Bạn đang đọc Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký – Chương 34: Phu Xướng Phụ Tùy
Kinh đô Vĩnh Khanh phồn hoa đã gần ngay trước mắt.
Ta một bên vừa uống nước trong túi da, một bên đề phòng nhìn chằm chằm “thứ” ngồi ngay cạnh sẽ xông ra cướp nước.
Cái “thứ” này dĩ nhiên chính là đồ thần kinh tên gọi Mặc Triêu Ngân.
Quay lại vừa rồi, ta nghe tên thụ kể lại, hắn bị tập kích liên tiếp hai lần, hai lần kia địch nhân cũng không phải cùng một thế lực phái tới.
Mặc Triêu Ngân so với nguyên tác càng lúc càng tệ hại, trong kịch tình tên độc ghim vào da thịt, huyết nhục mơ hồ cũng chỉ thấy hắn cắn răng chịu đựng, mày cũng không nhíu lấy một cái, vậy mà bây giờ chỉ là bị mũi tên làm xước một chút móng tay đã leo lên xe kêu ca mè nheo, thiếu điều nước mắt giàn giụa ăn vạ với ta.
Mẹ kiếp, ta là cái sàn nhà để hắn lăn xuống ăn vạ sao?
Khi được hỏi về vấn đề tại sao lại ngồi xe mà không cưỡi ngựa cho oai phong tuấn mĩ nữa, hắn chỉ cười nói hiện tại bản thân có một kế hoạch nhỏ.
Hắn muốn giả bộ trọng thương vì bị tập kích.
Lần này bị tập kích hai lần, lần thứ nhất không biết kẻ chủ mưu là ai, còn lần thứ hai tiểu thụ đã biết rút kinh nghiệm, lưu lại được một tên thích khách còn sống.
Mặc Triêu Ngân xử sự cũng thông minh, hắn trước tiên không có tại chỗ ép hỏi tên thích khách về kẻ chủ mưu là ai, mà nhanh tay lẹ mắt đánh ngất tên thích khách, dùng dây thừng trói và vải bịt miệng kẻ đó lại.
Hắn nói với ta, trước hết hắn sẽ không ở trên đường nghiêm hình thẩm vấn, mà sẽ bằng mọi cách giữ mạng cho kẻ ám sát, khi kẻ kia tỉnh vẫn sẽ bịt kín miệng hắn ta, trước khi cho hắn ta ăn hoặc uống sẽ sai người đánh ngất tiếp, sau đó mới dùng nước cơm dồn ép nuốt xuống để giữ mạng, tránh cho kẻ kia trong miệng giấu độc dược, sơ sẩy một chút liền cắn thuốc độc tự sát.
Hắn cũng không muốn trên đường xảy ra bất trắc gì nữa, vì vậy cho người tung tin ra ngoài là bản thân bị tập kích trọng thương.
Các Thái y theo cùng cũng bị gϊếŧ chết vài ba người, tình hình lúc đó hỗn loạn nên chẳng ai biết tiểu thụ thương thế ra sao, chỉ có một vị Nghiêm Thái y là Thái y riêng của hắn biết rõ sự tình, nhanh nhẹn ứng đối cùng hắn diễn kịch.
Vị này vừa rồi giả vờ lên xe bốc thuốc xem bệnh, sau một lúc lâu ăn bánh uống trà đã rời đi, tiện thể khẳng định tiểu thụ thương bệnh hấp hối, bây giờ lại ở trong rừng sâu núi thẳm, chỉ cần ra khỏi bìa rừng là đã thấy kinh thành gần ngay trước mắt, vì vậy cần nhanh chóng gấp rút hồi kinh.
Mặt khác, Mặc Triêu Ngân còn dặn dò ông ta nói thêm, tính mạng tam điện hạ hiện tại tựa như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ sợ không qua nổi được chặng đường này, vì vậy chỉ muốn tam Hoàng tử phi ở lại bầu bạn, nghe hắn trăn trối, những kẻ không liên quan không được tới làm phiền, khiến cho một đám Thái y khóc hết nước mắt, cay đắng hỏi điện hạ nhà mình tại sao chết đến nơi rồi còn không cho bọn họ tới cứu.
