Bạn đang đọc Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký – Chương 53: Cung Yến
Hoàng đế nắm tay Trân Quý tần, bên cạnh còn có Lan Quý phi và sứ thần Lập Đan, đằng sau là hàng dài các cung nữ thái giám tay cầm quạt lớn màu sắc sặc sỡ theo hầu, khí thế bừng bừng bước lên đài cao, ngồi vào ghế chủ vị điêu khắc hoa văn đầu rồng.
Trân Quý tần bây giờ bụng đã rất lớn, dường như cũng đang cận kề ngày lâm bồn, được đặc cách nhận hồng ân ngồi cùng một chỗ với Hoàng đế, đón nhận rất nhiều ánh mắt ghen tị của chúng tần phi.
Lan Quý phi đã khôi phục sủng ái ngồi kế bên Hoàng đế, vị trí cao hơn hết thảy mọi người, dung mạo diễm lệ tuyệt sắc.
Sứ thần Lập Đan cũng được an tọa tại vị trí hàng quan lại đại thần, ngồi dưới ba vị phong vân trên triều là Lan Thừa tướng, Vân Thái sư và Tạ Quốc cữu.
Mọi người khi nghe thấy tiếng hô đều cung kính đứng dậy, sau đó khom người hành lễ:
“Cung nghênh Thánh giá!”
Hoàng đế dìu Trân Quý tần cùng ngồi xuống ngự tọa, sau đó mới cười lớn một tiếng, phất tay cho mọi người bình thân.
Lan Quý phi lúc này cũng được cung nhân đỡ xuống, vẻ mặt hơi cứng lại một chút, rất nhanh lại tươi cười quyến rũ như lúc đầu.
Lan Thừa tướng vì vị thế của bản thân trên quan trường, vị trí của muội muội trong hậu cung, vẻ mặt vô cùng hào hứng đắc ý.
Mặc Triêu Ngân không để tâm đến đại yến tiếp đón này lắm, hắn chỉ lo lắng ngồi bóc nho, các loại trái cây khác cũng bị hắn lột ra sạch sẽ.
Ta thở dài, không biết nhìn thấy ngoại tôn như vậy, Thái sư sẽ có nét mặt thế nào đây?
Khẽ nhìn sang bên kia, Vân Thái sư mang biểu tình lạnh tanh đặt một đĩa hoa quả mới lột vỏ, đến hạt cũng được tách ra sạch sẽ khỏi thịt quả tới trước mặt Thái sư phu nhân.
“…”
Quá đáng sợ!
Tiếng nhạc lại một lần nữa nổi lên, nhạc công chìm đắm trong thứ âm thanh hoa mỹ, dải lụa mềm mại đủ màu trong tay các vũ nữ theo từng nhịp điệu của đàn sáo mà uyển chuyển múa lượn trên không trung, có lúc lại tạo thành làn sóng bao quanh thân thể kiều diễm của các nàng, khi thì theo tiếng trống trở thành trường thương, mạnh mẽ dứt khoát cùng hào khí ngút trời.
Mỹ nhân hòa cùng tiếng nhạc, ẩn hiện giữa ánh đuốc sáng ngời, bừng lên cả một góc hoàng thành xa hoa mỹ lệ.
Sứ thần Lập Đan tuổi tác không còn trẻ, tầm hơn bốn mươi, y mặc quốc phục với chi tiết hoa văn lạ mắt, gần giống như là phục trang của người Ba Tư, một bên tai đeo khuyên, mắt to mũi cao, bờ môi đầy đặn, vẻ mặt đầy thưởng thức xem ca vũ trên đài.
Các món sơn hào hải vị sau khi Hoàng đế giá lâm liền liên tục được trình lên.
Từng hàng dài các cung nữ nghiêm chỉnh khom người, tay nâng khay gỗ đựng các đĩa mỹ thực được cẩn thận đậy nắp, như đã trải qua trăm ngàn lần tập luyện mà thành thục đưa tới các bàn, dáng vẻ kính cẩn lễ nghi cúi người đặt xuống, cẩn trọng rót rượu rồi hành lễ cáo lui, toàn bộ đều lưu loát tựa như mây trôi nước chảy.
