*Trích từ bài thơ Tự khiển (Giải sầu) của La Ẩn.
Đại khái hiểu là hôm nay có rượu thì cứ say, chuyện ngày mai để ngày mai tính.
Coi như đây là bữa tiệc rượu trước khi bị hành quyết đi, cứ hưởng thụ thôi.
Cô cầm lấy dao nĩa một cách ưu nhã, khống chế được cổ tay đang run nhẹ, bắt đầu thưởng thức mỹ thực sắp dẫn đến vận rủi cho nửa đời sau của cô.
Thật sự quá ngon!
Trong lúc Diệp Thừa lấy điện thoại ra thì vô ý làm rớt một tấm thẻ, hắn tùy tay đặt trên bàn rồi tiếp tục bấm điện thoại.
Hai mắt Lê Thiên Thiên sáng lên, cô nhận ra đó là thẻ đen của trung tâm yoga Phạn Thịnh, đã từng có người khoe nó ở trong nhóm chat huấn luyện viên yoga.
Chỉ có ai đã đăng ký lớp yoga của đại sư Kim Nghiên Phi mới có được tấm thẻ này.
Cô kích động lén chụp một tấm ảnh gửi qua cho Hoàng Tiêu, một lúc sau đã nhận được xác nhận đây chính là thẻ hội viên để có thể vào học lớp của Kim đại sư.
Diệp Thừa không tập yoga, sao lại có được tấm thẻ này?
“Thẻ yoga này là của anh sao?” Lê Thiên Thiên thử hỏi.
“Bạn cho.” Diệp Thừa chậm rãi nâng mắt lên, bình tĩnh gật đầu đáp lại.
“Anh muốn tập yoga sao?”
“Không tập.”
Mãi một lúc sau Lê Thiên Thiên mới hiểu được người bạn mà Diệp Thừa nói là ai.
Lưu An Kỳ thường tập yoga, cái thẻ này nhất định là Lưu An Kỳ đưa cho hắn.
Lê Thiên Thiên đặt lại tấm thẻ ngay ngắn trước mặt Diệp Thừa rồi không hỏi thêm gì nữa.
Đến lúc cô đang yên lặng thưởng thức mỹ thực thì đột nhiên một tấm thẻ được ném đến tay cô, nhìn kỹ lại, đúng là tấm thẻ yoga màu đen vừa nãy.
Diệp Thừa không ngẩng đầu, thản nhiên nói:
“Tôi có giữ cái thẻ này cũng vô dụng.
Quá chiếm chỗ, em giúp tôi ném đi.”
Ném?
Vậy còn không bằng cho cô.
Lê Thiên Thiên lắc lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của mình rất nguy hiểm.
Thời thời khắc khắc cô đều ghi nhớ nếu quá ham món lợi nhỏ trước mặt thì chắc chắn sẽ dẫn đến thiệt thòi lớn.
Nếu Diệp Thừa có thể bán lại cho cô với giá chiết khấu thì tốt biết mấy.
Dù sao thì một vạn cũng là nợ, mười vạn cũng là nợ.
“Anh có thể bán giảm giá cho em được không?”
Diệp Thừa liếc cô một cái, trên mặt không có biểu tình gì, nói:
“Không bán.
Tôi muốn ném, em muốn thì tôi cho em.”
“Cho em thật sao? Cảm ơn anh.” Trên mặt Lê Thiên Thiên lập tức hiện lên ý cười, giống hệt kẹo bông gòn, vừa mềm lại vừa ngọt.
Hai người đều đã ăn xong, Diệp Thừa vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ, Lê Thiên Thiên âm thầm cảm thấy đau lòng vì số tiền mình sắp mất đi.
Nhưng nghĩ đến tấm thẻ yoga kia cô lại cảm thấy mình đã kiếm được lời.
Nhân viên phục vụ mang đến một quyển bìa kẹp nhỏ bằng da màu đen, Lê Thiên Thiên chủ động đưa thẻ của mình ra nhưng đối phương lại mỉm cười đưa bìa kẹp sang cho Diệp Thừa.
“À, tôi quên mất, công ty tôi là khách hàng tháng của nhà hàng này, để lần khác rồi em hãy mời.”
Diệp Thừa vừa nói vừa kiểm tra sơ qua hóa đơn, sau đó cầm bút ký tên vào.
Lê Thiên Thiên chậm rãi thu lại thẻ của mình, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thừa.
Dù có ngốc đến mấy cô cũng có thể nhìn ra được là Diệp Thừa căn bản không muốn để cô tiêu tiền mời khách.
Trong tay vuốt vuốt tấm thẻ yoga, đột nhiên cô cảm thấy mình đang mắc nợ hắn.
Diệp Thừa ký tên xong thì nâng mắt lên nhìn, đón nhận ánh mắt của cô, nhàn nhạt nói:
“Còn nhìn nữa sẽ thu phí.”
Một câu này đã thành công phá hủy toàn bộ cảm xúc cảm kích cô ấp ủ cả nửa ngày.
–
Bởi vì cảm thấy còn thiếu nợ Diệp Thừa, cũng biết rõ hắn quan tâm đến mặt mũi của mình thế nào nên dù hôm nay vẫn còn thời gian nhưng cô cũng không hẹn Tân Trạch Vũ cùng đi ăn tối.
Khoảng cách đến cuối tháng cũng không còn mấy ngày, cô có thể chờ đến lúc từ hôn xong rồi sẽ mời sau.
Lê Thiên Thiên quay về ký túc xá, Tần Hâm vẫn còn chưa về.
An tĩnh lại một lúc, bỗng phát hiện hôm nay bản thân đã thiếu người khác một đống ân tình.
Âm thanh nhắc nhở của QQ phá vỡ an tĩnh, ngoại từ Quả cam thì bình thường sẽ không có ai gửi tin nhắn qua QQ cho cô.
【Quả cam: Cô có biết khi con thỏ nhìn chằm chằm vào người khác thì sẽ như thế nào không?】
【Ăn ít một chút: Anh đi vườn bách thú sao?】
【Quả cam: Vành mắt hơi hồng, tròng mắt ươn ướt, không hề chớp mắt, cứ nhìn chằm chằm vào tôi.】
【Quả cam: Rốt cuộc là cô ấy thích tôi đến mức nào mới có thể nhìn chằm chằm vào tôi lâu đến như vậy.】
Lê Thiên Thiên:…
Cô còn thật sự nghĩ rằng đã có một con thỏ nhìn chằm chằm vào hắn, kết quả không hiểu sao lại phải ăn một họng cơm chó.
【Ăn ít một chút: Hai người làm hòa rồi sao? Hỏi rõ ràng nguyên nhân rồi sao?】
【Quả cam: Không cần hỏi, tôi biết, cô ấy chính là sợ nếu tiếp tục ở lại thì sẽ không khống chế được chính mình.】
【Quả cam: Dù sao thì trước khi kết hôn vẫn phải nên rụt rè một chút.】
【Ăn ít một chút:…】.