Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ

Chương 55: Ngoại truyện Thiên Cảnh 4


Đọc truyện Nữ Phụ, Đừng Coi Khinh Nữ Chủ – Chương 55: Ngoại truyện Thiên Cảnh 4

Năm thứ năm sau ngày cưới, Doãn Thiên Dã 27 tuổi, Tần Cảnh 24 tuổi

Về chuyện tuyển trợ lý hay thư ký, Doãn Thiên Dã chưa từng nghĩ đến, sẽ có ý khác.

Cho nên khi anh phát hiện thư ký mới của mình, là một nữ sinh ngây thơ mới tốt nghiệp, có phần kinh ngạc, bời vì anh giao toàn quyền việc này cho bộ phận nhân sự tuyển tới, cho nên, anh cũng không có ý kiến gì.

Thư ký sao, làm tròn trách nhiệm là được, cho dù là nam hay nữ cũng vậy.

Hơn nữa, cô thư ký mới tên Thư Mạn này, tuy rằng mới tốt nghiệp, nhìn qua cũng không thấy có kinh nghiệm xã hội, nhưng năng lực rất tốt; cho dù là đàm phán kinh doanh hay là quản lý tư liệu hàng ngày, đều rất thành thạo, tiết kiệm cho Doãn Thiên Dã không ít sức lực.

Anh nghĩ, thư ký này, không ngờ rất được.

Cho đến một ngày, công việc đạo diễn của Tần Cảnh rất suôn sẻ, kết thúc công việc rất sớm, khi lái xe về nhà, đi ngang qua tòa nhà của Thịnh Hạ, đột nhiên muốn rủ Doãn Thiên Dã ra ngoài ăn cơm Thái cũng hay.

Cho nên, Tần Cảnh gọi điện cho Doãn Thiên Dã xong, liền lái xe vào hầm để xe của Thịnh Hạ.

Cô hào hứng chạy lên phòng làm việc của Thiên Dã, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô hơi chút sững sờ.

Ở nhà Doãn Thiên Dã lúc nào cũng rất tùy tiện lại hay xù lông, còn bị cô ngược đãi đủ kiểu, nên, Tần Cảnh rất ít khi được thấy anh khi làm việc, dáng vẻ nghiêm túc tháo vát, đứng bên bàn làm việc lớn, khom nửa lưng, viết gì đó lên tờ giấy trên bàn.

Ống tay áo sơ mi chỉnh tề cuộn lên, để lộ cánh tay mạch sắc dưới ánh nắng chia hai mảng sáng tối rõ ràng.

Trong phòng làm việc toàn bộ lắp kính trong suốt đến tận sàn, rèm mở rộng, ánh dương chạng vạng chiếu xiên xuống, vàng óng mà ấm áp bao quanh Doãn Thiên Dã, dung nhan đẹp trai của anh, hư ảo đến không chân thật, giống như một vị hoàng tử.

Chỉ là, bên cạnh hoàng tử này, còn có đứng một nữ nhân.

Thư mạn thì đứng bên cạnh Doãn Thiên Dã, cũng là ghé người sang, trên mặt là chăm chú mà thận trọng, vừa nghe Doãn Thiên Dã nói, vừa gật đầu “Vâng vâng”.


Tuy rằng Doãn Thiên Dã hoàn toàn nghiêm túc, Thư Mạn nhìn như cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm tờ giấy, hai người chống tay trên bàn làm việc, còn cách nhau đến mấy nắm tay, nhưng, Tần Cảnh vẫn cảm thấy, quá gần!

Tần Cảnh không hiểu sao trong lòng chua xót, Thiên Dã của cô chưa bao giờ gần người phụ nữ khác như thế, mà còn, mặt Thư Mạn mập mờ ửng đỏ, hình như cũng không phải do ánh nắng chiếu thì phải?

