Bạn đang đọc Nữ Phụ, Đừng Coi Thường Nữ Chủ – Chương 22
Người đại diện của Di Đóa cũng biết ngôi sao nhà mình trước đây cũng không đúng, một mặt lại lo lắng sau khi Tần Cảnh trở về rồi thế nào cũng có rắc rối, nên nhanh chóng tiến đến trước mặt nàng, đè thấp giọng nói: “Cô khiêm nhường lại một chút, địa vị cô ta không được như xưa nhưng vẫn là rất cường thế đó! Loại người này không nên chọc vào!”
Di Đóa cắn răng, xem sắc mặt cô ta! Xem sắc mặt cô ta! Đương niên nàng vẫn luôn xem sắc mặt Tần Cảnh, cho nên có cái gì tức tối cũng đành nuốt vào bụng. Còn muốn nhịn bao lâu nữa! Cô lần này trêu chọc đương kim hoa đán của Tinh Nguyệt Tập Vi Lam, Di Đóa không tin cô còn có thể cục cựa được đâu!
Tần Cảnh không có gì thực là uy hiếp chỉ trừng mắt nhìn Doãn Thiên Dã, lại thật yên lặng nói: “Hỏa cũng đã bốc xong, lần này có thể bắt đầu chưa?”
Di Đóa vốn là nghẹn hỏa khí thật sự khó chịu, mà Tần Cảnh vẫn là một kiểu vân đạm phong khinh không thẹn không cáu, đây không phải là cố ý ám chỉ Di Đóa nàng là đàn bà chanh chua cố tình gây sự sao?
Nàng dường như nắm tay chặt đến xương muốn vụn, cuối cùng vẫn là nhịn không nổi phát khùng: “Tôi nói không đồng ý phỏng vấn, cô bị điếc hay sao, nghe không hiểu tiếng người à?”
Tần Cảnh cảm giác sau lưng đột nhiên có một luồng khí áp thấp phát đến đây, vội vàng bước ra ngăn lại đường đi của luồng khí, gắt gao giữ hắn lại, bóp chặt cánh tay đã nổi gân xanh, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn Di Đóa khe khẽ mỉm cười:
“Tôi nghe hiểu. Nhưng tôi vốn cho rằng, cứ như cô rèn luyện hàng ngày như vậy không thể chỉ dừng ở cái mức đó!”
Di Đóa ánh mắt nổi tia hung ác, cầm cà phê trong tay lập tức hắt hết lên người cô.
Doãn Thiên Dã muốn đi ngăn lại, nhưng Tần Cảnh sớm đoán được phản ứng của hắn, ngăn hắn lại. Tuy rằng hắn đã cố kéo cô tránh ra, cà phê không dính lên mặt cô, nhưng cũng không ngăn được thứ chất lỏng màu nâu nóng rẫy tạt vào cổ và trước ngực Tần Cảnh.
Tần Cảnh đau đớn, nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh.
Doãn Thiên Dã không thể nhẫn nữa, trong nháy mắt nóng mắt phát hỏa, lần đầu tiên thực sự có cảm giác muốn đánh phụ nữ.
Tần Cảnh còn chưa kịp hoàn toàn phục hồi sau khi bị bỏng, đã cảm nhận người đứng sau có xu hướng muốn xông lên đánh Di Đóa, cuống quít ôm chặt hắn, kêu lên sợ hãi: “Doãn Thiên Dã, không được! Tôi không sao cả!”
Giọng nói Doãn Thiên Dã đã lạnh đến đóng băng được người: “Em nghĩ chuyện này là chuyện của mình em chắc? Tôi đi cùng em đến đây, thì tôi cũng không cho phép kẻ khác bắt nạt em! Lại càng không nói đến kẻ khác đó là loại có mang đến lên giường cũng không ai muốn động đến kỹ-nữ!”
Di Đóa lần đầu bị người ta trước mặt chửi là kỹ-nữ, nhưng sắc mặt Doãn Thiên Dã đã nguy hiểm dọa được người, thực sự có thể sẽ đánh nàng.
