Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy

Chương 3: Hào Quang 1


Đọc truyện Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy – Chương 3: Hào Quang 1


Trước khi xuyên đến đây vẻ ngoài của Ninh Tri tuyệt đối rất xinh đẹp, sao cô có thể chịu được việc người khác nói mình xấu chứ.Cô trừng mắt liếc Lục Tuyệt một cái, tên ngốc tử mơ mơ màng màng, ngu đần này còn biết cô đã xấu đi?Bên kia mẹ Lục thấy con mình đã được Ninh Tri khuyên can thì vui mừng ra mặt.

Quả nhiên lúc trước bà để Ninh Tri gả cho Lục Tuyệt là đúng rồi.Căn dặn Ninh Tri chăm sóc cẩn thận cho Lục Tuyệt rồi thì mẹ Lục cũng rời đi.Trong phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh.Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt trầm mặc không nói năng gì, rồi bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh.Phòng rất lớn, ngoại trừ những tấm đệm mềm màu trắng gạo được dán khắp vách tường thì bên trong phòng đặt rất ít đồ nội thất.


Cả căn phòng chỉ có hai màu trắng và xám tro đơn điệu, nhìn vô cùng lạnh lẽo.

Rõ ràng đã có nữ chủ nhân nhưng lại không có chút hơi thở ấm áp nào.Hiển nhiên, nguyên chủ cũng không xem nơi này là nhà.Ngoài phòng còn có một cái ban công lớn, buổi chiều ánh chiều tà đậu lên ban công làm tan biến đi vài phần lạnh lẽo của căn phòng.Ninh Tri phát hiện ra sát vách phòng còn có một căn phòng để quần áo, quần áo Lục Tuyệt không đặt ở nơi này mà ở trong tủ quần áo khác.Từ cửa kính nhìn vào có thể thấy cả căn phòng treo quần áo chỉ có treo vài bộ quần áo nữ, số lượng không nhiều khiến căn phòng quần áo to lớn có vẻ trống rỗng.Đột nhiên cô có chút nhớ nhung cái phòng quần áo chất đầy trang sức, giày dép, túi xách và các mẫu váy quý đang thịnh hành của mình, đó đều là những miếng thịt đầu quả tim của cô đấy.Ninh Tri đánh giá xong thì vừa lúc nhìn thấy Lục Tuyệt đi ra ngoài, cô vội chạy theo anh.Cách vách là một thư phòng, Ninh Tri đi theo sau lưng Lục Tuyệt, cô phát hiện anh rất cao.Cơ thể hiện tại của cô cao một mét sáu mươi tám, mà Lục Tuyệt lại cao hơn cô rất nhiều.

Vai rộng eo hẹp, chiếc quần đen ôm lấy cặp chân dài giống như một cặp hung khí đang hành tẩu khiến người ta khó có thể dời mắt khỏi nó.Lục Tuyệt đến trước kệ sách, phía trên bày rất nhiều hộp, anh cầm lấy một cái trong đó.Rồi lại đến bàn sách, đổ mấy mảnh ghét từ trong chiếc hộp ra.


Ninh Tri nhìn bìa hộp, trên đó có ghi trò chơi ghép hình 1000 mảnh.Ninh Tri lấy tấm bản vẽ hoàn chỉnh xem thử, nó vẽ một bầu trời xanh thẳm đầy vì sao, trên đó còn có vô số tiểu tinh cầu, nhìn lại thì có vẻ giống những con kiến đang phát sáng khiến cô cảm thấy nó như một mảnh hỗn loạn.Lục Tuyệt cắm cúi im lặng bắt đầu chơi ghép hình.Ninh Tri chưa từng chơi trò này nhưng cũng có thể nhìn ra độ khó của trò chơi.