Cô khẽ gõ lên cửa, Doãn Thiên Dã nghe thấy ngẩng đầu, khuôn mặt vốn đang lãnh dạm mà sạch sẽ vừa nhìn thấy cô, tự nhiên, ôn nhu, để lộ ý cười vui vẻ.

Tần Cảnh, trong nháy mắt, thấy an lòng.

Bên cạnh Thư Mạn nhìn nụ cười của Doãn Thiên Dã, kinh ngạc nhìn sửng sốt một giây, giống như đó là chuyện nàng chưa từng thấy.

“Sao em lại đến đây?” Doãn Thiên Dã đặt bút trong tay xuống, đi về phía cô, theo thói quen nắm lấy tay cô, vuốt ve, “Xem ra, mấy diễn viên đó không làm phiền em nhỉ!”

Tần Cảnh nghiêng đâu, đắc ý vênh cằm lên, còn nói: “Đang bận sao? Em còn định, kéo anh đi hẹn hò đây!”

Anh xoa xoa cằm cô, nhìn như thật khó khăn mà thở dài: “A, nếu như là lời của Tần tiểu thư, vậy thật là không tiện từ chối, em chờ một chút, anh đi gọi điện cho bà nội!”

Tần Cảnh oán giận mà đá anh một cước, người này cũng quên luôn Thư Mạn vẫn ở đây, đi thẳng vào phòng nghỉ thay quần áo.

Trong phòng làm việc lớn như vậy chỉ còn lại Tần Cảnh và Thư Mạn, không khí có chút lúng túng, có phần ảo diệu. Mà chính 5 giây trôi qua trong tịch mịch trầm mặc này, càng khiến Tần Cảnh hết sức khẳng định, nữ thư ký này, rất có vấn đề.

“Chào chị, tôi là thư ký, Thư Mạn!” Thư Mạn mới nhớ tới hẳn là nàng phải chào hỏi trước.

Tần Cảnh gật đầu một cái: “Vâng, tôi là Tần Cảnh!”

Trong đầu không nén được nghĩ, Thư Mạn? Thư Miểu, Tô Mạn? Gặp quỷ rồi!

Thư Mạn nói tiếp: “Phim, phim của chị, tôi cũng rất thích.’


“Vâng, cảm ơn cô!”

Doãn Thiên Dã thay xong sơ mi và quần jeans đi ra khỏi phòng nghĩ, mới phát hiện Thư Mạn cũng ở đây, nói: “Cứ làm như tôi nói, mai làm tiếp, cô có thể về rồi!”

Thư Mạn gật đầu, ra khỏi phòng.

Tần Cảnh kéo tay Doãn Thiên Dã, khi đi vào thang máy, bất thình lình nói một câu: “Anh đổi thư ký từ khi nào vậy? Xinh đẹp quá!”

Người nào đó rất đàng hoàng trả lời: “Cách đây hai tháng!” Nói xong, phát hiện vẻ mặt bà xã không bình thường, ánh mắt né tránh, miệng nhỏ còn cong lên, nghĩ một hồi mới phản ứng kịp, cười dị thường sáng lạn lại rất thanh thản: “Tần Cảnh, em lại lên cơn ghen rồi!”

Tần Cảnh hận không thể liếc mắt mà khoét một lỗ trên người anh, đồ ngốc này, anh không biết anh có mị lực đến mức nào sao? Nhưng là, cô chỉ đem mắt nhìn về chỗ khác, thờ ơ nhún vai: “Không hề a! Em chỉ quan tâm người ta vừa đẹp vừa có trình độ học vấn cao, nếu là coi trọng anh, nhìn lầm không tốt!”

“Vậy cũng được!” Anh ôm eo cô, ra thang máy, không muốn nghĩ sâu hơn chuyện này, bởi vì, anh cũng không có để ý việc này cho lắm.

Nhưng lòng Tần Cảnh đã có một cái gai, rất là khó chịu.

