Bạn đang đọc Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký – Chương 44: Tiểu Thụ Có Biến!
Hôm nay là một ngày đẹp trời, bây giờ đã vào cuối xuân đầu hạ, vì vậy phong cảnh vô cùng rực rỡ tươi vui, những khóm hoa trong hoa viên tân phủ theo đó nở rộ, hòa trong ánh nắng như mật ong ngọt ngào, cánh hoa mỏng manh thật khẽ rung động.
Cho người đem một cái ghế dài tới đình nhỏ được xây giữa hoa viên bạt ngàn hoa cỏ, lại nhờ thiện phòng làm chút nước quả ướp lạnh, vài món điểm tâm mềm mại thơm ngon, ta nhàn nhã nằm dài tại đây vừa xem sổ sách, vừa tận hưởng mỹ cảnh mỹ thực.
Nhìn cuộc sống của bản thân hiện tại, ta mới thực sự cảm khái sâu sắc rời khỏi hoàng cung là chuyện tốt đẹp cỡ nào.
Đang khoan khoái tận hưởng thì bất chợt từ xa vang lên tiếng bước chân, ta đưa mắt nhìn qua, thấy được một gia đinh hầu hạ trong phủ chạy tới, trên tay hắn là phong bao màu đỏ chót, dường như là một tấm thiệp mời.
Ta chống người ngồi thẳng, khôi phục bộ dáng nghiêm chỉnh đoan trang.
Gia đinh kia đi đến trước mặt ta, sau khi đã quy củ hành lễ mới cung kính trình lên thứ trong tay hắn, đúng là một tấm thiệp mời.
“Nương nương vạn phúc!”
Tiếng của Diệp Trúc lanh lảnh như chuông bạc từ xa truyền tới, cô nương này lúc vừa rồi đi lấy thêm hạt dưa, bây giờ đã nhanh chóng trở lại.
Ta mỉm cười, sau đó cho gia đinh kia lui xuống.
Diệp Trúc thấy vậy mới hớn hở chạy tới bên người ta.
Nàng liếc thấy tấm thiệp mừng, vì vậy không như thường ngày cùng ta ăn quà vặt mới tán gẫu, tò mò xen lẫn vui vẻ hỏi:
“Nương nương, trong phủ lại sắp có chuyện vui rồi ạ?”
Ta nhìn tấm thiệp đỏ rực trên tay, sau đó chậm rãi mở ra, từng dòng từng chữ trên đó khiến cho mi tâm của ta khẽ nhíu lại một đường.
Đại hỉ của Bách Lí Dật.
“Đúng là chuyện đáng mừng, bất quá không phải là của phủ chúng ta.” Ta đưa tấm thiệp cho Diệp Trúc, cười nói.
Diệp Trúc được sự đồng ý của ta, nàng mở phong bao ra xem một chút, sau đó cũng nhăn mày: “Bách Lí Đô đốc sắp thành thân, chỉ là nạp một sườn thiếp mà cũng phát thiệp mừng tới tận cửa lớn Vương phủ? Vị sườn thiếp này chắc phải được sủng ái không ít đâu!”
Được sủng ái không ít? Trong lòng ta có chút mỉa mai, tra công bây giờ chắc hận Trình Tố Uyển đến nỗi muốn lột da rút xương nàng ta, lấy đâu ra một chút sủng ái hiếm hoi này? Gửi thiệp mừng đến tận đây, có lẽ là muốn che mắt thế nhân, nói với người ngoài rằng Đô đốc như hắn ta cùng Vương phủ từ trước tới giờ không có xích mích, mọi chuyện trước kia đều là hiểu nhầm, hoặc là hắn ta tuân thủ theo lễ nghi cương thường, không thể không mời những người có phẩm vị cao hơn, bọn họ đến hay không là một chuyện, tra công thân là kẻ bề dưới phải hành xử đúng mực theo lẽ thường.
