Nữ Phụ Hắc Ám

Chương 97


Đọc truyện Nữ Phụ Hắc Ám FULL – Chương 97


Chỗ cách ngoài mười nghìn mét, có người chém giết.
Vua tang thi nhỏ kêu gào, dẫn đại đội đi về phía trước.
Nó cũng không phải là tên ngốc tàn gì, sao có thể không biết phía sau đội có nhiều con con tôm nhỏ đuổi theo chúng nó, chẳng qua, đối với sự hấp dẫn của năng lượng mà nói, những chuyện này cũng không tính là gì, chỉ có tang thi cấp thấp mới có thể không chịu nổi hấp dẫn mà nhào lên, mục tiêu của nó là Tinh Nguyên, Tinh Nguyên!
Gào, chờ nó lấy lại Tinh Nguyên, nhất định phải quay lại bổ nhào qua, ăn con tôm nhỏ phía sau luôn, ăn luôn!
Tuyết Triệt giữa không trung dễ dàng đoán được có thứ con Vua tang thi nhỏ cần trong đám người phía trước, ánh mắt cậu sáng ngời, ngay sau đó lại nhíu mày, chết tiệt, sao lại là lúc này! Tuyết Triệt không cần nghĩ nhiều cũng biết cảm giác căng thẳng trong người là bệnh cũ phát tác.
Mẹ nó! Cậu khẽ nguyền rủa một tiếng, không thể không chuyển hướng bay khỏi khu nguy hiểm, đáp lên đầu búp bê gỗ của Huyền Nguyệt ở phía sau.
“Hả?” Xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt thanh khiết của Huyền Nguyệt chuyển động theo hành động của Tuyết Triệt, cuối cùng dừng lại ở góc nghiêng phía trên mình.
“Mượn địa bàn của nhóc dùng vài phút.” Mặt của Tuyết Triệt cũng sắp biến hình, chịu đựng trách móc, đơn thuần là tức giận, thật vất vả mới biến thành hình dạng thiếu niên, mới qua nửa ngày đã biến trở lại, có thể không tức giận đến mặt vặn vẹo sao!
“Được, tùy ý anh.” Huyền Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Đêm qua, Tuyết Triệt vì biến thân mà gây ra tiếng động lớn như vậy, người chết cũng phải bị ầm ĩ đến giơ chân sống dậy, hơn nữa dưới sự phổ cập của Đội trưởng, rất dễ dàng phân biệt rõ bây giờ Tuyết Triệt đang ở trong tình huống nào.

Sau khi biết tình huống, Huyền Nguyệt thu sự chú ý lại, cậu và Tuyết Triệt đều tương đối cảm thấy hứng thú với nhóm phía trước, nghĩ như vậy, mắt Huyền Nguyệt tỏa sáng nhìn về phía Tần Nguyệt, Đội trưởng Đội trưởng, phía trước có báu vật, có thể triển khai hình thức cướp đoạt được không?
Tần Nguyệt bị ánh mắt nhiệt liệt nhìn đến da đầu có chút run lên, cô ngẩng đầu lên: “Các cậu?”
“Muốn tự do hành động.” Huyền Nguyệt lập tức hô lên nhu cầu của bản thân.
“Được.”
Giọng điệu Tần Nguyệt thản nhiên, chỉ cần đừng đùa quá đáng, cô không bắt buộc bọn họ nhất định phải làm gì.
“Chỉ chờ những lời này.” Khúc Linh nhếch khóe miệng cười lên, giống như hoa Anh Túc nở rộ.


