Bạn đang đọc Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký – Chương 38: Bức Tranh Hậu Cung
“Thần thiếp đa tạ nương nương vừa rồi đã lên tiếng giúp đỡ trước mặt Lan Quý phi.”
Ta vừa cùng Trân Quý Tần dạo bước trên con đường trong Ngự Hoa Viên, vừa hướng nàng nói lời cảm tạ.
Vừa rồi Trân Quý Tần cố tình đợi ta trước cửa Ngọc Dung cung, sau đó trao đổi một lúc rồi quyết định đến Ngự Hoa Viên tản bộ tán gẫu.
Cung nhân của ta và Trân Quý Tần đều lui về phía sau một khoảng nhất định để các chủ tử nói chuyện, chỉ để lại bên cạnh Trân Quý Tần cung nữ tâm phúc của nàng hầu hạ.
Ngự Hoa Viên quanh năm hoa nở rực rỡ, màu sắc từng loài phong phú, đan xen nhau được trồng thành từng khóm, nương theo gió nhẹ nhàng lay động, nhìn từ phía xa giống những biển hoa sặc sỡ đang gợn sóng, hương hoa thoang thoảng tạo nên bầu không khí thoáng đãng dễ chịu, là một nơi thích hợp để tán gẫu cùng tản bộ.
Trân Quý Tần được Chi Hạ – nhất đẳng cung nữ bên người nàng đỡ tay, mỉm cười: “Tam Hoàng tử phi không cần khách sáo, bản cung còn phải cảm ơn ngươi chuyện lần trước.
Nếu không có ngươi và tam Hoàng tử đến Tĩnh Uyên cung của Du Phi chỉ điểm, hài tử trong bụng bản cung chỉ sợ không giữ được.”
“Nương nương đừng nói như vậy, long tự phúc lớn, thần thiếp chỉ là đúng lúc giúp đỡ.” Ta khách khí nói với nàng, nhìn thấy nụ cười của nàng ấy càng dịu dàng hơn trước.
Trân Quý Tần xem như cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, xem ra lần giúp đỡ cùng toan tính lúc trước của ta quả thực không sai.
Cho dù nàng đã từng dùng thủ đoạn khốc liệt đối với Chung Đức phi, nhưng nữ nhân hậu cung làm sao tránh được những lúc vì bản thân mình mà trở nên tàn độc? Chỉ cần nàng đối với ta không có ác ý, những chuyện còn lại đều không quan trọng.
Trân Quý Tần chợt nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, vỗ nhẹ lên đó vài cái, mềm mại nói: “Ngươi là một nữ tử hiểu chuyện.
Vừa rồi trong Ngọc Dung cung, ngươi xử sự đúng mực khéo léo, bản cung rất tán thưởng.”
Ta nghe nàng ấy nói vậy, cũng chẳng biết đáp lời thế nào.
Chuyện kia dễ dàng qua đi như vậy không phải nhờ nàng ra tay ứng cứu sao?
“Tiện nhân! Một tiện nhân như ngươi cũng dám lớn mật hỗn láo với bản cung?”
Giữa lúc này thì bỗng, từ phía trước vang lên tiếng nữ nhân quát tháo cùng tiếng cười đầy mỉa mai phẫn nộ.
Ta nhìn về hướng tiếng quát truyền tới, phát hiện từ xa là một nữ tử xiêm y lộng lẫy, xinh đẹp diễm lệ đang đứng thẳng khoanh tay, dáng vẻ cao quý kiêu ngạo, bên cạnh nàng ta là rất nhiều cung nữ thái giám hầu hạ, chúng tinh phủng nguyệt* rực rỡ chói mắt.
Mà dưới chân nàng ta, một nữ tử y phục đơn bạc mỏng manh đang quỳ, nửa người bị khuất sau khóm hoa, thật giống như bùn đất bị người dẫm đạp, vô tình tạo nên một sự đối lập mãnh liệt.
(*) Sao vây quanh trăng
Không để ta thấy rõ ràng tình cảnh đang xảy ra, Trân Quý Tần bên cạnh đã xoay người lên tiếng: “Đi thôi, ở đây không có chuyện của chúng ta.”
Ta nghe vậy, nhanh chóng xoay người, hướng Trân Quý Tần “vâng” một tiếng.
Đây là hậu cung, lo chuyện bao đồng chẳng khác gì rước thêm phiền toái thù hận vào bản thân, cách tốt nhất là trực tiếp tránh đi.