Có điều đúng như Diệp Trúc nói, chỉ là nạp một sườn thiếp, cũng không phải cưới chính thê vào cửa, Bách Lí Dật rầm rộ như thế làm gì? Dường như là hận không thể để tất cả mọi người biết được hắn ta sắp thành thân vậy.
Ta nghĩ một chút, sau đó gấp thiếp mừng lại bỏ qua một bên.
_________________
Nhìn tiểu thụ đang cặm cụi ghi ghi chép chép trước mặt, ta khẽ nhíu mày một cái.
Đây là lần đầu tiên ta bước chân vào thư phòng của hắn, thật không ngờ rằng tên này lại phóng khoáng như vậy, ta chỉ tiện hỏi một chút, thế mà hắn lại không chút do dự để ta tùy ý ra vào.
Không những để ta tùy ý ra vào, hắn còn cho ta luôn cả chìa khóa thư phòng, chìa khóa tủ, chìa khóa rương, chìa khóa hòm gì đó cũng cho ta hết.
Chìa khoá ngân khố cũng cho ta nốt, hắn không sợ ta bán nhà của hắn hả?
Thư phòng bày biện sạch sẽ đơn giản, nhưng lại không có nơi nghỉ ngơi đúng nghĩa, không có giường, ngay cả một chiếc tràng kỉ cũng chẳng thấy bóng dáng, nơi nơi đều là tủ sách đầy ắp các công văn, thư tịch, tuyệt đối không một chút dư thừa, mọi thứ đều nói lên rằng chủ nhân nơi này là một người tri thức lễ nghĩa yêu sách.
“Khụ!”
Mặc Triêu Ngân khẽ ho một tiếng, sau đó hắn nhẹ giọng: “Nàng hôm nay sao lại chủ động tới tìm ta vậy?”
Chính là do hắn vừa thượng triều trở lại không lâu, vì vậy tấm thiệp kia mới được đưa tới tay ta.
Ta lấy tấm thiệp từ trong tay áo ra, đặt trước mặt tiểu thụ.
“Đô đốc phủ gửi thiệp mừng tới, khoảng chừng mười ngày sau chính là ngày đại hỉ của Bách Lí Dật, ta đến là để đưa chàng cái này.”
Mặc Triêu Ngân giống như là hơi mất hứng, hắn cau mày, sau đó hừ một tiếng.
“Chuyện này ta đã sớm biết, đến lúc đó sẽ chuẩn bị quà mừng.”
Sau đó, cái đầu cúi gằm xuống bàn của hắn ngẩng lên nhìn ta, tiếng Mặc Triêu Ngân hơi nôn nóng truyền tới: “Nàng còn chuyện gì nữa không?”
Ta nghi hoặc nhìn tiểu thụ, âm thầm quan sát sắc mặt của hắn.
Không có vẻ gì là đau lòng, cũng không khổ sở, chỉ là hơi mất hứng, có phải là đã buông xuống được rồi?
“Không còn chuyện gì nữa, ta đi đây.” Ta nghĩ một lát, sau đó trả lời tiểu thụ.
Mặt tên này sau khi nghe ta nói xong lập tức nhăn thành một quả nho khô.
Chẳng lẽ là ta đã làm sai chuyện gì mà không thành thật khai báo?
Ta trong lòng bắt đầu suy nghĩ lại, bản thân luôn an phận hưởng thụ trong phủ, đến cả thiệp mừng thành hôn của người cũ phu quân trên danh nghĩa cũng dâng tới tận tay hắn, từ trước tới giờ ta có thể làm sai chuyện gì?
Sau đó, ta cũng không nghĩ nữa, thẳng người đi ra khỏi phòng, ai biết được tên thụ hôm nay đầu không bị va đập ở đâu đó?
Đằng sau, ta nghe được một tiếng hừ rất lớn.