Nàng vừa tức mà vừa sợ; vừa nhanh chóng lùi lại sau lưng người đại diện thúc người kia giải quyết giúp; vừa không biết sống chết cố chọc tức Tần Cảnh: “Mới bị An đạo diễn đá đã nhanh chóng tìm được con chó trung thành khác thế chỗ rồi sao?”
Doãn Thiên Dã càng tức hơn, Tần Cảnh cuống muốn điên, Thạch Tiểu Thương đạo diễn còn ở ngay bên ngoài, không thể đánh nhau được!
Cô vận hết khí lực toàn thân cũng không cản nổi hắn, còn bị hắn dùng lực kéo ra sau, bất lực mà muốn khóc: “Không được! Tôi xin anh! Không muốn như vậy!”
Doãn Thiên Dã bỗng nhiên cứng đờ.
Mà Di Đóa và người đại diện đã sớm biến mất sau ngưỡng cửa phòng nghỉ.
Doãn Thiên Dã vẫn đứng một chỗ cứng nhắc như tượng, là, vừa rồi hình như hắn cảm nhận được, trên xương quai xanh của hắn, áo hắn, hình như hơi ướt. Hắn còn tưởng là ảo giác, bởi vì cô gái nhảy bổ vào lòng hắn này cứ vô thanh vô tức không nhúc nhích, im lặng.
Nhưng, loại cảm giác ẩm ẩm nóng nóng này, thấm ướt áo sơ mi cotton của hắn, càng lúc càng giống như bào mòn tim hắn.
Cô từ đầu đến cuối không phát ra một tiếng động gì, bờ vai mỏng manh cũng không hề run rẩy, chỉ giống như cô đang ngủ vô cùng yên tĩnh.
Doãn Thiên Dã ánh mắt như giếng sâu thẳm
Từ khi sinh ra đã coi như quen biết nhau, cho đến tận trước lúc tốt nghiệp đại học chia tay nhau, cũng đã hai mươi hai năm qua, hắn chưa bao giờ để cho cô khóc. Bản thân hắn không để cô khóc, thì cũng không cho phép bất kì ai chọc cô khóc.
Vẻn vẹn chỉ trừ ngày mẹ Tần qua đời.
Ánh nắng chiều vàng hoe xuyên qua khung cửa sổ phòng nghỉ, một vẻ vắng lặng trái ngược với tiếng đao gọt búa đục khắc đến xương trong lòng DTD.
Những hạt bụi nhuốm màu vàng đi qua vai hắn, đến nhảy nhót trên mái tóc của Tần Cảnh rồi chui vào đó biến mất.
Mà Tần Cảnh cũng không biết mình là bị làm sao? Chỉ là đột nhiên cảm thấy thật ủy khuất, mạc danh kỳ diệu chảy nước mắt.
Giây phút đó, cô thật muốn trở lại thế giới trước kia của cô, cùng sống với bố với mẹ thật vui vẻ làm sao, lại được cùng Viên Tử đi dạo phố, đi xem phim, chứ không phải cái dạng này, ngủ với bao nhiêu đàn ông, trở thành cái đinh trong mắt người khác, suốt ngày bị trả thù. Làm chuyện gì cũng chịu quá nhiều khổ!
VÌ SAO!
Nhưng, cô cuối cùng cũng chỉ là phát tiết một chút cảm xúc, rất nhanh cũng nguôi ngoai. Dù sao, khóc cũng không có tác dụng gì, con đường kế tiếp vẫn cứ phải đi mà thôi!
Cô rất không biết xấu hổ còn cố chà chà vài cái trên áo sơ mi của Doãn Thiên Dã, quyết giả vờ hơi nước trên lông mi là do chà xát mà có. Rồi mới lùi lại vài bước, cách hắn ra một chút, cúi đầu, cố gắng giả giọng như không có gì nói: “Chúng ta đi thôi!”