“Ấy? Kia không phải là Quý Tần muội muội sao?”
Nhưng mà, tại sao luôn có vài người thích đấu đá vô ích như vậy?
Ở đây có lão Hoàng đế ngựa đực sao?
Trân Quý Tần vì tiếng gọi này mà dừng bước, sau đó nàng bình tĩnh xoay người, hướng vị mỹ nhân đang phẫn nộ đằng kia nghiêm cẩn hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an Hiền phi nương nương, nương nương vạn phúc.”
Thì ra là Diêu Hiền Phi, vị phi tử ngồi phía bên tay trái của Lan Quý phi, ngang hàng ngang vế với Từ Thục phi, giữ vị trí thứ hai trong Tứ phi “Quý – Hiền – Thục – Đức”, đích nữ của tòng nhất phẩm Trung Thư Lệnh đồng quan phẩm với Vân Thái sư.
Nàng ta tuy có gia tộc hùng hậu chống lưng, nhưng từ khi nhập cung làm phi vẫn chưa hoài thai long tử, Trung Thư Lệnh lại giữ vững sự trung lập trên triều, chưa từng bị người lôi kéo, vì vậy nàng ta không những không bị Lan Quý phi và những phi tần có địa vị cao khác đặt vào tầm ngắm, trái lại bọn họ còn phải nhún nhường nàng ba phần.
Nàng ta ở trong hậu cung cũng vô cùng phong quang, dựa vào dung mạo kiều mị khiến Hoàng đế ngày đêm điên đảo, dù chưa có long tự nhưng vẫn nhận được sủng ái vô biên.
Vị Hiền phi này vì vậy tính cách kiêu căng ngạo mạn, không xem ai ra gì, quang minh chính đại vô cớ gây sự, chỉnh đám tần phi đến khóc cha gọi mẹ mà không sợ bề trên trách phạt.
Ngày trước Hoàng Thượng đưa Thập Hoàng tử – nhi tử của Chung Đức phi đã qua đời đến tay nàng nuôi nấng, kết quả chưa đến ba ngày đã bị nàng ta đem đến chỗ An Phi, nói với An Phi rằng Diêu Thanh Loan nàng không thể nuôi một kẻ không có khả năng tranh đoạt hoàng vị.
Hoàng đế biết chuyện, chỉ quở trách vài câu, sau đó đến Mộng Thanh cung của nàng ta một đêm liền quên sạch phẫn nộ, hạ chỉ để Thập Hoàng tử tới chỗ An Phi ngay sau đó.
Loại người như vậy, ta lại càng muốn cách thật xa, tốt nhất là bằng khoảng cách từ Trái Đất đến sao Hỏa.
“Thần thiếp thỉnh an Hiền phi nương nương.” Ta thu lại tâm tư, theo Trân Quý Tần khom người hành lễ, bây giờ dĩ hòa vi quý mới là tốt nhất.
Cung nhân của hai bên cũng hành lễ qua lại với hai vị chủ tử.
Diêu Hiền phi thấy vậy, mỹ mâu hiển hiện lãnh ý, sau đó tầm mắt của nàng ta chuyển dời đến cái bụng đã nhô lên của Trân Quý Tần, lãnh ý càng trở nên sâu đậm.
Lòng ta tự nhủ, thôi rồi, không xong!
“Quý Tần muội muội từ khi mang long thai, hai mắt có lẽ đã kém đi rất nhiều, vì vậy mới không thấy bản cung gần ngay trước mắt? À, không những mắt kém đi, mà trông muội còn có vẻ yếu ớt hơn trước.
Có lẽ đường này quá xa, nên muội muội mới đứng ở nơi đó hành lễ?”
Giọng nói thanh thúy như chuông bạc của Diêu Hiền phi đầy ý mỉa mai châm chọc.
Sắc mặt Trân Quý Tần thoắt trắng một cái, nhưng rồi nàng cũng rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh.
Nàng nở một nụ cười dịu dàng, sau đó để Chi Hạ đỡ tay, từng bước từng bước đi tới bên cạnh Diêu Hiền phi.
Ta cũng theo Trân Quý Tần bước nhanh qua, trong lòng cảm thấy bất an nồng đậm.