Hoàng đế ngồi trên đài cao, vô cùng quan tâm săn sóc Trân Quý tần bên cạnh, đồ ăn sau khi cho người thử độc xong xuôi cũng đưa cho nàng nếm thử, hoàn toàn không để tâm tới Lan Quý phi gần đó sắc mặt đang ngày một nhạt dần.
Cái gọi là phục sủng, hẳn là chỉ khôi phục quyền lợi trong hậu cung mà thôi, những cái khác thì không biết nên nói thế nào.
Sứ thần Lập Đan ngay lúc này đột nhiên đứng dậy, tay nâng ly rượu hướng Hoàng đế cung kính nói:
“Lập Đan Sứ thần Ái Nhĩ Ba, nguyên là Lập Đan Tả An hầu phủ, thay mặt Vương thượng cung chúc Thiên Lăng Đông Đức đế phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn! Chúc cho bang giao hai nước Thiên Lăng và Lập Đan mãi mãi giữ chặt tình hữu hảo!”
Hoàng đế hào sảng cười lớn, sau đó ông ta cũng nâng ly, nói lớn: “Tốt! Rất tốt! Trẫm nhận lời chúc phúc này!”
Đây chính là màn mở đầu cho buổi thiết yến hôm nay, người người chúc rượu mừng, không khí dần được hâm nóng.
Lan Thừa tướng, Vân Thái sư cùng Tạ Quốc cữu cũng đứng dậy chúc rượu Hoàng đế, nhưng ta biết trong chén rượu của Vân Thái sư kỳ thực là nước trắng.
Mặc Triêu Ngân, Mặc Thụy Uyên cũng bị huynh đệ thân thích, chủ yếu là họ hàng cùng quan lại kính rượu, đệ đệ lớn tuổi nhất của họ là Ngũ Hoàng tử Mặc Quân Liên mới mười một tuổi chỉ biết oán hận uống nước quả.
Đây là lần đầu tiên ta gặp lại tên nhóc này từ khi hắn bị cấm túc.
Từ nét mặt đến cử chỉ vẫn còn là một tên nhóc con nóng nảy ngây thơ.
Bây giờ hắn đang nhìn quanh, như đang tìm kiếm cái gì đó.
Triệu Thanh Y hiện tại đặc biệt buồn rầu, uống vô số rượu, say quắc cần câu đã bị người khiêng đi trước.
Ta thấy Mặc Triêu Ngân bị kính rượu, đều mỉm cười lễ tiết nhắc nhở hắn nên khéo léo từ chối.
Tên thụ rầu rĩ mè nheo: “Tại sao lại không cho ta uống rượu chứ?”
“Dạ dày chàng không tốt, không nên uống.” Ta nhìn hắn, cười nói.
Sự vụ gần đây của tiểu thụ rất nhiều, hại hắn ăn uống không được đầy đủ, dạ dày vì thế có chút không tốt.
Hơn nữa, hắn còn chưa đủ tuổi.
“Nhưng…” Tiểu thụ vẫn muốn thương lượng.
“Không nên uống, ta rất ghét mùi rượu.
Chúng ta lại ban đêm chung phòng, chàng vì ta không uống, được không?” Ta dỗ dành hắn.
Mặc Triêu Ngân lập tức ngậm miệng, tủi thân đi giành nước quả của ngũ Hoàng tử.
Ta thấy vậy có chút buồn cười, trong lòng lại ấm lên.
Lúc này lại nghe Lập Đan Sứ thần lên tiếng: “Hoàng Thượng, thần phụng ý chỉ của Vương Thượng đến Thiên Lăng, chính là có đại sự muốn khởi tấu lên Hoàng Thượng.”
“Ồ? Là chuyện gì?” Hoàng đế ngồi trên đài cao vuốt chòm râu, điềm nhiên cười.