Doãn Thiên Dã cũng trầm mặc, giả vờ như cái gì cũng chưa xảy ra, lại kéo cô đến toi let trong phòng nghỉ, giúp cô rửa sạch một chút cà phê trên áo và trên cổ cô.
Tần Cảnh yên lặng, bỗng nhiên nhìn thấy vết nước và cà phê do cô chà lên đọng trên quần áo hắn, có chút ngại ngùng, không dám nhìn hắn. Cho nên cô không có chú ý đến ánh mắt hắn đã âm trầm muốn đọng thành giọt nước.
Lúc Doãn Thiên Dã dùng khăn ướt lau cổ, nhìn thấy làn da trắng nõn của cô bị nước nóng làm cho đỏ tấy, chỉ nhìn cũng biết đau đến mức nào.
Hắn cố nhẫn lại nhẫn, thật không dễ dàng nhẹ tay hết mức lau hết cà phê trên người cô, mới trầm giọng nói: “Em đi ra ngoài trước, chờ tôi một chút!”
Tần Cảnh không hiểu làm sao: “Vì sao?”
Hắn đạm đạm : “Đi toilet em muốn xem không?”
Tần Cảnh mặt liền 囧, lập tức ngoan ngoãn chuồn đi.
Doãn Thiên Dã trầm mặc không nói gì, cho đến khi cửa phòng nghỉ đóng lại mới cầm điện thoại bấm một dãy số.
“Lão bản!”
“Jason, có việc nhờ cậu!”
“Lần này là ai?” Đối phương thanh âm rất bình tĩnh, giống như kiến quái bất quái. (Trông thấy quái (với người thường) nhưng không cảm thấy quái (với bản thân), đại loại là, không thấy có gì kì lạ.)
######
Tần Cảnh tắm rửa xong, soi soi gương, làn da của thân thể này thật quá mẫn cảm, đã qua hai tiếng rồi mà trước ngực và trên cổ vẫn còn hồng hồng. Tuy rằng lúc không để ý thì cũng không có cảm giác gì, nhưng chỉ cần hơi hơi động vào thì vẫn thấy thật là xót.
Ngoài cửa sổ lại thêm một tiếng sấm nữa, lúc nãy đi tắm cô không thấy, làm thế nào mà mới có một tí, đã mưa to ngay được vậy?
Đến khi đã vào phòng đổi sang áo khác thoải mái hơn, lại ra ngoài tìm một vòng, cô mới phát hiện Doãn Thiên Dã không biết biến đâu mất tiêu.
Kỳ quái, không phải nói sẽ cùng đi ăn mì Ý sao?
Tần Cảnh vừa xem TV, vừa bấm máy gọi điện thoại cho hắn, chuông điện thoại di động vang lên từ ngoài cửa, Doãn tiểu cặn bã một thân ướt nước mưa đi tới, hỏi: “Tìm tôi làm gì?”
Nước mưa từ cái đầu ướt nhẹp của hắn tóc chảy xuống, một giọt lại một giọt theo đường viền rõ ràng trên mặt đi xuống.
Tần Cảnh:…
“Anh thế nào mà lại thành như thế này?”
“Bởi vì trời đổ mưa!” Hắn mạc danh kỳ diệu nhìn cô, cảm thấy vấn đề này là quá rõ ràng.
Tần Cảnh: “Tôi đang nói…” Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Doãn Thiên Dã ném cho nàng một cái túi nhỏ đựng cái gì đó: “Thuốc mỡ trị bỏng, bôi vào nhanh lên!”
Thế là, vấn đề cô đang định nói không cần giải thích lại.
Bất quá, Tần Cảnh do dự một chút, rốt cục hỏi,
“Trên đường từ studio trở về, anh cứ là lạ sao đó ấy… Ách, anh, anh không phải là, vẫn xoắn xuýt muội muội tiểu diễn viên đó chứ?”
“Ha? Muội muội tiểu diễn viên nào?” Doãn Thiên Dã rất ngơ ngác, sau một lúc lâu mới phản ứng, khóe miệng giật giật, “Tần Cảnh, em không phát hiện đầu óc chúng ta không cùng tần số sao?”