Một chuyện khác nữa chính là, Mặc Triêu Ngân muốn kiếm lời từ lão Hoàng đế.
Nghĩ xem, hắn không những thành công giải quyết nạn dịch, phân ưu giúp ông ta, trên đường lại gặp thích khách ám sát làm cho tính mạng nguy nan, thân là Hoàng đế, thân là phụ thân, ông ta sẽ đền bù những gì đây? Về cái này, ta đem vấn đề nếu như Hoàng đế đích thân phái Thái y khác đến chữa trị cho tiểu thụ thì thế nào, tên kia nghe xong chỉ cười hề hề, nói rằng trước khi Thái y bắt mạch hắn sẽ uống một loại thuốc làm rối loạn mạch đập, khiến cho mạch tượng giống hệt với người bệnh đang hấp hối, vết thương thì có thể ngụy tạo, sau đó sẽ đến phiên Nghiêm Thái y diễn ra một màn diệu thủ hồi xuân, cứu được tính mạng của tam điện hạ từ chỗ Quỷ Môn Quan trở về chỉ trong một đêm.
Trong thời gian Mặc Triêu Ngân đang “hấp hối”, kẻ địch cũng sẽ lơ là đề phòng, thuận tiện cho việc điều tra chân tướng kẻ chủ mưu.
Nghe hắn nói xong những chuyện trên, ta lập tức giơ lên ngón cái: “Ngoại trừ việc hấp hối nói lời trăn trối diễn hơi sâu ra, tất cả đều hoàn hảo!”
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, hai mắt sáng rực, cái mũi hếch cao đắc ý, nhìn y hệt một con Husky khi được xoa đầu nói: “Quá hoàn hảo là đằng khác! Thế nào, có gì muốn khen thưởng cho ta không?”
Giờ thì giống hệt một con Husky vênh váo đòi xương và xúc xích.
“Có trà bánh trên bàn ấy, chàng tự xử lấy!” Đưa tay chỉ chỉ đĩa đồ ăn đặt trên cái bàn chân ngắn xếp sẵn trong kiệu, ta nói với hắn.
“Móng tay bị thương rồi, không tự ăn được.” Mặc Triêu Ngân mặt mày cau có, ra vẻ bị thương nghiêm trọng chỉ chỉ cái móng tay nhẵn nhụi của hắn.
Kiềm nén bàn tay đang có dấu hiệu vùng lên đánh người, ta quay đầu nhìn hắn, mỉm cười thân thiện: “Không sao, còn cái miệng là được.
Chàng cứ việc cúi người tự ăn ngay trên đĩa ấy, ta không ngại đâu.” Còn nếu cái miệng không dùng được, vậy thì nhịn đi.
“…”
………
Qua một canh giờ sau, đoàn nhân mã đã tới trước cổng thành.
Khẽ đưa tay vén rèm xe, ta vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy dưới tường thành cao lộng gió, ngay trước cổng thành, Hoàng đế mặc long bào uy nghiêm, dẫn đầu một đoàn người gồm quan viên triều đình đủ bậc phẩm vị, cùng với Thái tử và các vị Hoàng tử đại diện cho Hoàng thất, đích thân nghênh đón.
Mặc Triêu Ngân ngồi yên trên xe, trước đó hắn đã lục lọi rương chứa đồ trang điểm của ta, nhanh chóng lấy ra một hộp phấn, rất có kinh nghiệm tự mình trát phấn lên mặt, khiến cho cả khuôn mặt trắng nhợt như xác chết, hắn còn lấy cả than kẻ mày tô cho viền mắt bên dưới đậm lên, cũng từ chỗ Nghiêm Thái y tìm được một quả gì đó, sau khi ăn vào khiến cho sắc hồng xinh đẹp của môi thoáng cái đã trở nên thâm tím, nhìn vào đúng là thảm trạng của một người bệnh trúng độc “hấp hối”.