Sắc mặt Sứ thần thoáng âm trầm, giọng nói của y cung kính vang vọng:
“Khởi tâu Hoàng Thượng, Lập Đan mấy năm nay tận chức chư hầu của Thiên Lăng, nay lại bị Bắc Tuyên quấy phá, biên thành Phù Nhai giáp với ba nước Bắc Tuyên, Thiên Lăng và Lập Đan sớm đã không còn trụ vững, mà nay Tây thành đã thất thủ.
Binh sĩ Bắc Tuyên càn quấy hung hãn, thế như vũ bão, Lập Đan hiện tại phải đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, trên đầu treo lưỡi gươm đã tuốt vỏ.”
Hoàng đế trầm ngâm.
Sứ thần Lập Đan chắp tay khom người: “Vương Thượng khẩn xin quý quốc xuất binh tương trợ!”
“Tây Thành của Lập Đan đã thất thủ?” Hoàng đế thu lại nụ cười, sắc mặt ngưng trọng.
Sứ thần Lập Đan khom người càng sâu, vẻ mặt đầy khuất nhục đau đớn: “Vâng, Hoàng Thượng!”
Hoàng đế xoay chiếc nhẫn ngọc, rất lâu không lên tiếng.
Ca vũ ngưng bặt, tất cả vũ cơ đều lui xuống, để lại một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Mọi người trên đại điện đều cảm thấy hít thở không thông.
Cuối cùng vẫn là Hoàng đế lên tiếng trước, đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng dị thường này: “Thừa tướng, khanh nghĩ thế nào?”
Thừa tướng điềm tĩnh đứng dậy, ung dung chắp tay: “Khởi tâu Hoàng Thượng, Thiên Lăng tuy phồn thịnh, nhưng vừa mới trải qua nạn dịch hoành hành, thương vong vô số, hiện tại nếu xuất binh, nhân lực và quốc khố sẽ giảm mạnh.
Hơn nữa còn có Bắc Tuyên, Đông Dực, Viễn Tuyên ngày đêm nhòm ngó, lần này nhất định sẽ nhân cơ hội cấu kết thâu tóm Thiên Lăng, dựa vào binh lực còn lại của chúng ta chắc chắn sẽ không chống đỡ được!”
Hoàng đế nghe xong, hơi gật gù.
Sứ thần Lập Đan thấy tình thế không ổn, định nói tiếp liền bị ông ta đưa tay chặn lại.
“Quốc cữu thì thế nào?” Hoàng đế tiếp tục hỏi.
Lan Thừa tướng điềm nhiên ngồi xuống, Tạ Quốc cữu lại đứng lên khom người: “Tâu Hoàng Thượng, thần lại có ý nghĩ khác với Thừa tướng.”
“Khanh nói thử xem.” Hoàng đế mỉm cười, ánh mắt sâu không lường được.
“Lập Đan tuy là một nước nhỏ, nhưng cũng là chư hầu của Thiên Lăng.
Hiện tại Lập Đan gặp nạn, Bắc Tuyên muốn thu phục Lập Đan, há chẳng phải là xúc phạm thiên uy của Thiên Lăng hay sao? Lại nói, nơi xảy ra tranh chấp là Phù Nhai, biên thành giáp với ba nước Thiên Lăng, Bắc Tuyên, Lập Đan, Thiên Lăng khó tránh khỏi can hệ! Nếu Bắc Tuyên nhân đó lấy Lập Đan làm bàn đạp xâm lấn Thiên Lăng, chúng ta tại sao không xuất chinh từ sớm, giải vây cho Lập Đan, triệt tiêu nguy cơ này ngay khi vẫn còn là một âm mưu?” Tạ Quốc cữu cẩn trọng phân tích.
Hoàng đế không nói gì, vẫn trầm ngâm như cũ.
Thái tử bên này nói lớn: “Cữu cữu nói chí phải!” khiến cho Hoàng đế không khỏi nhăn mày.