Cô đã thử thăm dò, biết đồ ngu ngốc Doãn Thiên Dã trong lòng rất quang minh chính đại, nhưng mà, cô không tin Thư Mạn! Vì vậy, đủ các tình huống cẩu huyết đã diễn ra trong đầu cô.

Mỗi lần nhìn đồng hồ đeo tay xem giờ, cô lại nhìn không được tưởng tượng ra Thư Mạn nhỡ “không cẩn thận” ngã sấp xuống ngực Thiên Dã, nhỡ đâu mắc áo không cẩn thận bị tuột cúc đúng chỗ ngực, nhỡ đâu trên đường đi nói chuyện làm ăn, Thư Mạn lại giống như cô lần trước, áo lót bị hỏng móc phải nhờ Thiên Dã giúp đớ.

Nhưng mấu chốt là Doãn Thiên Dã hoàn toàn không thẹn với lương tâm, Tần Cảnh cũng không muốn phải chất vấn với anh.

Tần Cảnh tâm thần không yên mất một tuần, sau đó lại kiếm cớ đến văn phòng của Doãn Thiên Dã, mà lần này, đúng vào buổi chiều, Doãn Thiên Dã đang ngủ gục trên bàn, nhưng Thư mạn, len lén cầm điện thoại di động, chụp ảnh anh.

Lại dám chụp dung nhan trong lúc ngủ của nam nhân của ta sao!


Tần Cảnh rất bực, nhưng khẽ cắn môi, vẫn là quay người rời đi, lúc tới thang máy, gọi cho Doãn Thiên Dã, vốn định sồn sồn nói việc Thư Mạn, nhưng lời đến khóe miệng, ngẫm nghĩ sửa sang tâm trạng xong, khuya về nói sau vậy! Thế là chỉ nói hôm nay cô buổi chiều phải về đây.

Doãn Thiên Dã rõ ràng là mới tỉnh ngủ, lầu bầu căn dặn cô lái xe cẩn thận này nọ.

Đêm hôm đó, rất khuya Doãn Thiên Dã mới về, Tần Cảnh nhịn không được, cũng ngủ trên sofa. Trong lúc mơ màng, cảm giác mình được ai đó bế lên, cô dụi dụi dựa vào ngực người đó, tìm một cái tư thế thoải mái ngủ tiếp.

Đến khi được anh nhẹ nhàng đặt lên giường rồi, cô lại nổi lòng tham ôm cổ anh không buông tay, anh lại theo cô chui vào chăn.

Cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, mắt cũng không mở ra được hỏi: “Sao về muộn thế?”

Trong giọng nói của anh lộ sự uể oải, nhưng vẫn trong trẻo: “Sa thải thư ký, có hơi lằng nhằng mất thời gian.”

Anh vừa nói xong, cô tỉnh lại một nửa, mở mắt ra: “Thư Mạn? Sao lại sa thải?”

Doãn Thiên Dã rõ ràng với cái đề tài này không hứng thú, ngược lại ôm người trong lòng càng chặt hơn: “Cô ta làm sai chuyện, đương nhiên phải sa thải!”

Tần Cảnh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chui vào ngực anh, trong lòng còn có một tia hài lòng, oa, trời cũng giúp cô (*^__^*) hi hi… Nghĩ vậy, bình yên ngủ thiếp đi.

Doãn Thiên Dã nhìn khuôn mặt ngủ say điềm tĩnh xinh đẹp của cô, khóe môi ẩn ý cười thoáng qua, hồi lâu sau, yên tĩnh nhắm mắt lại.

Anh yêu một mình cô cũng không hết. Làm sao mà còn cần người khác đến giúp vui được?

Chuyện xảy ra chiều nay đúng là,

Bời vì suốt tối qua, Khiêu Khiêu và Đường Đường với cả cục bột nhỏ đều được đưa sang nhà mẹ Doãn Thiên Dã, trong nhà không có ai, hai người này thế là, khụ, chẳng biết tiết chế mà phong hoa tuyết nguyệt suốt cả đêm.