Trở lại phòng mình, ta không có chuyện gì làm liền nhớ lại kịch tình, hơn mấy ngày hưởng thụ đã khiến độ cảnh giác trong ta giảm xuống, nhất thời không để ý đến kịch tình tiếp theo sẽ đi theo hướng nào.
Không nhắc đến thì thôi, kịch tình tiếp theo vừa hiện ra trong đầu, ta ngay lập tức muốn tá hỏa.
Làm sao ta lại quên đây là một thế giới máu chó lan man, dầu ăn ngập tràn, cúc hoa rải rác chứ?
Làm gì sẽ có chuyện khiến ta yên lòng được hẳn vài ngày đâu?
Theo như kịch tình khốn kiếp báo tin, sau khi Mặc Triêu Ngân trong nguyên tác được phong vương, Bách Lí Dật vì chuyện ở Tây Khương mà nhớ nhung không dứt, tất nhiên ở đây là nhớ thân thể của tiểu thụ.
Tra công sau khi đã nếm đủ nữ nhân cũng không thể tìm được một người làm hắn quyến luyến như tên thụ lần đó, vì vậy sau một vài đêm “trằn trọc đến mất ăn mất ngủ”, “đầu óc trống rỗng”, “ánh mắt vô hồn”, nguyên nhân động dục chưa đủ, hắn ta liền quyết định ban đêm trèo tường đột nhập vào vương phủ.
Diễn biến tiếp theo quá dễ đoán rồi phải không? Tra công đem theo mê dược giấu trong ngực áo, lại lợi dụng Mặc Triêu Ngân thương thế chưa lành, dĩ nhiên là nhân lúc đương sự bị khói mê hun đến bất tỉnh nhân sự, giữa ngày đêm tối mịt mù củi khô lửa cháy, phiên vân phúc vũ đến điên loan đảo phượng.
Diễn biến tiếp theo? Chậc chậc, cái này cũng quá dễ đoán rồi.
Tra công đợi đến lúc trời sáng hẳn mới miễn cưỡng rời đi, ăn xong chùi mép, bỏ lại tên thụ đáng thương ngu ngốc không biết bản thân đã bị cưỡng đoạt tới hai lần.
Ta nhẩm lại kịch tình, có chút cảm khái thở dài.
Tên thụ thời điểm này trong nguyên tác thật khác biệt so với tên thụ bây giờ.
Nói sao đây, dường như từ tiểu bạch nhu nhược dễ bắt nạt tiến hóa thành tên thần kinh vô giới hạn lại khó nắm bắt.
Nhưng mà, tại sao tra công khốn kiếp kia còn chưa tìm tới?
Có thể là lúc ở Tây Khương còn chưa ăn qua tiểu thụ, vì vậy không sinh ra lòng quyến luyến sâu sắc?
Thôi đi, dù sao vẫn phải đề phòng thật tốt, nếu lỡ may xảy ra thật, tra công ăn gọn tiểu thụ rồi, vậy thì ta còn không phải nhanh một bước xuống âm tào địa phủ dạo chơi với kiến sao?
Đêm nay, Mặc Triêu Ngân theo thường lệ đến ngủ chung với ta, nguyên nhân là chính phòng bị cháy chưa được tu bổ hoàn chỉnh.
Mặc Triêu Ngân vừa bước vào phòng, ánh mắt nhìn ta không hiểu vì sao có chút cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, nhất thời làm ta bị sặc nước.
“Dừng!” Ta đưa tay chặn trước mặt hắn.
“Có gì muốn nói thì chàng làm ơn nói ra hộ ta, ta cũng không có thông thạo thuật đọc tâm đâu!”
Cho dù ta có học qua tâm lí học thì cũng làm gì thấy được trong đầu ngươi nghĩ cái gì? Ta cũng không phải là giáo sư X*.
(*) vị giáo sư có năng lực ngoại cảm trong bộ phim X-men.