“Vân Thái sư, khanh thì sao?” Hoàng đế tiếp tục truy hỏi.
Vân Thái sư lúc này lấy một chiếc khăn tay ra, lau sạch nước quả dính trên mu bàn tay, xong xuôi mới đứng dậy chắp tay: “Hoàng Thượng, ý của thần là ý của Thừa tướng, cũng là ý của Thái sư, nhưng không hẳn là vậy.”
“Vân Thái sư! Ông có ý gì?” Lan Thừa tướng và Tạ Quốc cữu cùng đồng thời lên tiếng.
Ta nhìn Vân Thái sư, khí khái như một ngọn Thái Sơn.
Nhân vật như vậy, sau này làm cách nào lại bại dưới tay tra công cặn bã? Tra công đã dùng cách gì? Tư liệu đem đến mơ hồ, tác giả chỉ nói Vân Thái sư thất thủ, không nói rõ làm thế nào thất thủ, hẳn là bằng định luật hào quang nhân vật chính rồi, đúng là quyển truyện cung đấu chất lượng thấp.
Hoàng đế cười thấp một tiếng, uy nghiêm mười phần: “Khanh nói rõ một chút để các ái khanh và hoàng nhi của trẫm ở đây thông suốt.”
Vân Thái sư yên tĩnh khom người, mà Thái sư phu nhân bên cạnh ông cũng một mực bình đạm, dường như rất tin tưởng vào trượng phu của mình.
“Khởi tâu Hoàng Thượng, ý của lão thần chính là: chúng ta xuất chinh, nhưng không viện trợ Lập Đan.
Chúng ta sẽ khai chiến với Bắc Tuyên.”
Lan Thừa tướng nghe xong đập bàn đứng dậy, chỉ ngón tay vào Vân Thái sư: “Vân Thanh Cung, ngươi quá ngông cuồng! Bắc Tuyên là nước lớn đứng ngang hàng cùng Thiên Lăng, ngươi công chiếm Bắc Tuyên, nếu thắng lợi cũng khiến cho nguyên khí nước ta tổn thất nghiêm trọng! Còn Viễn Tuyên, Đông Dực như hổ đói rình mồi, nhân lúc này xuất binh công hạ Thiên Lăng, ngươi tính ra sao?”
Tạ Quốc cữu cũng lên tiếng phản đối: “Vân Thái sư, nước cờ này ngươi tính sai rồi!”
Sau đó, một loạt tiếng phản đối từ phe cánh của Lan Thừa tướng và Tạ Quốc cữu rầm rầm nổi dậy, chỉ trích Vân Thái sư, những người ủng hộ ông theo đó cũng trầm mặc.
Chỉ có người khó đoán nhất là Hoàng đế vẫn không lên tiếng.
Vân Thái sư dáng vẻ vẫn điềm nhiên như không, mặc kệ dư luận mà lên tiếng nói tiếp: “Hoàng Thượng, việc công chiếm Bắc Tuyên không phải là việc lão thần nghĩ đến trong một thoáng xúc động, mà đã canh cánh rất nhiều năm trời, chỉ là chưa tìm được lí do xuất binh.
Nay Bắc Tuyên xâm lược Lập Đan vốn là chư hầu Thiên Lăng, chính là cơ hội tốt.
Về phần Viễn Tuyên và Đông Dực, Hoàng Thượng không cần phải lo lắng.
Viễn Tuyên và Đông Dực bề ngoài hòa hảo tốt đẹp, nhưng thật sâu bên trong đã sớm bằng mặt không bằng lòng.
Đông Dực hoàng và Viễn Tuyên đế sớm tranh chấp không ngừng, Tuyên phi của Đông Dực hoàng vốn là Mẫn An Quận chúa – thanh mai trúc mã đồng thời cũng là tình nhân trong lòng của Viễn Tuyên đế ngày trước, bất đắc dĩ phải tới Đông Dực hòa thân.