Trân Quý Tần đi đến trước mặt Diêu Hiền phi, hơi cúi người, dịu dàng lên tiếng: “Nương nương đã hiểu nhầm thần thiếp rồi, thần thiếp cùng tam Hoàng tử phi tản bộ, vì quá chuyên tâm trò chuyện nên mới không nhìn thấy loan giá của nương nương, mong nương nương thứ tội.
Còn nữa, bởi vì thần thiếp gần đây uống nhiều dược thảo có mùi rất khó chịu, sợ làm nương nương không vui, vì vậy mới đứng từ phía xa hành lễ.”
Diêu Hiền phi thấy Trân Quý Tần cung kính nhún nhường, vẻ mặt có hơi hòa hoãn lại.
Ta nghĩ, vị Trân Quý Tần này vô cùng thông minh, ứng đối trôi chảy, mềm rắn đúng lúc.
Nàng biết Diêu Hiền phi khó chịu với long chủng trong bụng mình, vì vậy trong lời nói không hề nhắc tới việc nàng mang thai, mà chỉ nói vì uống nhiều thuốc nên mới có mùi khó chịu.
Không ngờ tới ngay lúc này, vị tần phi đang quỳ trên đất run rẩy nãy giờ bỗng mạnh bạo ngẩng đầu lên, sau đó giống như phát điên mà nhào tới bên người Trân Quý Tần, dùng hết sức bắt lấy tay nàng kêu gào: “Quý Tần nương nương, xin nương nương cứu thần thiếp! Xin nương nương cứu thần thiếp!”
Trân Quý Tần bị kinh sợ, theo bản năng lui về phía sau, nhưng bàn tay bị nắm chặt không thể nào rút ra được.
Ta thấy vậy, nhanh chóng tiến lên, cùng Chi Hạ vội vàng đỡ lấy phía sau lưng Trân Quý Tần, sau đó lớn tiếng ra lệnh cho cung nhân đằng sau:
“Còn đứng đó làm gì? Mau tách nàng ra khỏi Quý Tần ngay lập tức!”
Đám cung nhân nghe vậy mới sốt sắng tiến lên, một nửa đỡ lấy Trân Quý Tần, nửa còn lại kéo nữ nhân kia tách ra chỗ khác.
Trân Quý Tần bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, mà nữ tử kia vẫn cố chấp không chịu buông.
Ta vô cùng lo ngại thay nàng, lại nhìn qua Diêu Hiền phi, ngoài ý muốn thấy nàng ta cong môi cười mỉm, bộ dạng nhàn nhã xem kịch, cung nhân bên cạnh nàng ta đều trầm mặc cúi đầu.
Toát mồ hôi, đến sợ cái hậu cung này mất!
Cuối cùng, đám người cũng đem được nữ nhân kia tách ra, nhưng trên bàn tay trắng nõn mềm mại của Trân Quý Tần đã xước mất một mảng, có cả tơ máu hiện ra.
Ta đỡ lấy Trân Quý Tần đang run rẩy chưa kịp bình tĩnh lại, nhíu mày hỏi nàng: “Nương nương, người không sao chứ?”
Cuối cùng, Trân Quý Tần đã lấy lại được sự bình tĩnh, nàng gật đầu với ta, tiếp đó mới nhíu chặt mày liễu, thanh âm ôn hòa lên tiếng: “Đây là đang xảy ra chuyện gì?”
“Quý Tần muội muội, muội không sao chứ?” Diêu Hiền phi lúc này mới có vẻ mặt đầy quan tâm lo lắng, tiến lên hỏi chuyện, biểu cảm vội vã sốt sắng.
Sau đó, nàng ta giống như là thật sự tức giận, phượng mâu xinh đẹp nhìn xuống nữ nhân đã bị người tách ra hiện đang quỳ ở trên đất, lạnh lùng châm chọc nói: “Đều tại tiện nhân này, chỉ là một Tiệp dư nhỏ nhoi mà cũng muốn câu dẫn Hoàng Thượng, lúc nào cũng giả vờ yếu đuối bệnh tật không đến thỉnh an, vậy mà mới sáng sớm đã chạy đến Ngự Hoa Viên ca hát, diễn cái vở kịch vô tình gặp gỡ trong vườn hoa cũ rích hạ tiện.
Nhưng mà, Hoàng Thượng chưa được thưởng thức đã bị bản cung bắt gặp, ha, đúng là cố tình trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tình cắm liễu liễu lại xanh.”