Cái mặt của tiểu thụ nghe vậy thì dài ra, cuối cùng hắn vẫn nói: “Nàng có cảm thấy…nàng hơi phũ phàng với ta không?”
“…”
Nói rồi, không chờ ta lên tiếng, hắn đã tự mình trèo lên giường trùm chăn, lẩm bẩm: “Ta cái gì cũng đáp ứng nàng, cái gì cũng cho nàng.
Vậy mà nàng một chút để tâm tới ta cũng không có, chủ động đi thư phòng cũng là để đưa cho ta thiếp mừng của một ngoại nhân, sau đó vô tâm bỏ đi, bỏ mặc ta với một đống công văn làm người ta vừa nhìn đã đau đầu.
Đừng nói là chuyện này chỉ xảy ra mới vừa rồi thôi, từ khi chuyển đến tân phủ nàng cũng trở nên vô tâm lạnh nhạt, còn cấm cản ta vào phòng, thường ngày cũng chỉ nói chuyện cùng ta đôi câu rồi thôi, tiết kiệm triệt để nước bọt.
Nàng nói xem, nàng có phải hơi phũ phàng rồi không? Không! Không phải hơi, mà là quá phũ phàng! Quá phũ phàng rồi!”
“…”
Tên thụ này, sao trông ngươi cứ như thể bị vong hồn của oán phụ nào đó nhập thế?
Cuối cùng, không thể chịu đựng nổi hắn càu nhàu khó ở nữa, ta đành tới bên cạnh tiểu thụ, đưa tay ra xoa xoa đầu hắn.
“Được rồi được rồi, là ta vô tâm, đừng khó chịu nữa.” Ta thật bất lực xem hắn là sủng vật đang ấm ức mà tận sức vuốt lông.
Dù sao ta được sống tiêu dao tự tại như bây giờ hoàn toàn là nhờ tiền bao ăn bao ở của đại gia tiểu thụ này.
“Ban đêm nàng còn giành chăn với ta, đá ta, còn không cho ta cái gì để ôm hết, hại ta ban đêm chịu lạnh.” Tên thụ thuận thế mặc cho ta xoa đầu, tiếp tục lên án nói.
“…Vậy muốn thế nào đây? Tại sao lúc đầu ta bảo mỗi người một chăn, chàng lại không chịu, còn nói ban đêm trời mùa hè rất nóng, lại còn tự vứt chăn của chính mình đi?” Ta giật giật khóe miệng, thần kinh vô thức đau nhức.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy ngậm miệng, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Nàng xem đi, hôm nay trăng đẹp như vậy, khẳng định là không nóng lắm.”
“…”
Vị đại gia nằm dưới này, chúng ta đang ở trong phòng cửa đóng mấy lớp, ngươi kiếm đâu ra trăng với sao vậy? Trình độ đánh trống lảng của ngươi ngay cả con gà cũng muốn mổ cho vài phát ấy chứ!
Sau đó, ta cũng mặc kệ hắn, theo như thường lệ chèn thêm một cái gối vào giữa, trước khi thổi tắt nến liền cảnh cáo tên nằm bên cạnh một câu: “Bình xịt, chớ vọng động.”
Mặc Triêu Ngân: “…”
Vậy là, cả hai chúng ta không nói lời nào nữa, đều hiểu ý yên lặng nhắm mắt, trực tiếp đi ngủ.
Cũng không biết ngủ từ lúc nào, sau đó ta đã bị tiếng động từ người bên cạnh mơ màng đánh thức.
Hơi hé mắt ra một chút, trời vẫn còn tối đen, lại nhìn kỹ hơn chút nữa, ta thấy Mặc Triêu Ngân đã ngồi dậy trước giường, bóng của hắn che khuất ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài xuyên qua lớp giấy dán cửa mỏng manh.
Khuya vậy rồi còn muốn làm gì? Đi tiểu đêm sao?