Nay Tuyên phi bệnh nặng, mệnh cũng không dài.
Thế tử Trần Liễn của Minh Trung Vương bên Viễn Tuyên quốc cũng là chết trên đất Đông Dực lúc đang đi sứ cầu thân, mâu thuẫn chồng chất mâu thuẫn.
Hơn nữa, dịch bệnh lúc trước vốn không phải chỉ xảy ra ở Thiên Lăng, thực chất mà nói, nạn dịch này là từ Viễn Tuyên lan rộng ra các nước lân cận, vì vậy bị thiệt hại vốn không chỉ là Thiên Lăng chúng ta, mà Bắc Tuyên, Đông Dực cũng phải chịu điều tương tự.
Viễn Tuyên chắc chắn sẽ là nước hứng chịu hậu quả nặng nề nhất từ nạn dịch.
Viễn Tuyên và Đông Dực tuy là hai nước lớn, nhưng vẫn đứng sau Thiên Lăng, muốn công hạ Thiên Lăng thì phải cùng hợp tác tác chiến, cho dù binh mã nước ta có hao hụt.
Nhưng, Viễn Tuyên thế yếu, sau khi bắt tay cùng Đông Dực thành công nhất định sẽ bị Đông Dực thôn tính.
Vì vậy, Viễn Tuyên và Đông Dực không thể nào cùng tiến đánh Thiên Lăng.
Bắc Tuyên những năm gần đây công đánh nhiều nơi, lãnh thổ rộng mở nhưng binh lực hao mòn, chỉ biết nhìn vào thực tại lại không biết trù tính tương lai.
Bắc Tuyên đế ngu dốt vô tri, quyền hành rơi vào tay Định Minh Vương, lòng dân hỗn loạn, đây chính là thời điểm để Thiên Lăng chúng ta xuất binh công hạ.”
Ngữ khí của ông trầm ổn vang vọng, mang theo sát phạt quyết đoán, nhất thời khiến cho Tề Vân các một mảnh lặng im.
Ta nghĩ bản thân cũng thật là may mắn, xuyên tới đất nước của nhân vật chính, theo định luật nhân vật chính tất nhiên sẽ là cường quốc phồn thịnh nhất.
Lan Thừa tướng “hừ” một tiếng, mà Tạ Quốc cữu cũng trở nên âm trầm.
“Vi thần phản đối! Dù sao sau trận chiến này quốc khố cũng sẽ cạn kiệt! Thiên Lăng làm sao khôi phục lại trong một thời gian ngắn như vậy? Lại nói, nếu như chiến bại, Thiên Lăng tất gặp nguy!” Lan Thừa tướng một lần nữa đứng dậy, ánh mắt ông ta sắc bén như chim ưng.
Tạ Quốc cữu trầm ngâm, một lúc sau cũng tất cung tất kính: “Hoàng Thượng, bây giờ chỉ có thể xuất binh viện trợ, chưa thể khai chiến!”
“Hoàng Thượng! Không thể xuất binh! Càng không thể khai chiến!” Lan Thừa tướng một mực bảo vệ ý kiến, khí thế càng tăng.
Vân Thái sư nhíu mày: “Hoàng Thượng! Nay Viễn Tuyên gặp nạn, không thể cùng Đông Dực câu kết bắt tay.
Bắc Tuyên ngang ngược, sớm muộn cũng sẽ khai chiến với Thiên Lăng.
Thời cơ tốt như vậy, tại sao không thể xuất binh công đánh? Chẳng lẽ phải đợi đến lúc Viễn Tuyên an ổn trở lại, quốc lực của Bắc Tuyên sau những trận chinh phạt trở nên mạnh mẽ dồi dào, đến lúc đó không phải sẽ đợi được ba nước kia cùng nhau xâu xé Thiên Lăng hay sao?”
“Vân Thái sư, ông thật quá kiêu ngạo! Kiêu ngạo mà làm được người ta gọi là khí phách, nhưng kiêu ngạo mà làm không xong nhất định bị mắng rằng thật ngu dốt nông nổi!” Lan Thừa tướng vô cùng tức giận nói.
