Đọc truyện Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy – Chương 14: Cứu 2
Người dịch: Hắc Long Du Hí.Buổi sáng, ánh nắng mặt trời tỏa sáng khắp nơi.Lúc Ninh Tri tỉnh lại thì đã thấy Lục Tuyệt mặc đồ thể dục màu đỏ vừa đi chạy bộ buổi sáng trở về.Sự bụ bẫm lúc còn nhỏ đã không còn, gương mặt anh bây giờ thâm thúy và góc cạnh.
Cặp chân ngắn ngủn đã biến thành đôi chân dài, cơ thể mềm mại nhỏ xíu đã trở nên chắc nịch cơ bắp, thần sắc trên mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn nhiều.Quả nhiên, vẫn là Tiểu Lục Tuyệt đáng yêu.Lúc Ninh Tri xuống lầu thì thấy mẹ Lục đang ở trong phòng khách cắm hoa, cô cười tươi bước đến nói.“Chào buổi sáng mẹ, con có chút chuyện muốn hỏi.”Hôm nay mẹ Lục vẫn ăn mặc rất tinh xảo, bà rất chú trọng chuyện trang điểm và ăn mặc.
Cho dù là vòng tay, hay là nhẫn, đến cả kim cài áo.
Mỗi ngày bà đều nghiêm túc lựa chọn phối đồ.
Lúc này nghe Ninh Tri nói vậy thì hỏi: “Chuyện gì?”“Tối hôm qua mẹ kể với con chuyện Lục Tuyệt ngã cầu thang hồi ở nhà trẻ,…”Ninh Tri còn chưa nói xong thì mẹ Lục đã cắt ngang lời, bà nghi ngờ nói: “Mẹ không hiểu con đang nói gì.
Sao mẹ có thể kể như vậy chứ? Lúc nhỏ Tiểu Tuyệt chưa từng ngã cầu thang.”“Tối hôm qua…” Ninh Tri phản ứng lại, cô đã cứu Tiểu Lục Tuyệt nên chuyện này cũng không còn tồn tại.Ninh Tri vội giải thích: “Xin lỗi mẹ, con ngủ rồi hồ đồ.
Là do tối qua con nằm mơ thôi.”Ninh Tri có chút tò mò, nếu cô cứu Tiểu Lục Tuyệt trở thành sự thật, vậy liệu Lục Tuyệt có còn nhớ chuyện cô đã cứu anh không?Nhưng ngẫm lại, chuyện đó đối với Ninh Tri chỉ mới xảy qua vào tối qua, nhưng đối với Lục Tuyệt chuyện này đã trôi qua gần hai mươi năm, anh nhất định đã không còn nhớ rõ.…Phòng hóa trang.Người đại diện vô cùng vui mừng nói: “Đạo diễn Phương vừa gọi đến, nữ chính phim mới của hắn chính là cô.
Điềm Điềm à, vận may của cô thật tốt, tiện tay giúp đỡ một bà lão thôi, thế nhưng đó lại là mẹ của đạo diễn Phương.”Cô ta lại cảm thán: “Vốn dĩ còn có mấy nữ diễn viên muốn giành bộ phim này, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức.
Nhưng bây giờ lại bị cô nhẹ nhàng lấy được, thật sự là nằm thôi cũng thắng mà.”Người đại diện phát hiện, vận may của Lâm Điềm Điềm tốt đến kinh người, cơ hội người khác cầu xin đều không có được, vậy mà cô ta lại có thể nhặt được.Lâm Điềm Điềm cười, từ sau khi có được hào quang của Ninh Tri, cô ta đã quen với cuộc sống được trời cao chiếu cố rồi.Cô ta vuốt ve chiếc vòng cổ trên cổ mình, tối qua cô ta đã nằm mơ.Trong giấc mơ, Ninh Tri vẫn như cũ xinh đẹp động lòng người, cô còn tỏa sáng rực rỡ giữa giới giải trí này, hơn nữa sau khi gả vào Lục gia thì được nhận hết sự yêu thương và chiều chuộng.Còn bản thân cô lại trái ngược với Ninh Tri.Trong giấc mơ, bản thân cô ta gả cho bạn trai mối tình đầu của mình, sau khi kết hôn bạn trai lại thay lòng đổi dạ.
Anh ta dối trá lăng nhăng, mỗi ngày cô ta đều phải tất bật làm việc nhà, còn phải chịu sự ghét bỏ của anh ta.Chờ sau khi làm xong việc nhà cô ta mới có thời gian nhàn rỗi, lúc ấy cô ta cũng chỉ có thể ngồi trước TV thầm ngưỡng mộ Ninh Tri tỏa sáng rực rỡ trong màn hình kia.Sau đó tỉnh lại, hình ảnh trong giấc mơ quá chân thật khiến cô ta cảm thấy như mình thật sự đã trải qua cuộc đời như vậy.May mà cô ta còn có chiếc vòng cổ này, cướp được hào quang của Ninh Tri.Cô ta đã trở nên xinh đẹp, tiến vào giới giải trí, gả vào Lục gia.
Còn Ninh Tri, cô ta đã không còn dung mạo diễm lệ còn phải gả cho Lục Tuyệt người chồng mắc bệnh tự kỷ.Bây giờ cô ta mới chính là người được Ninh Tri hâm mộ.Lúc này, Lâm Điềm Điềm nhận được điện thoại của người hầu ở Lục gia gọi đến, đối phương báo cáo với cô ta chuyện tối qua Lục Tuyệt mất khống chế còn làm chân Ninh Tri bị thương.Cô ta có thể tưởng tượng được tâm trạng của Ninh Tri lúc này cỡ nào u ám và tồi tệ.Lâm Điềm Điềm nói với người hầu bên kia điện thoại: “Sau này cô không cần báo cáo chuyện của Ninh Tri với tôi nữa đâu.” Hào quang trên người Ninh Tri đã không còn, nên không cần tiêu hao sức lực đi để ý Ninh Tri làm gì.Lâm Điềm Điềm không phát hiện, cô ta vừa mới cúp máy không bao lâu thì 2% hào quang trên người cô ta đã bị Ninh Tri lấy về.Editor: Hắc Long Du Hí — Hãy đón đọc trên để xem được chương mới sớm nhất nhé..