Kết quả, đến chiều, Doãn Thiên Dã ngủ gà ngủ gật.

Cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại cài riêng cho Tần Cảnh đánh thức, Doãn Thiên Dã nhận điện, mới phát hiện Thư Mạn cử chỉ có chút quái dị, mặt hồng hồng, có vẻ rất vui vẻ, còn lén lén lút lút cầm điện thoại nhìn.


Mà trong lúc anh nghe điện thoại, Thư Mạn vẫn rất thẳng thừng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại với vẻ mặt rất thưởng thức.

Mãi đến khi cúp điện thoại, Doãn Thiên Dã hỏi Thư Mạn, có chuyện gì lạ xảy ra à.

Thư Mạn vì thời gian gần đây đã quen thuộc Doãn Thiên Dã, nói chuyện cũng không giữ ý làm gì: “Không có gì, chỉ là tôi thấy, sếp rất đẹp trai nha!”

Nhưng Doãn Thiên Dã không giống như nàng tưởng hưng phấn hay ung dung, mà anh cho là nàng có việc gì khác muốn nhờ anh, cho nên, cũng không có biểu cảm gì khác lạ, nói: “Có việc gì cần tôi giúp sao? Sao đột nhiên miệng ngọt thế?”

Cái vẻ mặt lạnh nhạt này, cùng giọng điệu dịu dàng cưng chiều mấy giây trước anh nói chuyện với Tần Cảnh, đơn giản là một trời một vực.

Thư Mạn thoáng cái quên luôn mình ở đâu, rất không biết chừng mực mà trêu chọc: “Không nếm được, sao anh lại biết là ngọt?”

Doãn Thiên Dã lần này quay lại nhìn nàng, tròng mắt đạm đạm, không có gì cả, nhưng cũng im ắng dọa người: “Cô không biết mình đang ở vị trí nào sao?”

Thư Mạn càng hoảng sợ, tâm tư tối tăm, trong lúc nhất thời luống cuống tay chân đưa máy trong tay cho anh nhìn, giải thích: “Câu kia em chỉ nói đùa mà, em không đúng, bất quá, sếp vốn là… Đừng!”

Nàng vươn tay sang ngăn cản, Doãn Thiên Dã đã đem ảnh anh nằm úp sấp trên bàn ngủ trong điện thoại xóa đi, ném lại máy cho nàng: “Cô bị sa thải, có thể đi rồi!”

Thư Mạn đần mặt, nàng phải nhở bao nhiêu mối quan hệ mới vào được đây, hơn nữa, nàng vốn có thực lực mà, làm sao có thể? Huống chi, lòng yêu mến của nàng với anh, đúng là tấm chân tình! Sao lại có thể?

“Sếp, em, em thích anh!” Nàng cắn răng tỏ tình, dù sao, nàng nghe nói, đàn ông đối với người phụ nữ thích mình, sẽ khoan dung một chút. (chị ngu rồi, không nói câu này có khi còn xin được)

Nhưng là, Doãn Thiên Dã nhìn cũng không nhìn: “Không đi hả, tôi gọi bộ phận an ninh!”

Còn cái khác, anh cũng lười nói gì nữa.

Thư Mạn chán nản cúi đầu rời đi, chỉ có điều, trước khi đi đột nhiên vô cùng cẩu huyết hỏi anh: “Là bởi vì anh đã kết hôn sao? Nhưng mà, em còn muốn hỏi một câu,” nàng đau buồn ai oán, “Anh, mấy ngày nay, với em một chút cũng không động tâm sao?”

Doãn Thiên Dã ngạc nhiên liếc nàng một cái, ánh mắt khó hiểu, ý chính là “Cô có bị bệnh thần kinh không?”

Thư Mạn bị đả kích, đau lòng ra đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.