Anh dẫn đầu bay về phía bên kia, dù sao cứ tiêu diệt hết thì sẽ biết đồ ở đâu, có thể thu hút Vua tang thi nhỏ đuổi theo lâu như vậy, nhất định là đồ tốt.
“Lão đại, không ổn, một làn sóng Tang thi triều lớn đang đi về phía này.” Một đàn em chạy ngã lộn nhào về báo cáo.
Dương Thế Kiệt có chút ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Thấy rõ là đi về phía này?”
“Không sai, lão đại, chúng ta nhanh đi thôi.” Lúc người nọ nói chuyện, Dị năng giả hệ bay trong đội đã bay lên lan can tòa cao ốc nhìn, quả nhiên có một làn sóng tang thi ở gần đó, khiến hắn ta sợ tới mức lập tức bay xuống.
“Sao lại thế này?”
“Lão đại, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Đi trước đi, có lẽ có liên quan tới đồ trong tay Dương Thế Trạch, cậu, thông báo cho người phía trước chạy mau, không cần quấn quýt với bọn họ, mạng sống quan trọng hơn.” Dương Thế Trạch dẫn theo người lui về hướng khác, tuy rằng phái người có năng lực đi quấn lấy Dương Thế Trạch lâu như vậy, đáng tiếc lại xảy ra chuyện ngoài ý lúc bọn họ sắp chạy tới, nhưng nếu nói muốn giành đồ với Tang thi triều, hắn vẫn không thông minh và kiên cường như vậy.
—–
Ngã tư đường hướng Tây Bắc.
Hai bên đã sớm đánh nhau điên cuồng, bên kia ra tay không chút lưu tình.
Dương Thế Trạch nhìn Nam Tín bay tới, sau đó tiếp tục dùng sấm sét đẩy ngã đối thủ, trong lòng cũng nổi lên sóng to gió lớn, Nam Tín đến, hẳn là Dương Thế Kiệt cũng sắp đến.

Nào biết hắn còn chưa phát ra lần tấn công thứ hai, đầu trọc chặn đường đã vội vã dẫn theo đàn em lui lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bạch Vi Lan chạy tới hỏi.
“Không biết, tóm lại chạy trước sẽ không sai.” Dương Thế Trạch khẳng định nếu bọn họ không đi thì sẽ gặp phiền phức lớn, hắn vẫy tay một cái, toàn bộ đồng đội đi đến: “Mục Bắc, cô đi xem, có tình huống gì đặc biệt không.”
“Được.”
Hai tay Mục Bắc lại hóa thành cánh bay lên trời, vừa bay lên trời cô ta đã nhìn thấy một vùng Tang tri triều đen ngòm xa xa, ánh mắt của cô ta tối sầm, đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng lạnh lùng, trực tiếp bỏ lại bọn Dương Thế Trạch, bay đi.
Khúc Linh nhìn bọn họ tới tới lui lui, khóe miệng nhếch lên, rút khỏi Lĩnh Vực, đáp xuống trước mặt Dương Thế Trạch: “Xem ra, hẳn là đồ ở bên anh rồi.”

“Anh là ai!”
Lúc Dương Thế Trạch nhìn thấy thiếu niên có dáng người cao gầy ở đối diện đi tới, trong lòng cảm thấy thật không tốt, giống như có cái búa lớn đánh vào trong lòng, khiến cho người ta không thoải mái.

Thiếu niên đội mũ lưỡi trai, bước đi thong thả, có loại ưu nhã không hiểu được, mái tóc đỏ bị gió thổi xuống trán, gương mặt tuấn tú này nở nụ cười thản nhiên, nhưng không khiến người ta cảm thấy ấm áp, ngược lại có ảo giác như bị ma quỷ theo dõi.
“Anh lo nhiều rồi, đưa đồ ra đây là được.”
Khúc Linh đứng ở trước mặt Dương Thế Trạch, Lĩnh Vực yên lặng mở ra không một tiếng động.

“Dừng tay, đồ là của chúng tôi.” Tuyết Triệt ôm Huyền Nguyệt từ trên trời bay xuống, Khúc Linh lười biếng chuyển mắt, tà tà liếc nhìn một cái: “Ai quy định là của cậu? Không biết tới trước được trước sao?”
“Ai nói với anh tới trước được trước, không biết đoàn kết tương ái sao?” Tuyết Triệt bật lại.
“Tùy cậu.” Khúc Linh lười nói nhảm với cậu, vật tới tay mới là quan trọng nhất.

Từ lúc người đến Dương Thế Trạch còn chưa đề phòng, hắn muốn xoay người tránh đi, lại phát hiện chân mình không cử động được, vì thế hắn lập tức trở tay ném Tinh Nguyên cho Bạch Vi Lan, cả người tiến vào trạng thái chiến đấu.
Một thứ gì đó được ném tới từ bên cạnh, bản năng Bạch Vi Lan muốn tiến lên bắt lấy nó, nhưng một bóng dáng phía sau nhanh hơn cô ta đã bắt được đồ tới tay.