“Phải nhờ vào nàng rồi!” Mặc Triêu Ngân hóa trang xong xuôi, nháy mắt với ta một cái đầy toan tính.
Thở dài, hình ảnh mỹ thụ đơn thuần nay còn đâu?
Ta nén lại cảm khái, gật đầu với hắn rồi chậm rãi vén rèm xe, sau đó được cung nhân đỡ xuống xe ngựa.
Ngoài xe, trời trong mây trắng, từng đợt gió xuân phơn phớt thổi nhẹ, ta khẽ đưa mắt nhìn qua vẻ mặt vui mừng của Hoàng đế cùng các sắc thái biểu cảm của quần chúng bên cạnh, kính cẩn khom người: “Thần tức tham kiến Hoàng Thượng!”
Cung nhân, Thái y và phu xe đi cùng tiểu thụ đến Tây Khương cũng nhất loạt quỳ xuống hành lễ.
Các vị đại thần cũng nhất loạt tiếng lên chắp tay với ta: “Vi thần tham kiến tam Hoàng tử phi nương nương!”
Đám Hoàng thất phía sau cũng có người tiến lên chào hỏi ta, trong đó có cả Thái tử và Túc Vương, nhưng đa số các Hoàng tử đều che giấu đố kị dưới đáy mắt, cảm xúc của bọn họ phong phú hỗn tạp, ngưỡng mộ có, chúc mừng có, phẫn hận và chán ghét lại càng có nhiều hơn.
“Miễn lễ đi.” Hoàng đế khàn khàn phất tay, sau đó hỏi ta.
“Tam Hoàng tử đâu?”
Lúc này, ta mới thu hồi bộ dạng kính cẩn, thay vào đó là vẻ lo lắng đau lòng, muốn nói nhưng chỉ cắn môi im lặng.
Cung nhân và những người có liên quan đến chuyến đi này vẻ mặt đều trở nên trắng bệch, nơm nớp lo sợ, cuối cùng tất cả đều quỳ xuống, đầu cúi sát mặt đất.
Bầu không khí thoáng chốc lâm vào quỷ dị.
“Làm sao vậy?” Hoàng đế như cảm thấy có chuyện không ổn, giọng nói hòa nhã hơn.
“Trẫm hỏi, ngươi tại sao không trả lời?”
Lúc này, ta mới quỳ mạnh xuống, để đầu gối đập mạnh xuống nền đất khiến cho nước mắt ứa ra, cố gắng nghẹn ngào: “Hoàng Thượng tha tội cho thần tức thất lễ! Nhưng mà…điện hạ…trên đường hồi kinh đã gặp phải thích khách…hiện tính mạng đang rất nguy nan.
Xin Hoàng Thượng cho phép thần tức đưa điện hạ nhanh chóng hồi cung, để các Thái y tận tình cứu nguy…Hoàng Thượng!”
Xung quanh lập tức nổi lên những tiếng xì xầm bàn tán.
Những cảm xúc như thở dài, sợ hãi, vui vẻ, thỏa mãn, hơn cả là cười trên nỗi đau của người khác đều được ta thu cả vào tầm mắt.
Mặc Triêu Ngân, chúng ta vẫn là nên rời khỏi Hoàng cung thật nhanh thôi!
“Cái gì?!” Hoàng đế nghe xong, cả người thoáng lảo đảo, gân xanh trên trán thi nhau nảy lên.
“Kẻ nào lại dám gan lớn tày trời như vậy? Dám hành thích cả Hoàng thất, sát hại nhi tử của trẫm?”
“Hoàng Thượng!” Bỗng, từ phía sau có tiếng nói trầm thấp truyền tới, kèm theo tiếng bước chân trầm ổn vững chãi.
“Trước tiên khoan hãy tức giận, an nguy của tam điện hạ hiện tại mới là điều cần lưu tâm lúc này.”