Tần Cảnh nhún nhún vai: “Rất vui mừng chúng ta tối thiểu về vấn đề này đạt được nhận thức chung!”
Tần Cảnh cầm thuốc mỡ ra xem, vừa nặng mùi, còn đặc sánh, cô cực kì không thể chịu được cái loại này: “Không muốn! Vốn chả phải chuyện gì nghiêm trọng, cứ để tự nhiên là được rồi. Tôi không muốn bôi cái này đâu!”
Doãn Thiên Dã lúc này đang cầm khăn lau tóc, nghe thấy cô phản ứng như vậy thì liếc một cái, thản nhiên: “Vậy tôi đến giúp em bôi!”
Tần Cảnh lập tức cầm thuốc mỡ biến mất ở phòng ngủ.
Tần Cảnh đùa nghịch nửa ngày, cầm cây quạt đem quạt quạt đến lúc mùi tản đi mới chậm chạp đi ra. Mà Doãn Thiên Dã cũng tắm xong, đổi sang T-shirt với quần dài thường, nhẹ nhàng khoan khoái.
Tần Cảnh nhìn đồng hồ: “Mau đi thôi, muộn hơn nữa thì nhà hàng đều đóng cửa mất!”
Doãn Thiên Dã lấy cái túi đồ lúc nãy mình mang về ra xem xét, đầu cũng không ngẩng lên: “Gấp cái gì, không cần đi!”
“Vì sao?” Tần Cảnh bất mãn, “Trên đường về tôi đã nói mà, hôm nay tôi đặc biệt muốn ăn lasagna. Tôi hôm nay nhất định phải ăn lasagna!”
Doãn Thiên Dã hơi hơi liếc cô một cái, một ngọn tóc rơi xuống trước ánh mắt không thể hiện cảm xúc: “Bên ngoài mưa lớn như vậy, miệng vết thương bị ướt nước thì làm thế nào?”
Tần Cảnh không biết nói sao, đem cổ áo kéo ra, chỉ, nói: “Cái chấm đỏ nhỏ như thế này không thể xem là miệng vết thương được đâu!”
Doãn Thiên Dã hơi hơi hí mắt, nói: “Nhìn không đến, em kéo xuống dưới chút nữa!”
“Hạ lưu!” Tần Cảnh căm giận kéo quần áo trở về, “Anh không đi, tôi tự đi! Trả chìa khóa xe tôi đây!”
Doãn Thiên Dã nghiêng người qua: “Đó, ở trong túi quần tôi, em tự đến lấy đi!” Nói xong, rất đắc ý nhìn cô một cái, phảng phất là chịu cô chọc giận nhiều quá rồi hôm nay mới rốt cục vùng lên làm cách mạng.
“Anh!” Tần Cảnh vừa muốn nói cái gì, lại nhìn thấy hắn lấy từ trong túi đồ của siêu thị ra một hộp mì lasagna với mấy hộp pho mát, còn có thịt bò, nước sốt, bột mì linh tinh lỉnh kỉnh.
Tần Cảnh như nhìn thấy người ngoài hành tinh, kinh ngạc không khép được miệng: “Anh muốn tự làm Italiano lasagna sao?”
Doãn Thiên Dã hơi hơi ngước lên: “Tôi đã sống ở Ý đến hai năm rưỡi mà!”
Tần Cảnh vẫn là giật mình, nhìn hắn có bài bản hẳn hoi bắt đầu chế biến thịt bò, liền ở bên cạnh nhảy lên, lại hỏi: “Italy sao? Anh đến đó làm gì?”
“Học Opera.”
Tần Cảnh sửng sốt, lại hỏi: “Sao lại chỉ học hai năm rưỡi?”
“Học tập, tôi nói vậy là được rồi, đừng có hỏi nhiều. Đi đi đi, đừng có ở trước mặt tôi quấy rầy.”
Nghe nói đầu bếp đều khó tính, Tần Cảnh thế là quay lại ghế sofa ngồi xem truyền hình.