Tuyết Triệt nhìn đồ Hư Vô cầm về, phát hiện là Tinh Nguyên dị chủng rất không tệ, nhất thời vui vẻ, cũng không quan tâm mũi tên băng bay tới từ đối diện, quay đầu nói với Huyền Nguyệt: “Đi, bây giờ phát tài rồi.”
“Cậu đứng lại đó cho tôi!”
Mắt thấy người muốn đi, Bạch Vi Lan nóng nảy, đây chính là đồ bọn họ phải trải qua bao nhiêu cực khổ mới lấy về được, bây giờ vô duyên vô cớ để cho người ta chiếm tiện nghi.


Ba mũi tên băng được cô ta ngưng tự ra lại phóng đi, thề phải giữ người lại, mũi tên băng phóng ra, cô ta cũng đuổi theo.
Phực – –
Ngọn lửa bốc lên, mũi tên băng chưa tới gần mục tiêu đã bị bốc hơi đến không còn bóng dáng.
Tần Nguyệt nghiêng người ngăn ở phía trước mặt Bạch Vi Lan, từ lúc Tuyết Triệt dùng Hư Vô cắp theo Huyền Nguyệt bay lên trời thì cô đã biết, tên kia xác định cô sẽ nhúng tay mới thờ ơ đối đầu như thế, Tần Nguyệt thở dài một hơi nói: “Lại gặp nhau.”
“Ít nói nhảm, đây là đồ của bọn tao!”
“Bây giờ không phải là của các chị nữa rồi.” Vẻ mặt Tần Nguyệt bình tĩnh, nói.
“Mày – -“
Tuy rằng Bạch Vi Lan vô cùng tức giận với lời nói của Tần Nguyệt, nhưng rất nhanh cô ta đã thu cảm xúc lại, trên mặt mang theo dịu dàng quen thuộc, cố gắng dùng giọng điệu uyển chuyển, nói: “Nguyệt Nguyệt, nếu để ông nội biết em như vậy thì sẽ đau lòng.” Cô ta dừng một chút, vành mắt đỏ ửng, nước mắt xoay chuyển bên trong, muốn nói lại thôi: “Em không thể giúp chị được sao?”
“Dẹp bộ dạng này của chị đi.” Sắc mặt Tần Nguyệt tối tăm, giọng nói không lớn lại không thể nghi ngờ: “Tôi không có thời gian tính sổ với chị, chị họ cái gì chứ, một người lúc nào cũng tính kế em gái trong tộc, chị họ ghen tị đầy mắt có gì quý giá, nếu chị có thời gian biểu diễn còn không bằng chạy sớm một chút mới tốt.

Huống chi, nếu ông nội biết chị dùng người cả một thành đổi lấy Tinh Nguyên còn không biết sẽ bị ai làm đau lòng, không đi thì không cần đi nữa, tôi không để ý tiễn chị một đoạn đường đâu.”
“Mày! Tần Nguyệt, mày chắc chắn tao sẽ không ra tay đúng không! Trả đồ lại, không tránh ra thì đừng trách tao vô tình!” Bạch Vi Lan đã sớm nghe được tang thi rống lên một tiếng ở cách đó không xa, tình huống khẩn cấp, nhất thời thu lại vẻ mặt nhu nhược, thanh giọng đe dọa.
“Không dám em gái chị.” Kiếp trước cô thật lòng thật dạ bôn ba bán mạng cũng không thấy cô ta từng xuống tay lưu tình, huống chi kiếp này dường như đã sớm là kẻ địch tính kế lẫn nhau, Tần Nguyệt lật tay, một roi dài lửa màu đen hiện ra trong tay: “Muốn đánh thì đánh, đã nhịn chị lâu rồi.”
“Các cô cố lên, chúng tôi lui trước!” Tuyết Triệt rất hớn hở cầm Tinh Nguyên bỏ chạy, Vua tang thi nhỏ thấy gào một tiếng vọt tới, ánh mắt cậu vừa chuyển, lập tức ôm lấy Huyền Nguyệt đang ôm búp bê gỗ lại bay về phía Tần Nguyệt.
Mẹ trứng d**, để xong chuyện này tôi sẽ xử lý cậu!
Tần Nguyệt vừa thấy Tuyết Triệt đã biết cậu muốn làm gì, mặt cười trầm xuống, cuối cùng vẫn nhận lấy phiền phức.
“Tần Nguyệt, em thật muốn vì người ngoài mà làm tổn hại tình chị em của chúng ta sao!”
“Ít nói nhảm, bà đây sớm đã phiền chị rồi.” Tần Nguyệt quăng roi qua, nhất thời cỏ dại trên đất bị đốt không còn, để lại một vệt cháy đen.