Đám quan lại cũng bắt đầu xôn xao, ồn ào chia thành ba phe công kích lẫn nhau, mỗi phe cánh lại ủng hộ cho một vị.
Ta ngầm hiểu ra, Hoàng đế cố tình hỏi chuyện này để nhìn rõ các bè phái trong triều.
Hoàng đế xoay chiếc nhẫn ngọc, tiếp tục trầm ngâm, sau đó ông ta phất tay ý bảo yên lặng.
Vân Thái sư điềm nhiên nhấp một ngụm nước trong chén lưu ly, dáng vẻ an tĩnh không quản thế sự.
Mọi người bên dưới cũng theo đó ngừng tranh luận xôn xao.
“Lập Đan Sứ, ngươi thấy sao?”
Hoàng đế nhìn Sứ thần Lập Đan, mỉm cười hỏi.
Sứ thần Lập Đan chứng kiến một màn vừa rồi, nhất thời nghẹn họng, mơ hồ cúi đầu không thốt nên lời.
Sau đó, Hoàng đế cười một tiếng, thoải mái phất tay: “Được rồi! Chuyện này không nhắc đến nữa! Đây là chuyện quốc gia đại sự, không nên nhắc tới ở nơi này! Người đâu, tiếp tục thiết yến!”
Ta run rẩy khoé miệng, lão Hoàng đế này thật kì quái.
Rõ ràng chính ông ta lên tiếng bảo ba vị trụ cột nêu hết ý kiến quan điểm chính trị tại đây, bây giờ lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Phía bên kia, Lan Thừa tướng, Vân Thái sư, Tạ Quốc cữu theo đó cũng yên lặng, mỗi người đều có chung một biểu tình lạnh nhạt.
“Tại sao nàng lại lắng nghe chăm chú như vậy?” Mặc Triêu Ngân chống cằm, mỉm cười hỏi ta.
Ta nhìn sang hắn, hơi suy tư một lúc rồi đáp: “Không có gì, chỉ là cảm thấy quan trường thật là phức tạp.”
Thực ra điều ta quan tâm là trận đánh với Bắc Tuyên, bàn đạp đưa Bách Lí Dật lên hàng chiến thần.
Nói tới Bách Lí Dật, hắn vì chỉ là một Đô đốc ngũ phẩm, vậy nên không được dự yến.
Trận đánh với Bắc Tuyên, từ khóa quan trọng như vậy, rốt cuộc vẫn sẽ diễn ra, hay là không đây? Sự lấp lửng khó đoán của Hoàng đế thật khiến ta tò mò.
Ca vũ lại nổi lên, nhưng tâm trạng của mọi người đều không giống như lúc trước nữa, sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng, kể cả phụ thân Thượng thư Binh bộ của ta.
Phải rồi, nếu như xuất chinh, Binh bộ đóng vai trò không nhỏ.
Mặc Triêu Ngân “ừm” một tiếng, cũng không nói nữa.
Chính lúc này, không nghĩ tới Sứ thần Lập Đan bỗng nhiên đứng dậy, nét mặt đã trở lại như thường, khom người nói với Hoàng đế:
“Đông Đức đế vạn phúc, xin thứ cho ngoại thần thất lễ.
Trước khi rời khỏi Lập Đan, Vương Thượng của ngoại thần đã gửi tặng Hoàng đế quý quốc một chút lễ vật, xin Hoàng Thượng xem qua!”
Hoàng đế đang uống rượu, nghe vậy liền sang sảng cười lớn: “Tốt lắm! Là lễ vật gì? Sứ thần mau trình lên!”
Sứ thần Lập Đan cũng cong môi cười, y vỗ tay, một loạt người mặc y phục tương tự y, có điều đơn giản và thô sơ hơn, từng tốp khiêng hơn chục hòm lễ vật lên đài, vũ cơ theo đó chậm rãi thoái lui.
