Đọc truyện Nữ Phụ Đại Sủng FULL – Chương 8: Gần Gũi Cảnh Báo H Nhẹ
Sau một buổi học đầy chán nản trên trường, Trình Song Song đang thong thả bước đi trên con đường lát gạch trắng, từ xa nhìn cô như một thiên sứ, lay động người nhìn.
Một mùi quen thuộc xông vào mũi cô, máu? Song Song nhìn xung quanh, nhận ra trong bụi cây là một người đàn ông với vết thương khá dài bị đâm ở bụng.
Cô không có băng cá nhân, đành ngậm ngùi xé một miếng vải từ bên dưới váy quấn xung quanh bụng anh ta để cầm máu rồi buộc cố định lại.
Song Song lại loay hoay, để người đàn ông này ở đây? Không được, lỡ như anh ta lại bị kẻ thù hay ăn cướp gì đó quay lại “băm” cho phát nữa thì sao.
Cuối cùng chính nghĩa chiến thắng, Trình Song Song đỡ thân thể anh ta lên rồi ôm lấy, lại chửi rủa, ăn gì mà nặng thế này?! Cô mãi mới ôm anh ta lết về đến nhà, thả thân thể to lớn kia xuống giường.
Đôi tay thon dài từ từ mở từng cúc áo ra, để lộ thân trên đầy cơ bắp săn chắc.
Cô lấy hộp y tế và chậu nước ấm lên, lau sạch những vết máu loang lổ trên ngực anh ta, rồi lại lấy băng cá nhân dán lại, cố định vết thương.
Sau một quá trình cứu thương, Song Song mệt mỏi nằm xuống giường, ngay bên cạnh anh ta.
Vì cô nằm nghiêng nên váy dồn xuống, để lộ bầu ngực căng tròn mềm mại.
Chân vắt nghiêng ẩn hiện vùng tư mật hấp dẫn.
Người đàn ông kia tỉnh dậy, nhìn thấy cô đang nằm ngủ mà mỉm cười:
“- Song Song, em lại cứu tôi lần hai.”
Hoàng Ưu Lục đưa đôi tay rắn chắc xuống xoa nhẹ đôi gò bồng đảo hấp dẫn kia, Song Song không tự chủ khẽ ngâm nga:
“- Ưm.”
“- Yêu tinh ngốc.”
Ưu Lục cúi xuống hôn môi cô, vị ngọt ngào kia khiến anh nghiện, dây dưa không thôi.
Song Song bị khó thở liền mở mắt tỉnh dậy:
“- A! Anh…” – Gương mặt cô hồng hồng đáng yêu.
“- Im lặng.”
Ưu Lục vẫn tiếp tục sự nghiệp, miệng lưỡi đan xen cùng cô, tạo nên âm thanh kích thích.
Tay ở bên dưới xoa bóp bầu ngực sữa to tròn, vân vê hồng hoa.
Song Song khẽ nỉ non:
“- Đừng…”
Anh vẫn không ngừng hoạt động, mặc kệ cô cầu xin, bàn tay hư hỏng kia lần xuống dưới lớp quần mỏng, khẽ xoa nơi tư mật ướt đẫm.
Lại từ từ đâm thẳng vào làm cô khóc:
“- Đau…”
Ưu Lục ôm cô vào lòng:
“- Ngoan, Song nhi…”
Song Song như bị thu hút, ngoan ngoãn để cho Ưu Lục dùng ngón tay nhẹ nhàng ra vào, lúc nhanh lúc chậm, liên tục rên rỉ:
“- A…!Nữa…!Em không…!chịu nổi…!Ưm…”
Cho đến khi mật ngọt trào ra liên tục, Song Song ngất đi trong vòng tay Ưu Lục.
Anh ôn nhu nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng:
“- Ngoài tôi ra, không ai được khi dễ em…”