Vì đang chuyên tâm diễn kịch nên ta không thể liếc nhìn người vừa nói là ai, chỉ có thể giả vờ quỳ trên đất run rẩy gấp gáp, bàn tay cố sức siết chặt vạt áo trên đùi khiến các khớp tay trở nên trắng bệch.
Cảm nhận Hoàng đế phía trước cứng người lại một chút, ta nghe giọng nói vội vã của ông ta truyền xuống: “Thái sư nói phải, an nguy của lão tam bây giờ mới là trên hết.
Tam Hoàng tử phi, ngươi mau đứng dậy, nhanh chóng đưa lão tam hồi cung cứu chữa!”
Ta quỳ trên đất, nghe vậy hơi ngẩn ra.
Thái sư? Ngoại tổ phụ Vân Thái sư của Mặc Triêu Ngân? Giọng nói kia trầm thấp hữu lực, không hề nhìn ra một chút âu lo, chỉ là đúng bổn phận lên tiếng mà thôi.
Nhưng, chút thất thần này chỉ xảy ra chốc lát, ta làm như thật vội vàng, nhanh chóng dập đầu tạ ơn rồi lảo đảo đứng dậy, bước chân gấp rút đi về phía xe ngựa.
Lúc đứng lên xoay người, ta có lén nhìn về phía giọng nói kia, thoáng thấy một lão nhân mặc quan phục màu tím thêu tiên hạc, dẫn đầu đoàn người đứng phía sau Hoàng đế.
Chỉ một cái nhìn thoáng qua, nhưng phong thái ung dung thâm trầm, cốt cách nghiêm nghị thanh cao ấy thật sự làm ta chấn động.
Đây chính là Thái sư đương triều Vân Thanh Cung.
Ta trở lại bên cạnh xe ngựa, đưa tay lau nước mắt, sốt sắng cao giọng: “Nhanh chóng hồi cung, không được chậm trễ!”
Cung nhân bên cạnh nghe vậy “vâng” một tiếng, phu xe thay thế cho người đã chết trước đó là một ông lão có mái tóc màu hoa râm, rất thức thời trở lại xe ngựa, không kiêng kị mà trực tiếp đánh xe vào cổng thành.
Thân là thần tử, Hoàng đế còn chưa dùng ngự liễn, ta nào dám trèo lên xe ngồi cùng tên “bệnh nặng hấp hối” kia, vì vậy đành giữ lễ nghi, đi bộ theo xe ngựa của tiểu thụ trở về Quân Mặc cung.
Lúc bước chân ta đi lướt qua Vân Thái sư, ta hơi dừng lại khom người với ông ấy.
Không ngờ, Vân Thái sư chỉ điềm nhiên cười, đè thấp thanh âm mà chỉ có hai người chúng ta có thể nghe thấy được nói với ta:
“Phu xướng phụ tùy*, hai người các ngươi cũng to gan lắm!”
(*) nghĩa là chồng đề xuất vợ làm theo.
Lòng ta run lên một cái, bước chân không tự chủ được mỗi lúc một nhanh.
Tiểu thụ, hãy tạ ơn trời phật vì đó là ông ngoại của ngươi, nếu như đó là kẻ thù…a di đà phật!
Trở về Quân Mặc cung, Mặc Triêu Ngân đang “hấp hối” đã được cung nhân đặt như miếng thịt nằm ở trên giường, hai mắt thâm đen nhắm nghiền, đã rơi vào “hôn mê sâu”.
Các Thái y được Hoàng đế cử tới chữa trị mỗi lúc một nhiều, ai nấy bắt mạch xong đều lắc đầu đau khổ, khi kiểm tra “vết thương” trên người hắn cũng không dám mạnh tay, cũng không ai dám ghé mắt nhìn rõ, sợ hãi trong lúc chạm vào sẽ gây ra nhiễm trùng hoại tử, đưa tiểu thụ đi gặp Diêm Vương nhanh hơn một chút.