Sứ thần Lập Đan tự mình bước ra, đi đến bên cạnh một rương lễ vật.
Y dưới con mắt của tất cả mọi người mở nắp rương ra, lấy ở trong đó một chiếc rương nhỏ hơn, to bằng một hộp sơ cứu.
Hai tay y nâng rương lễ vật vừa mới lấy ra, cúi người rồi nói: “Hoàng Thượng, đây là Tuyết linh chi ngàn năm trên núi Tầm Diên của Lập Đan.
Bảo vật này có tác dụng ngưng thần, đại bổ, trường mệnh, nhưng phải bảo quản thật tốt, nếu không cẩn thận sẽ hóa thành bọt khí rồi tiêu biến.”
“Ồ? Thế gian có loại kỳ trân dị bảo như vậy sao?” phía dưới nổi lên những tiếng xì xầm đầy nghi hoặc.
Ánh mắt của Hoàng đế cũng tràn đầy hiềm nghi.
Sứ thần Lập Đan thấy thế chỉ điềm nhiên cười.
Sau đó, y chậm rãi mở rương, bên trong là một cây linh chi trắng như tuyết, đẹp đến nỗi khiến xung quanh vang lên vài tiếng hít thở.
Nhưng rồi, đợi khoảng một lúc lâu sau, tuyết linh chi dần dần héo rũ, nước bên trong như bị rút sạch.
Cuối cùng, giống như lời Sứ thần Lập Đan nói, hóa thành bọt khí rồi tan biến vĩnh viễn.
Tất cả mọi người, bao gồm cả ta đều trợn mắt kinh ngạc.
Sẽ không phải là phản ứng hóa học gì đó chứ?
Sứ thần Lập Đan khom người cung kính nói: “Tuyết linh chi này, duy chỉ có người Lập Đan mới biết cách bảo quản.
Vì vậy, xin Hoàng Thượng để ngoại thần tự tay dâng lên.”
Hoàng đế lúc này đang nắm tay trấn an Trân Quý Tần, nghe vậy trầm tư một hồi, sau đó mới gật đầu, giọng nói trầm khàn hữu lực truyền xuống:
“Vậy được, Lập Đan Sứ hãy trình lên đây! Lập Đan vương đã hao tổn tâm tư rồi!”
Sứ thần Lập Đan tuân lệnh, y lại lấy ra một rương lễ khác, từng bước đi lên phía đài cao, hướng về phía lão Hoàng đế.
Đúng lúc này, trong đầu ta ong một tiếng, vài tư liệu đồng loạt đổ xô vào não ta: Sứ thần Lập Đan đã bị quân sĩ Bắc Tuyên hạ sát trên đường đi sứ, chết ở nơi cận kề biên giới Lập Đan, chưa kịp tới được Ung Châu Thiên Lăng.
Sứ thần đã bị hạ sát? Vậy kia là ai?
Tại sao đoạn kịch tình này bây giờ mới xuất hiện?
Ta kinh hoảng nhìn lên phía đài, Sứ thần Lập Đan đã đến trước mặt Hoàng đế, rương lễ đã mở ra từ lúc nào.
Trong lúc Hoàng đế đang hứng thú quan sát tuyết linh chi, ánh mắt của Sứ thần đột ngột lóe sáng.
Chưa kịp để ra hô to “cẩn thận”, y đã nhanh chóng từ trong ống tay rút ra một cây chủy thủ, nhằm chuẩn xác Hoàng đế đâm tới.
Mà phía dưới này, tùy tùng Lập Đan cũng từng người rút ra vũ khí, từ trong rương lớn là mấy chục hắc y nhân cầm gươm xông ra.
Xung quanh vang lên những tiếng hô hoán thất thanh kinh hoảng, yến tiệc chìm vào một mảnh hỗn độn chết chóc.
______________________
Tác giả aka tui lê đến muốn bẹp dí rồi ???? cầu piu pồ ủng hộ ????