Sau đó, nàng ta nhìn sang Trân Quý Tần, mỉm cười: “Bây giờ lại làm bị thương Quý Tần muội muội, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến long thai, tội lỗi càng tăng thêm một bậc.”
Vị Tiệp dư quỳ trên đất kia cả người khẽ run, nhưng không có hành động thất thố nào khác mà chỉ quỳ trên đất liên tục dập đầu.
Ta cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao lúc nàng ta chỉ bị trách mắng vài câu đã điên cuồng cầu cứu Trân Quý Tần, mà bây giờ thực sự gặp nguy cũng không thấy nàng lớn tiếng xin tha?
“Xuân Lan, ngươi thấy nên xử lí tiện nhân này ra sao?” Diêu Hiền phi chậm rãi đưa tay, để cung nữ chưởng sự tiến lên đỡ lấy, giọng nói thập phần đắc ý trào phúng.
Xuân Lan nhếch môi, trong mắt lóe lên vài tia sáng kì dị, cung kính nói với Diêu Hiền phi: “Nương nương, Dương Tiệp dư cố tình câu dẫn Hoàng Thượng, phạm vào “Cung huấn”, lại phi lễ và làm bị thương Trân Quý Tần, gây nguy hại tới long thai, theo lý nên được ban cho “Kinh Hồng châm tuyến vũ”.”
Diêu Hiền phi nghe vậy, đuôi mày hơi nhếch lên, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp mỉm cười tỏ ý hài lòng.
Kinh Hồng châm tuyến vũ? Kinh Hồng châm tuyến vũ là loại hình phạt gì? Khi nghe Xuân Lan nói đến đây, ta có hơi khó hiểu, không nghĩ tới khi nhìn sang bên cạnh lại thấy Trân Quý Tần sắc mặt trắng bệch, không ngừng che miệng nôn khan, cung nhân đi cùng tiến lên lo lắng cho nàng, nhưng trông ai nấy đều âm u lo sợ.
Vị Tiệp dư quỳ trên mặt đất kia càng không cần nói tới, khuôn mặt thanh tú thuần khiết hiện tại đã mất hết huyết sắc, hai mắt mở to vô hồn, đờ đẫn mất hết sinh niệm hệt như một con rối gỗ.
“Hiền phi nương nương, thần thiếp cảm thấy trong người không được khỏe, thần thiếp xin phép cáo lui trước.”
Trân Quý Tần khó khăn khom người, yếu ớt lên tiếng.
Diêu Hiền phi nghe vậy, mày liễu nhướng cao, nhưng rồi cùng nhếch môi gật đầu: “Được rồi, muội muội thân thể yếu nhược, cũng nên hồi cung nghỉ ngơi cho tốt.”
“Vâng, thần thiếp đa tạ nương nương.” Trân Quý Tần mỉm cười đoan trang, sau đó nàng nhìn qua ta đang đứng bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Tam Hoàng tử phi có thể đi cùng bản cung một đoạn được chứ?”
Ta nghe vậy, biết là nàng đang cố giúp bản thân tránh khỏi phiền phức, vì thế lên tiếng: “Vâng, nương nương.”
Sau đó, ta lại hướng Diêu Hiền phi hành lễ: “Hiền phi nương nương, thần thiếp xin được phép cáo lui.”
Diêu Hiền phi nhìn ta, mắt phượng hiện ra ý cười quỷ dị, nhưng rồi nàng ta cũng gật đầu: “Được rồi, đều trở về cả đi.”
Ta thở phào trong lòng, sau đó theo Trân Quý Tần rời đi, cũng may vị kia không có ý làm khó dễ nữa.
Đi được một đoạn cách Ngự Hoa Viên khá xa, Trân Quý Tần dẫn theo cung nhân trở về tẩm cung của nàng.
Ta nhìn dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng kiên cường đứng vững của nàng lúc rời đi, cảm thấy càng phiền muộn về Hoàng cung này nhiều hơn một chút.
Đứng dưới chân Thiên tử, nào có một ai là có được tự do đúng nghĩa?
“Kinh Hồng châm tuyến vũ là gì vậy? Thanh Ninh, ngươi có biết không?” Ta nhớ lại chuyện vừa rồi, lên tiếng hỏi Thanh Ninh đi bên cạnh.
Thanh Ninh có thời gian sống tại Hoàng cung khá lâu, có lẽ sẽ biết được các loại cung hình này.
Diệp Trúc đi bên tay phải ta, nghe vậy cũng hơi tò mò ngước lên.