Cô nghi ngờ liệu Lục Tuyệt có thể ghép được hết không?Cô không có hứng thú gì với trò chơi ghép hình, ánh mắt cô dừng lại trên sườn mặt Lục Tuyệt, xem trò chơi ghép hình còn không bằng xem mặt anh, hình dáng góc cạnh rõ ràng giống như được một họa sĩ tận tâm dùng một bút phác họa ra, ngay cả đôi môi mỏng khẽ mím lại cũng vô cùng hợp gu của Ninh Tri.Tiểu ngốc tử này đẹp như vậy, cũng khó trách anh dám ghét bỏ giá trị nhan sắc bây giờ của cô.Ninh Tri sờ sờ mặt mình, bây giờ ngũ quan của cô vẫn rất tinh xảo nhưng lúc nhìn qua lại thấy thực bình thường.


Giống như có một lớp băng gạc bịt kín mặt cô, chỉ thấy một màu xám xịt, hoàn toàn tầm thường.Còn chưa gặp Lâm Điềm Điềm nhưng trong lòng cô thì cô ta đã là kẻ thù không đội trời chung với mình rồi.Đối với con gái mà nói thì nhan sắc chính là thứ quan trọng, Lâm Điềm Điềm không chỉ cướp đi nhan sắc mà còn có tuổi thọ.

Ninh Tri chỉ nghĩ đến cái tên Lâm Điềm Điềm thôi mà đã nhịn không được muốn mắng rồi.Bây giờ cô chỉ còn lại thời gian ba ngày, nếu trong thời hạn này không thu thập được một mặt trời nhỏ để đổi lấy 1% hào quang thì cô sẽ chết.Tưởng tượng như vậy, Ninh Tri hai mắt sáng lên, ánh mắt cô nóng rực nhìn chằm chằm Lục Tuyệt.Anh ấy sao có thể là công cụ hình người chứ? Anh chính là ân nhân cứu mạng của cô!Đáng tiếc nguyên chủ không hề chú ý đến Lục Tuyệt nên trong trí nhớ cũng không có sở thích hay món ăn yêu thích của Lục Tuyệt.Nhìn bộ dạng tập trung chơi trò ghép hình của Lục Tuyệt, Ninh Tri kéo một chiếc ghế đến gần.Cô ngồi bên cạnh Lục Tuyệt rồi cười dịu dàng nói: “Lục Tuyệt, em giúp anh ghép nha.

Hai người cùng hợp tác thì hiệu suất sẽ nhanh hơn nhiều.” Một mình anh ấy làm thì nhàm chán, cô cùng làm với anh như vậy chắc chắn anh sẽ vui vẻ hơn.Lục Tuyệt cúi đầu, vẻ mặt vô cùng chuyên chú cũng không trả lời Ninh Tri.Ninh Tri tiện tay cầm một mảnh ghép so sánh với bản vẽ hoàn chỉnh, cô muốn tìm vị trí của mảnh ghép này.


Nhưng cái bức tranh bầu trời đầy sao này nhìn cái nào cũng giống nhau, giống như đặt ở đâu cũng được vậy.Ninh Tri tìm được một vị trí đại khái giống nên đặt mảnh ghép xuống.“Sai rồi.” Giọng nam khàn khàn và hơi nặng nề vang lên.Lục Tuyệt lấy mảnh ghép của cô ra rồi đặt ở một nơi khác.Ninh Tri lại cầm một mảnh ghép khác, cô xác định vài lần rồi mới đặt mảnh đó vào vị trí góc.“Sai rồi.” Lục Tuyệt lại sửa đúng chỗ sai cho Ninh Tri.Cô lại đặt mảnh thứ ba xuống và vẫn lại bị Lục Tuyệt sửa đúng.Lúc này cô trợn tròn mắt hỏi.“Sao anh biết em để sai chứ? Rõ ràng đều giống y hệt mà.” Ninh Tri vừa dứt lời thì liếc mắt sang đã thấy cái khung trên đầu Lục Tuyệt đã hiện lên một đám mây đen nho nhỏ.Nên cô nào còn dám ý kiến gì chứ? Vì mạng sống nên cô chỉ có thể hèn mọn nói: “Này, là em đặt sai rồi.”Mặt trời nhỏ thì không thấy xuất hiện đâu mà ngược lại cô lại khiến một đóa mây đen xuất hiện.Lục Tuyệt khẽ hừ một tiếng rồi không chú ý đến Ninh Tri nữa, anh tiếp tục trò ghép hình của mình mà Ninh Tri chỉ có thể nhàm chán ngồi bên cạnh nghịch tóc.Vốn tưởng rằng mình sẽ phải tốn mấy tiếng đồng hồ ở cùng với Lục Tuyệt trong thư phòng nhưng không ngờ mới một tiếng đồng hồ, mà Lục Tuyệt đã ghép xong.Ninh Tri khiếp sợ.Vừa rồi lúc lấy trò chơi ghép hình ra, Lục Tuyệt còn chẳng thèm liếc nhìn tấm bản vẽ hoàn chỉnh lần nào, Ninh Tri đối chiếu với bản vẽ ngay cả mấy cái đơn giản nhất cô cũng làm lỗi.Bức tranh bầu trời đầy sao như vậy, cho dù vừa đối chiếu vừa ghép thì với số lượng hơn một nghìn mảnh cũng đã rất khó khăn.