Mở ti vi, tin tức giải trí dạo gần đây rất chú ý quảng bá “Lý Mục”, mà diễn viên đóng nhân vật có thật trong lịch sử□ Triệu Xướng Cơ Di Đóa tự nhiên nhận phỏng vấn.
Ký giả hỏi nàng diễn kiểu vai này thấy khó khăn nhất là cái gì.
Di Đóa rất là khó xử nói: “Chính là cảm thấy kiểu nhân vật này vô luận ở phương diện nào cùng với tôi ngoài đời khác biệt quá nhiều. Nàng rất có tâm kế, còn rất yêu mị. Mà tôi ngoài đời tâm lý tương đối đơn thuần mà giao tiếp với mọi người cũng rất đơn giản…”
Tần Cảnh yên lặng đổi kênh khác, kết quả lại là phim thần tượng Tập Vi Lam đóng vai chính “Nếu như có tình yêu”, xem được nửa chừng, Doãn Thiên Dã gọi cô vào ăn, lasagna đã làm xong.
Tần Cảnh tắt TV, chạy qua nhìn bàn ăn, thật sự hắn làm là một món lasagna rất ngon mắt rất ra dáng lasagna, lớp mì vàng óng, lớp pho mát trắng sữa, nước sốt màu đỏ đẹp mắt…
Tần Cảnh khẩn cấp vội vã cầm thìa múc một ngụm, mùi sữa rất thơm, sốt thịt bò cũng rất kinh điển: “Quá quá ngon nha! Ê, Doãn Thiên Dã, anh về sau có thể nhận lời mời làm đầu bếp đó!”
Doãn Thiên Dã không thể hiện hứng thú gì nhìn cô một cái: “Nếu như nói tôi cứ cái gì biết làm cũng đem ra kiếm tiền, thì bây giờ ít nhất tôi cũng có mấy chục loại nghề nghiệp rồi!”
Tần Cảnh bắt lấy cơ hội, lập tức tận dụng nói: “Nhưng là anh một nghề cũng không đem ra dùng. Anh đã biết như vậy sao không tự mình kiếm tiền?”
Doãn Thiên Dã nhăn mày: “Em nửa phút không giáo huấn được tôi thì sẽ chết sao?”
“Hơn nữa, ba tôi nhiều tiền như vậy, để đó thì làm gì? Đương nhiên phải tiêu phí một chút a, kiếm tiền không phải để tiêu sao? Hơn nữa tiêu tiền còn có thể kích thích nền kinh tế của đất nước tăng trưởng! Lợi ình lại lợi cho tổ quốc!”
“Anh phải đổi quan niệm đó đi, ” Tần Cảnh nói, “Tôi không có nói anh không nên tiêu tiền, tôi nói là tự chính mình nên kiếm tiền. Đúng, tiền của ba anh quả thật về sau cũng để lại cho anh. Nhưng mà núi vàng núi bạc gì, thì cũng có miệng ăn núi lở hiểu không, muốn tiêu thì phải tự có một cái lĩnh vực ình, thành thạo một nghề đó, cố gắng liên tục không ngừng kiếm tiền, tự lập tự mình nỗ lực!”
Doãn Thiên Dã trợn trắng mắt, không nói lại.
Tần Cảnh bất lực than thở, cô phát hiện người đàn ông trước mặt cô đây cực kì ngứa da hình như lâu rồi chưa bị đánh. Khi nói chuyện gì đó với hắn, nếu có một lợi thế có thể áp chế hắn, hắn lúc đầu thì xù lông nhím, nhưng sau rốt ngoan ngoãn khuất phục. Còn nếu không có cái gì uy hiếp được hắn, hắn cứ thế tai trái vào tai phải ra.
Nhưng mấu chốt là, trong tay Tần Cảnh có bao nhiêu chiêu bài áp chế được hắn cũng đều đã tung ra hết rồi.
Cải tạo đàn ông cặn bã, phải nói là gánh nặng đường xa a!!!