Bạn đang đọc Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký – Chương 10: Bằng Hữu Thật Đơn Giản 2
Ta rửa sạch vết thương cho Mặc Triêu Ngân, sau đó mới tỉ mỉ thoa cao trị thương cho hắn.
Bích Xuân cao xa xỉ, lành lạnh khiến làn da bạch ngọc dưới những ngón tay ta khẽ run lên.
Mặc Triêu Ngân từ đầu đến cuối đều im lặng nhìn ta, sau khi thoa thuốc xong mới lên tiếng, giọng nói giận dỗi không vui: “Nàng đang khách khí với ta.”
Hắn không hỏi, mà khẳng định.
Ta đóng lọ thuốc lại, nhìn hắn mỉm cười: “Điện hạ nghĩ nhiều rồi.”
Tất nhiên là ta khách sáo với hắn, nếu không hắn chưa bị tra công kia ngược chết đã bị ta tức giận đập chết rồi!
Mặc Triêu Ngân nghe xong, khuôn mặt lại tiếp tục đen lại.
Hắn nói như đang rầu rĩ: “Nàng…lúc ăn bánh, lúc nói móc…đó mới là nàng sao?”
Ta: “…” Bị lộ rồi!
Hắn lại nói tiếp: “Cho dù chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, ta vẫn luôn không hiểu rõ nàng.
Nếu là trước kia, ta sẽ càng cầu mong nàng thật khách khí ta, hai chúng ta sẽ như người dưng nước lã…”
Ta càng nghe mặt càng trầm xuống, liếc nhìn thanh kiếm gác trên kệ đặt giữa phòng.
Mẹ nó, nếu công cuộc bẻ thẳng của ta chỉ ngắn ngủi đến hôm nay, ta sẽ đưa hắn theo cùng, cho hắn ở thế giới này một tấm bia ghi là “tam Hoàng tử Mặc Triêu Ngân chi mộ, ghét thê mà chết”.
Nhưng khác với ta nghĩ, tên thụ kia lại rướn người về phía ta, ánh mắt sạch sẽ chân thành, giọng nói hơi ấp úng: “Nhưng bây giờ…ta muốn hiểu nàng, ta muốn nàng đừng khách sáo với ta, bãi bỏ bài xích với ta như ta đã từng.
Ta không thể làm một phu quân tốt, ta biết.
Nhưng qua chuyện hôm nay, ta nghĩ ta đã hiểu nàng hơn một chút, rất muốn cùng nàng làm bằng hữu.
Nàng không giống phụ thân nàng, nàng rất tốt, là ta trước kia hiểu lầm nàng.
Vì vậy, ta muốn hai chúng ta thẳng thắn với nhau hơn, đừng như trước kia giữ lễ với ta nữa, được chứ?”
Tên này đơn thuần đến ngốc nghếch, chỉ giúp hắn một lần, hắn lại nhận định ta là người tốt? Lỡ như ta là gián điệp được phái tới lấy lòng hắn thì sao?
Ta thở dài, nghiêm túc nhìn hắn nói: “Điện hạ bây giờ nói lời này, hết thảy đều do nhất thời xúc động.
Nếu như thần thiếp nghe theo lời điện hạ, cười quá tươi để hở cả răng, giận dữ thì mắng phu quân, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, vậy mọi người sẽ bàn tán về thiếp thế nào? Nên nhớ đây là Hoàng cung, một chút sơ suất nhỏ cũng đủ để bị người khác nắm thóp.
Điện hạ, người muốn Cơ Anh hại điện hạ, hay là điện hạ muốn hại Cơ Anh?
Mặc Triêu Ngân nghe xong, sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt hoang mang tột cùng, sau đó chuyển thành đau đớn: “Ta…Cơ Anh…”
Ta lại thở dài, vốn dĩ không định nói nặng lời như vậy, nhưng tên thụ này lại quá đơn thuần, ta muốn hắn hiểu rõ về nơi tà ác như Hoàng cung, không thể có ước mơ tự do xa xỉ trong một nơi vàng thau lẫn lộn như thế được.
Hắn lớn đến chừng này, sao có thể không hiểu mưu toan chốn thâm cung chứ, chỉ là hắn không muốn hiểu mà thôi.
Thật khiến ta không hiểu nổi, hắn sao có thể lớn lên mà trở thành nhân vật chính thế?
Nhưng mà, cứng quá thì gãy, ta nhẹ nhàng cầm lại tay hắn, dịu giọng: “Nhưng mà, nếu chỉ có hai chúng ta, thiếp sẽ không khách khí dè dặt nữa.
Đạo phu thê kết tóc trăm năm, một chút bài xích nên bỏ thì cũng bỏ đi.”
Mặc Triêu Ngân đang ủ rũ, nghe vậy thì hai mắt bỗng sáng lấp lánh nhìn ta, hớn hở: “Thật không?”
“Thật, chỉ cần điện hạ không sợ chết.”
Ta gật đầu, chắc như đinh đóng cột.
“Ha ha ha, ta mới không sợ chết!”