Thanh Ninh thấy vậy, vẻ mặt vẫn điềm nhiên như không, một lúc sau ta nghe thấy giọng nói thanh lạnh nhưng cung kính thường ngày của nàng truyền tới: “Hồi nương nương, Kinh Hồng châm tuyến vũ là một loại hình phạt mà theo đó, nữ tử hậu cung nào phạm phải sai lầm sẽ phải ở trên bàn chông với những chiếc chông dài hai tấc* nằm kề sát nhau, múa một điệu Kinh Hồng, dùng máu tươi dưới chân xóa bỏ tội lỗi mà mình gây ra.
Nhưng, điệu Kinh Hồng vũ này phải múa liên tục trong hai canh giờ, không được có hành động ngập ngừng hoặc dừng lại, nếu không sẽ bị xem là không có ý thành kính.
Phi tần ngã xuống hoặc có ý dừng lại, chông trên bàn sẽ được nâng lên gấp đôi độ dài lần đầu.
Nếu lần múa sau tần phi còn phạm lỗi, chiều dài của chông cứ tiếp tục được nâng lên gấp đôi lần trước, và không có ý dừng lại.
Hầu hết các tần phi bị ban “Kinh Hồng châm tuyến vũ” nếu không phải vì mất máu đau đớn đến đoạn khí thì cũng là trong lúc ca múa bị ngã xuống bàn chông cao gần một thước** chết đi, nếu sống sót cũng không tránh khỏi số phận trở thành một phế nhân, sống trong hậu cung kết cục vẫn chỉ là một con đường chết.”
(*) 8 cm
(**) 1 m
Ta nghe vậy không khỏi rùng mình, Diệp Trúc cũng bị dọa đến mất sạch huyết sắc.
Nhảy múa không ngừng nghỉ trên bàn chông, sẽ đau đến thế nào? Ngã xuống mấy trăm cây chông dài gần một mét, bị chông nhọn đâm xuyên qua cơ thể, có khác gì vạn đao lăng trì?
“Nương nương, thật quá tàn nhân rồi!” Diệp Trúc che miệng cảm thán.
Thanh Ninh vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm cẩn trọng.
Diệp Trúc như nhớ ra chuyện gì đó, nàng nói thêm: “Nhưng mà nương nương, nô tì thấy vị Tiệp dư kia y phục đơn giản, nào có dáng vẻ của một chủ tử lúc sắp đi tranh sủng chứ?”
Ta nghe vậy mới nhớ ra, đúng vậy, nữ nhân tranh sủng không phải đều hận bản thân không thể rực rỡ chói mắt hơn một chút sao? Vị Dương Tiệp dư kia y phục kém sắc, tóc vấn tùy ý, lấy đâu ra dáng vẻ tranh sủng?
Và còn nữa, tại sao phản ứng đầu tiên của nàng ta khi gặp Trân Quý Tần là liều mạng nhào tới cầu xin, trong khi biết rõ địa vị của Trân Quý Tần căn bản không thể giúp gì được nàng ta, trái lại còn khiến Diêu Hiền phi vì thế càng chán ghét mà trừng phạt mạnh tay hơn?
Khi thực sự chọc giận Diêu Hiền phi, nàng ta không còn điên cuồng như trước, trái lại còn ngoan ngoãn dập đầu trên đất, không nói một lời?
Và cả vẻ tuyệt vọng khi nghe thấy bản thân bị ban cho “Kinh Hồng châm tuyến vũ” của Dương Tiệp dư, dường còn lẫn vào một chút cam chịu.
Không, đây không đơn thuần chỉ là tranh sủng.
Bỗng, ta nhớ ra một chuyện, trong lòng lập tức thất kinh, vội vàng xoay người nói với Thanh Ninh cùng Diệp Trúc phía sau:
“Thanh Ninh, Diệp Trúc, có lẽ chúng ta phải tới Vĩnh Lưu cung của Trân Quý Tần một chuyến rồi.
Các ngươi nói với một nửa cung nhân đi cùng trở về báo với tam điện hạ rằng, hôm nay bản cung về trễ.”
___________________
Xin lỗi vì tác giả quên mất lịch đăng ????????????
2 chương nữa xuất cung, đến lúc đó sẽ phát chút đường.
Nhưng đừng vội mừng, ngay sau khi ăn đường có thể bị tiêu chảy cũng nên, ai biết được :v