Vậy mà Lục Tuyệt còn không thèm nhìn một cái.Lục Tuyệt đã đánh dấu ở dưới sao?Ninh Tri dùng ánh mắt khó tin nhìn anh, sườn mặt lạnh lùng với đường cong rõ ràng, khóe môi hơi mím chặt có vẻ nghiêm khắc và cứng nhắc.Cô nhớ đến trong số các người bệnh tự kỷ thì có một bộ phận nhỏ người bệnh sẽ có chỉ số thông minh vô cùng vượt trội, họ được xưng là những thiên tài trầm tĩnh.Diện tích tòa nhà Lục gia rất lớn, xung quanh trang trí vô cùng xa hoa tráng lệ, nhưng lại không chút thô tục, điều này có thể nhìn ra nội tình bên trong thế gia Lục gia.Người hầu vội chạy đến cầm lấy áo khoác cho Lâm Điềm Điềm: “Đại thiếu phu nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong.”Lâm Điềm Điềm gật đầu hỏi: “Ninh Tri đâu?”Người hầu kính cẩn đáp: “Hôm nay nhị thiếu gia phát bệnh, nhị thiếu phu nhân đang chăm sóc thiếu gia.”“Phát bệnh?” Lâm Điềm Điềm không ngờ rằng gần đây số lần phát bệnh của Lục Tuyệt lại thường xuyên như vậy: “Tôi lên lầu nghỉ ngơi trước đây.”“Vâng, đến bữa chiều tôi sẽ đến gọi đại thiếu phu nhân.”Thấy Lâm Điềm Điềm rời đi rồi, người hầu tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ, cô ta còn không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán nói với người hầu khác: “Đại thiếu phu nhân thực sự quá xinh đẹp, vừa rồi cô ấy nhìn tôi mà tôi suýt quên cả thở luôn.”“Đại thiếu phu nhân chỉ cần cười với tôi một cái thôi, tôi cũng thấy chói mắt.”Người hầu bên cạnh lại phụ họa: “Có điều, cô có phát hiện không chỉ làn da của đại thiếu phu trắng lên, đến ngũ quan cũng càng ngày càng tinh xảo, ngay cả dáng người cũng gợi cảm quyến rũ và đầy đặn hơn trước kia nhiều, càng ngày càng giống dáng vẻ nhị thiếu phu nhân lúc mới gả về đây?”“Đại thiếu phu nhân và nhị thiếu phu nhân có quan hệ chị em họ, hai người này có vẻ giống nhau thì cũng đâu có gì kỳ quái! Vả lại đại thiếu phu nhân gả cho đại thiếu gia sống rất hạnh phúc trở nên xinh đẹp, ngược lại nhị thiếu phu nhân gả cho nhị thiếu gia cả ngày đều ảm đạm trầm mặc, một chút khí chất cũng không còn, càng ngày càng tầm thường.”“Cô nói đúng, chính là bộ dạng như vậy…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.