Hắn cười to, trông vô cùng cao hứng.
Ta nhíu mày, đây là lời nói thật của ta, hắn cười cái gì?
Hắn cười cả nửa buổi, cuối cùng khôi phục lại bộ dáng ngạo kiều, vui vẻ nói với ta: “Phải rồi, nàng muốn ra khỏi cung không?”
Ta sửng sốt nhìn hắn.
Tại sao lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ do những lời “ai oán” của ta lúc nãy?
Ta im lặng, nghe hắn nói tiếp: “Nếu nàng muốn, ta sẽ cố gắng để được phụ hoàng phong vương trong thời gian ngắn nhất, chúng ta sẽ rời khỏi Hoàng cung.”
Dẫu biết rằng theo như kịch tình, hai tuần nữa sẽ xảy ra một chút biến động, hắn cũng sẽ nhờ vào đó may mắn được phong vương, nhưng lúc đó là chuyện tốt ngoài ý muốn.
Hiện tại nghe hắn chủ động cầu tiến như vậy, ta không tránh khỏi có chút vui mừng.
Thụ à, ngươi sắp trở thành một nam nhân chân chính rồi!
Ta cảm giác như mẹ già nuôi con cực khổ bao năm cuối cùng cũng được báo đáp vậy! Mặc dù ta tiến hành “bẻ” hắn chỉ mới vài ngày!
Khuyến khích hắn bằng một cái gật đầu thật mạnh.
Chợt, như nhớ ra chuyện gì, ta định hỏi hắn, sau rồi lại thôi.
Ta muốn hỏi, Bách Lí Dật thì thế nào?
Hắn ra khỏi Hoàng cung là muốn dễ dàng gặp mặt tán tỉnh dưa chuột đâm hoa cúc với tên tra công kia sao?
Mẹ nó, không nghĩ tới tên thụ này lại mưu mô xảo trá như vậy!
Ta vừa tán thưởng vừa đề phòng nhìn hắn.
Tên thụ kia vẫn như không có chuyện gì, ngây thơ vô số tội ngồi đếm trên ống tay áo ta có thêu bao nhiêu con bươm bướm.
Ta nghẹn lời, thôi vậy, chuyện này vẫn cứ là từ từ giải quyết thì hơn.
“Hôm nay nàng đến tẩm cung của ta ăn tối, được chứ?”
Bỗng dưng bị tên thụ kia đột ngột hỏi chuyện, ta có hơi nghệt ra, theo phản xạ đoan chính gật đầu: “Được ạ.”
Dòng máu bạch liên hoa đã ăn sâu đến vậy rồi sao?!
Quả nhiên, tên kia bĩu môi: “Nàng vẫn còn khách khí với ta.”
Bĩu…môi? Hắn bĩu môi? Con đường bẻ thẳng còn lắm chông gai mà!
Vẻ mặt ta vặn vẹo một hồi, cắn răng nói: “Được, ạ!”
“Vẫn khách sáo!”
“Được…!”
“Cứng ngắc quá!”
Ta nộ khí công tâm, nghiến răng nghiến lợi: “Con mẹ nó được!”
Mặc Triêu Ngân 囧
Ta 囧
Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì?!
Bữa tối hôm đó, ta đến tẩm cung của Mặc Triêu Ngân dùng cơm.
Vì hai bên đã thoải mái với nhau hơn, ta ăn cũng khá ngon miệng, ăn cũng nhiều hơn một bát.
Mặc Triêu Ngân lại vì ta nói sẽ không khách khí nếu chỉ ở cùng với hắn, vậy nên sau khi đồ ăn được đưa hết lên, hắn cho dẹp hết đám cung nhân, trong phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người là ta và hắn.
“Cơ Anh, gà nướng này rất ngon, cho nàng!”
“Cơ Anh, chân giò hầm nấm này rất thơm, nàng ăn đi!”
“Cơ Anh, đây là cá chép sốt cà chua, ngon lắm!”
“Cơ Anh đây là…”
“Cơ Anh kia là…”
Tên thụ này hôm nay nhiệt tình khác thường, gắp cho ta một đống đồ ăn, miệng thì luyên thuyên giới thiệu tên gọi và mùi vị từng món.
Ta biết, đây là đang lấy lòng ta chuyện ở Lê Hoa viên, cũng là chúc mừng một tình bằng hữu cùng hợp tác tốt đẹp.
Nói thực thì ta chẳng giận dữ chút nào về chuyện đó, chỉ là hưởng thụ chút hầu hạ của bậc long tử xem ra cũng không tệ.
“Cơ Anh, nàng khác trước rất nhiều!”
Mặc Triêu Ngân cảm thán, ánh mắt như nhớ về chuyện xưa cũ.
Ta cúi đầu chuyên tâm gặm đùi gà, không đáp.
Ta thay đổi sao? Đó là bởi vì ta không phải Vệ Cơ Anh.
Diệp Trúc cũng nói điều tương tự với ta, ta cũng chỉ cười cho qua.