Chưa kịp để ta suy nghĩ xong, tiểu thụ đã nhẹ nhàng đi giày, hắn rất khẽ rời giường, bước chân rón rén như một con mèo đi về phía cửa.
Cửa mở ra, nhưng không tiếng động.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, dù chỉ là ánh trăng thanh lạnh những cũng khiến ta hơi nheo mắt.
Khoan đã, Mặc Triêu Ngân đâu có thói quen đi tiểu đêm đâu? Hắn phải là trước lúc đi ngủ sẽ giải quyết một thể chứ?
Đừng trách ta khiếm nhã, cũng bởi vì ở chung với tên khốn này vài ngày, ta mới có thể hiểu được chút ít thói quen của hắn.
Chờ cho bóng người tên kia khuất dạng, cửa được nhẹ nhàng đóng kín, ta mới từ trên giường ngồi dậy, trầm tư.
Dựa vào thái độ của tiểu thụ cùng diễn biến kịch tình, hẳn là hắn đang đi gặp Bách Lí Dật.
Dựa vào kịch tình, lần này hai người bọn hắn sẽ có một trận đấu kiếm, ta cũng sẽ có nguy cơ thăng thiên.
Nhưng bây giờ, tên thụ đang tỉnh táo, mà ai biết được tra công sẽ dùng ám chiêu gì đó hay không?
Ta chợt nhìn thấy cửu tuyền đang giơ khăn vẫy gọi.
Vừa chuẩn bị bước chân xuống giường, ngoài cửa lại ngay lúc này chợt vang lên tiếng động, ta không hiểu sao cảm thấy chột dạ, bất giác nằm xuống.
Chỉ nghe thấy tiếng cửa mở ra lần nữa, tiếng bước chân quen thuộc một bước lại một bước tới gần.
Nằm trên giường, ta cảm nhận được có người đang nửa quỳ trước mạn giường, mùi quân tử lan quen thuộc vấn vương nơi chóp mũi.
Là Mặc Triêu Ngân đã quay trở lại.
Hắn dùng đôi bàn tay với những ngón thon dài vén tóc ta qua một bên tai, nhỏ giọng: “Ta đi gặp hắn, lần này là để triệt để dứt bỏ.
Ta biết nàng đã tỉnh rồi, ta không muốn giấu nàng, không muốn mình trở thành hồng hạnh xuất tường, kể cả là giống như, ta cũng không muốn.”
Ta mở mắt, đối diện với khuôn mặt trong trẻo đầy kiên nghị của tiểu thụ.
“Hắn chiều nay gửi cho ta một phong thư, trong đó ghi rằng hắn thích ta, muốn dùng thiếp mừng hôn lễ tới khiêu khích ta, nhưng ta không hồi đáp.
Bởi vì – ta không thích hắn nữa, cũng không muốn có gì liên quan tới hắn.” Mặc Triêu Ngân như cũ nhìn ta chăm chú.
“Nhưng hắn vẫn muốn dây dưa, đêm nay nhất định phải gặp mặt một lần.
Ta không muốn gặp hắn, nhưng nếu vẫn mãi dây dưa thế này, e là không tốt lắm, ta phải giải quyết thật triệt để, nếu cần thiết có thể sẽ phải đánh một trận.
Đều tại ta, đều tại ta thích hắn trước.”
“Đánh?” Ta chống người ngồi dậy, thoải mái khoanh chân trên giường.
“Tân phủ đã tốn rất nhiều ngân lượng lo liệu cho những thứ chàng phá hỏng rồi, đừng để ta chi tiền mua thêm quan tài cùng vàng mã.”
Mặc Triêu Ngân nghe vậy ngẩn ra, sau đó hắn mỉm cười, ánh mắt tựa như chứa đựng cả ngàn vì sao trên trời.
Hắn đứng dậy, lần này không trốn tránh nữa mà thẳng lưng bước đi, ta cũng không níu kéo gì thêm.