Ta nhìn thấy cái “vết thương” mà Nghiêm Thái y dùng một canh giờ “chẩn bệnh” hóa trang sau lưng cho hắn kia, dù đã tận mắt nhìn thấy công đoạn tạo thành thì vẫn không nhịn được cảm giác ớn lạnh.
Trời ạ, “vết thương” bị tên độc bắn đã được rút ra này hiện tại máu thịt hỗn độn, xung quanh đã có vài mẩu thịt thâm đen, thịt tróc từng mảng, lại thấy lí do đã xử lí băng bó kịp thời nên máu không còn chảy ra nữa, chỉ là độc tố đã “nhiễm vào trong máu, rất khó cứu chữa”.
Vì vậy, các vị Thái y bận rộn từ chiều tà đến tối mịt vẫn chỉ châm châm cứu cứu, bắt mạch liên tục, sau đó liền vò đầu bứt tóc.
Đến tận tối khuya, tiểu thụ đang “mê man” đột ngột “tỉnh lại”, không những không được mọi người vui mừng chào đón, mà còn dọa các vị Thái y sợ đến suýt ngất xỉu.
Họ là sợ hắn đang hồi quang phản chiếu.
Ta kiềm nén khóe miệng giật giật, khóc thuê cả ngày nên hai mắt đã sớm sưng vù, thấy hắn “tỉnh lại” liền nhanh chóng tới bên mạn giường, tiếp tục sự nghiệp khóc thuê khóc mướn:
“Điện hạ, điện hạ tỉnh rồi? Ngài thật doạ sợ thần thiếp, hu hu hu hu!”
Mặc Triêu Ngân “yếu ớt” nằm trên giường, ho khan hai tiếng, sau đó phối hợp dùng ánh mắt ôn nhu như nước nhìn ta, bàn tay có vẻ khó khăn đưa lên vuốt ve má ta, khàn giọng: “Đừng sợ, ta sẽ không sao…”
Kiềm nén ý nghĩ hất văng móng vuốt của kẻ đang diễn sâu này ra, ta rất có tinh thần diễn sâu cùng hắn, đem tay mình phủ lên bàn tay đang áp má ta của tiểu thụ, nghẹn ngào: “Không sao là tốt, không sao là tốt!”
Tiểu thụ cả người hơi cứng lại, cuối cùng cũng lấy về được tinh thần diễn xuất, “ừ” một tiếng mềm nhẹ, dịu dàng cười với ta, sau đó “yếu đuối” ra lệnh:
“Tất cả ra ngoài, chỉ cần tam Hoàng tử phi, Nghiêm Thái y, Chân Thái y và Trịnh Thái y ở lại là được.”
Các vị kia nghe vậy sắc mặt lập tức đanh lại, vốn định lên tiếng khuyên can lại bị tiếng ho của tiểu thụ trực tiếp cắt đứt, khó khăn hành lễ rồi lui ra bên ngoài.
Bọn họ hẳn là không muốn chọc giận “người bệnh”, sợ hãi hắn nộ khí công tâm mà lập tức lên đường, cái đầu của bọn họ sẽ làm thủ tục chuyển nhà khỏi cổ mình nhanh hơn nữa.
Đợi đám người kia lui ra bên ngoài, ta cẩn thận đánh giá ba vị Thái y còn lại trong phòng.
Nghiêm Thái y thì ta đã biết, còn Chân Thái y và Trịnh Thái y hai người này…là hai trong số những người xem xét, băng bó “vết thương” cho Mặc Triêu Ngân kĩ lưỡng nhất.
Không trách được chỉ với một mình Nghiêm Thái y mà màn kịch của Mặc Triêu Ngân lại dễ dàng trót lọt, thì ra là còn có cơ sở ngầm.
Mặc Triêu Ngân hiện tại không còn dáng vẻ “hấp hối” nữa, mà thẳng lưng ngồi dậy trên giường, ánh mắt sáng ngời hữu thần.
Ta nhìn hắn, tên này để ta ở lại, có phải chứng minh rằng hắn thực sự đã tin tưởng ta?