Bạch Vi Lan lui về sau một bước, chỉ huy Trương Hoài, Khổng Lam Thanh, nói: “Các anh ngăn cô ta lại!”
“Bất kể sống chết!”
Triệu Hàm Kiều còn ở bên Dương Thế Trạch tấn công Khúc Linh, sau khi bị Lĩnh Vực của anh nhốt chặt đã bị ném đến cùng chỗ Dương Thế Trạch bên trong mặt Lĩnh vực khác.


Trương Hoài nhìn đại quân tang thi cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch, xem ra bây giờ hắn ta đã biết vì sao Mục Bắc đi xem tình huống đã không thấy bóng dáng, mẹ nó, bây giờ hắn ta cũng muốn chạy.
Sau khi bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, Trương Hoài nhìn nhìn Khổng Lam Thanh đã tiến lên đối phó với Tần Nguyệt, đang nghĩ tới bản thân có nên tiến lên không, đột nhiên nhìn thấy Khổng Lam Thanh lướt qua Tần Nguyệt bắn gai đất về phía tên nhóc tóc xanh bên kia.
Đúng, nếu có thể lấy Tinh Nguyên dị chủng tới tay trong khoảng thời gian ngắn…!Trương Hoài hít sâu một hơi, trong lòng nghĩ đến một tia may mắn.
Không lãng phí thời gian, Trương Hoài hóa thân thành kim loại vọt tới mục tiêu.
“Các anh!” Bạch Vi Lan tức giận tái mặt, vẻ mặt vô cùng phong phú, thái độ của bọn họ đã rất rõ ràng, như vậy cô ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Vua tang thi nhỏ càng ngày càng đến gần, người ở đây đều không dám lơ là, vẻ mặt căng thẳng, cẩn thận hành động.

Bạch Vi Lan phân tích tình thế một chút, quyết định lui trước, tuy rằng không cam lòng, nhưng dưới tình huống kết thù với Vua tang thi, cũng chỉ có thể như vậy, giữ mạng sau này đánh lén cũng dễ báo thù, tóm lại sẽ không tiện nghi cho người khác.
“A a a, đến rồi đến rồi, Đội trưởng cứu mạng!”
Truyết Triệt vừa né tránh gai đất của Khổng Lam Thanh vừa khoa trương la lên ở giữa không trung, sau khi Tần Nguyệt tặng một roi lửa cho Bạch Vi Lan, bất đắc dĩ để cho người mượn cơ hội bỏ chạy, đành phải xoay người đối phó với Vua tang thi trước.
“Ông trời của tôi ơi, thật là có người không muốn sống nữa.” Có người hít một hơi lạnh, nếu không phải nhìn thấy tận mắt, hắn ta thật sự không tin có người có thể phóng túng cùng chỉ số thông minh thấp như thế, lại giành đồ với Vua tang thi ở trước Tang thi triều.
“Thật can đảm, Lão Lưu tôi phục rồi!” Một Dị năng giả trung niên tán thưởng.
Lúc này, đột nhiên một Dị năng giả hệ đặc biệt hoảng sợ kêu lên: “Đây không phải là đội rất kiêu ngạo kia sao? Xem đi, tất cả bọn họ đều đến.

Cô gái áo đen kia chính là Đội trưởng, tình huống bây giờ không phải là lên gậy đó chứ?”
“Lên gậy cái rắm cậu, tám tầng là giết tang thi cướp báu vật, nhiều người tham dự như vậy, nói không chừng còn có ngược luyến tình thâm bên trong.”
“Được rồi, không nói chuyện khác, chúng ta có cần phải lên chen một chân không?”
“Cậu đi? Tôi nhớ lúc tang thi vây thành, cô gái dũng mãnh này giống như siêu nhân, một mình đánh ngã vài tang thi dị năng cấp cao, còn không thở gấp.” Một người xem thường nói.
Người vừa nói chuyện run lẩy bẩy: “Thôi, mẹ tôi còn chờ tôi về nhà ăn cơm…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.