Lúc tỉnh lại trong thân xác Vệ Cơ Anh, ta cũng chỉ bình đạm ngồi dậy, nhận sự lo lắng và chăm sóc của Diệp Trúc, Thanh Ninh vì chuyện phụ thân ta đứng núi nọ trông núi kia mà có thành kiến với ta.
Ta cũng không nói mình bị mất trí nhớ, cố gắng từng lời nói cử chỉ thật giống với những tư liệu về Vệ Cơ Anh trong đầu, kể cả Diệp Trúc cũng không phát giác.
Đời căn bản không giống như trong những cuốn ngôn tình màu hường, các nữ xuyên không đều lấy lí do bản thân mất trí nhớ để cho qua chuyện, sau đó sống thật với tính cách của mình.
Nhưng, đây là Hoàng cung, ai mà biết sau khi ta nói mình bị mất trí, đám người bất lương, cụ thể là gián điệp từ những cung khác gài vào, theo đó mà lợi dụng cho mục đích xấu hay không? Ta chỉ biết dòng chảy xoay quanh các nhân vật chính và phụ quan trọng, chứ không nắm được cả một biển tâm tư trong thế giới này.
“Cơ Anh, nàng mắng người cùng châm chọc đều rất hay.
Ta rất thích nghe nàng mắng.”
Ta sặc một ngụm canh.
Cái gì mà hắn rất thích nghe ta mắng? Tên thụ này, hắn thực sự là M sao? Ta vốn chỉ nghi ngờ, không thể tin được sự thực chính là vậy.
Tên thụ này, bị ngược xem ra đối với hắn cũng không hẳn là bi kịch nhỉ?
“Điện hạ.” Ta gọi.
“Dừng!” Mặc Triêu Ngân xua tay.
“Ta đã gọi nàng là Cơ Anh, nàng cũng phải công bằng gọi lại tên ta chứ?”
Ta giật giật khóe miệng, nhìn Mặc Triêu Ngân vểnh cao mũi, thái độ kênh kiệu.
Hắn nói: “Tên của bản điện hạ rất đẹp.
Triêu Ngân, A Ngân, A Triêu, nàng chọn cách gọi nào cũng được.”
Nói xong hắn lại ngượng ngùng xoay mặt đi chỗ khác.
Đúng là một tên ngạo kiều!
Ta giống như suy nghĩ hồi lâu, sau đó cười đểu một cái: “Tiểu Ngân nhi!”
Lần này đến lượt Mặc Triêu Ngân bị sặc, hắn liên tục ho khan một hồi, ai oán quắc mắt nhìn ta.
Ta bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, được rồi, thiếp đùa chút thôi!”
Lại nghĩ, Bách Lí Dật trong nguyên tác sau này cứ một hai “A Ngân” lúc làʍ ŧìиɦ, khiến ta buồn nôn không chịu nổi.
Nếu hắn đã gọi ta là Cơ Anh, vậy thì…
“Triêu Ngân!”
Ta gọi hắn, lập tức khiến kẻ trước mắt ngẩn người, chờ hắn ngẩng lên nhìn ta, ta tặng cho hắn một nụ cười hòa nhã, thành công khiến hắn ngẩn người lần nữa.
Ta 囧 sẽ không có một ngày tên thụ kia sẽ chết vì ngẩn người chứ?
“Triêu Ngân, xem chàng vui vẻ như vậy, thực sự không lo lắng cho Bách Lí tướng quân sao?”
Gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào miệng, ta hỏi tên thụ đang đơ như tượng trước mặt.
Mặc Triêu Ngân nhanh chóng kéo hồn về, sau đó lẩm bẩm: “Nàng nói ta mới thấy thật kì lạ, cả ngày hôm nay từ lúc về cung ta đều không nhớ đến hắn.”
Sau đó hắn mới lộ ra thần sắc lo lắng, thương tiếc, đau lòng, sâu hơn là bàng hoàng trong đáy mắt, tất cả đều xẹt qua rất nhanh nhưng đều bị ta thấy được.
Cuối cùng, hắn vẫn gắp một miếng thịt bỏ vào bát ta, nở nụ cười nhưng hơi cứng nhắc: “Hắn là người tập võ, sẽ không bị thương quá nặng đâu.”
Hắn nói cho ta nghe, nhưng thực chất đang tự trấn an lòng mình.
Ta bỏ miếng thịt vào miệng, tâm trạng khá là tốt đẹp.
Tên thụ này thế nhưng không não tàn chạy đi tìm công bất chấp không gian địa điểm khi nghe thấy tra công kia bị thương nữa, có tiến bộ!
Chỉ là, rễ tình này, hơi khó nhổ.
Muốn bẻ thẳng tiểu thụ, nhất định phải nhổ cái này ra trước!
Bây giờ vẫn còn sớm, cũng chưa cần vội!
Ấy dà, không biết tối nay Bách Lí phủ có nhộn nhịp không đây? Năm mươi trượng cộng với vài giọt mưa buổi sáng mát lành tinh khiết thôi mà.
Ta quả nhiên vẫn là một nữ phụ ác độc tiêu biểu!