Mặc Triêu Ngân, ta tin tưởng hắn lần này vậy.
Cho dù không có một căn cứ đáng tin nào, ta vẫn vô thức tin hắn.
Có lẽ là do lí trí của ta đang trên đà giảm mạnh, hoặc là do ánh mắt tiểu thụ trước lúc rời đi quá sức kiên định lại chân thật.
Hi vọng là lần đánh cược này của ta không đặt nhầm chỗ.
Nhưng mà, dù tự nói với lòng sẽ trấn định, ta vẫn không nhịn được ngồi chờ đợi trên giường.
Ta sợ chết, nhưng hơn ai hết ta hiểu được, giữa người với người không thể nào chỉ có một bên cho đi.
Mặc Triêu Ngân đã tin tưởng nói cho ta sự thật, ta không thể không tín nhiệm lời nói của hắn.
Ta ngồi đợi, cứ đợi mãi như vậy, nhưng cả người không truyền tới nỗi đau bị ngàn con kiến gặm, hơn nữa còn đang sống nhăn răng, Mặc Triêu Ngân quả nhiên nói lời giữ lời.
May mà hắn không có diễn cảnh đôi ta trao nhau nụ hôn cuối trước lúc li biệt.
Nhưng sao bây giờ hắn còn chưa trở về?
Đang lúc thất thần, cửa lại “kẹt” một tiếng mở ra, ta nhìn qua, đúng là Mặc Triêu Ngân đã quay trở về.
Ta rời giường, đi giày vào rồi thắp đèn lên.
“Mọi chuyện thuận lợi rồi hả?” Bấc đèn vừa bén lửa, ánh sáng màu cam dịu nhẹ dần lan toả khắp căn phòng, ta lúc này mới lên tiếng hỏi hắn.
Nhưng không ngờ, đằng sau lại không một tiếng đáp lại, không gian trở nên yên tĩnh quỷ dị.
Ta nhíu mày, tên này lại làm sao nữa vậy? Hay là tra công đã nói gì làm tổn thương tới trái tim mỏng manh dễ vỡ của hắn rồi?
Đang định quay người lại, bỗng từ đằng sau có gì đó siết chặt eo ta.
Ta thất kinh, ngoảnh lại đã thấy mặt tiểu thụ gần trong gang tấc, hắn đã tới đằng sau ôm ta từ lúc nào, hơi thở phả ra nóng rực.
Ta lúc này mới thấy tiểu thụ có gì đó không đúng với thường ngày.
Nhưng không đợi ta nhìn kỹ xem không đúng ở điểm nào, Mặc Triêu Ngân đã đột ngột xoay cả người ta lại, hành động tiếp theo này của hắn mới thực sự khiến cuộc đời hai mươi tư năm này của ta dấy lên cơn sóng lớn.
Mặc Triêu Ngân mạnh bạo, áp môi hắn lên môi ta.
Ta đơ ra một lúc, sau trợn tròn mắt, trợn đến mức muốn lồi cả tròng mắt ra ngoài.
Cái tên thụ khốn kiếp này, ngươi làm cái quái…!
Chợt, dưới ánh nến, sau khi đối mặt với tiểu thụ, ta mới nhận ra vẻ mặt hắn đỏ ửng khác thường, hai mắt mông lung không có tiêu cự chậm rãi bén lên ngọn lửa vô danh, hơi thở phả ra như nhiệt độ lô hỏa, còn có…cái dưới kia đang thẳng tắp ngẩng đầu, chọc vào hông ta có chút đau.
Ố chà, vẫn còn dùng được kia à?
Khoan, trọng điểm không phải ở đó.
Trọng điểm chính là, tên tra công khốn nạn kia vậy nhưng lại dám ở trên người tiểu thụ – hạ xuân dược!
________________
Có thịt không? Đoán xem :V
Nhớ đội mũ bảo hiểm cẩn thận :V