Bạn đang đọc Nữ phụ, cô ấy ngày càng phá của – Chương 9:
Chương 9:
Tô Lan nhìn Hi Tửu mặc một chiếc váy ngắn hở vai màu đen. Ánh mắt lướt qua bờ vai phải góc cạnh xinh đẹp và đôi chân thon dài thẳng tắp của Hi Tửu, cắn môi: “Tửu Tửu, chiếc váy hôm nay cậu chọn không giống phong cách thường ngày của cậu. Tớ thấy loại phong cách này không thích hợp với cậu.”
Nghe liên ngôn liên ngữ* này đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Liên ngôn liên ngữ: Là câu nói mô tả những lời nói của người giả vờ giả vịt, giả vờ thuần khiết.
“Nhìn có đẹp hay không, có thích hợp hay không, chỉ những người có mắt, có khiếu thẩm mỹ mới đủ tư cách để nói.” Hi Tửu đặt ngón tay lên môi, cong môi nói với Tô Lan: “Vì vậy mời cô giữ im lặng, không ai hỏi ý kiến của cô đâu.”
Tô Lan không ngờ Hi Tửu, người luôn nghe lời cô ta, lại không khách khí với cô ta như vậy.
Hơn nữa khí chất của Hi Tửu hoàn toàn khác trước đây.
Lúc trước, Hi Tửu rụt rè sợ hãi không đặt lên mặt bàn được. Chuyện gì cũng hỏi ý kiến của cô ta. Cô ta chỉ cần cho Hi Tửu một vài lời khuyên, Hi Tửu sẽ rất cảm động và biết ơn, mua rất nhiều đồ đến để trả ơn cô ta.
Mà Hi Tửu bây giờ, có dáng vẻ cao quý, tao nhã. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ rõ khí chất của thiên kim tiểu thư chân chính.
“Tửu Tửu, tớ là vì tốt cho cậu, cho nên mới thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình. Nếu như cậu không thích, lần sau tớ sẽ không nói nữa.” Thái độ của Tô Lan cũng cứng rắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hi Tửu cũng không thèm nhìn Tô Lan, lại chọn một chiếc váy ngắn màu vàng: “Vậy thì tốt.”
Ồ, còn rất biết Pua* nữa.
*Pua: viết tắt của từ Pick up artist. Nó thuộc về nghệ thuật bắt chuyện và làm quen. Từ đó tạo mối quan hệ mới được định hướng lâu dài và sâu sắc hơn chứ không đơn giản. Chỉ là tình một đêm hay một mối quan hệ chớp nhoáng của các chàng playboy.
Rõ ràng là cực kỳ ích kỷ, vậy mà còn dán cờ hiệu người tốt trên người, lấy lùi làm tiến, khiến người bị hại cảm thấy tội lỗi.
Nữ chính cặn bã.
Tô Lan bị Hi Tửu nói làm cho sắc mặt từ tái nhợt đến đỏ bừng một lúc lâu, chỉ có thể quay đầu giả vờ cũng chọn quần áo. Mà lúc này, Hi Tửu đã đổi váy trên người sang màu vàng kim.
Lớp lụa vàng mỏng che đi đôi chân dài thẳng tắp của cô. Phần eo được thiết kế làm lộ ra vòng eo săn chắc. Cổ áo phẳng phiu để lộ xương quai xanh thanh tú. Hi Tửu còn búi tóc lên, kéo kéo cho búi tóc lỏng lẻo, một vài sợi tóc rơi ra, càng tôn thêm cái cổ thiên nga xinh đẹp.
Da trắng như sữa, đôi môi đỏ tươi, xinh đẹp như búp bê.
Những người qua đường đi bên ngoài cửa hàng đều bị Hi Tửu thu hút.
Tô Lan nhìn chằm chằm bộ váy của Hi Tửu, tay nắm chặt quần áo của mình.
“Cô ơi.” Nhân viên bán hàng đi đến nhắc nhở Tô Lan: “Xin cô buông tay. Cô làm như vậy sẽ làm hỏng chất lượng quần áo của chúng tôi.”
Tâm trạng của Tô Lan không tốt, nhíu mày: “Cô nói lời này là có ý gì? Cô nghĩ là tôi không mua nổi bộ đồ này, cho nên ngay cả chạm vào cũng không được sao?”
Nhân viên bán hàng hoàn toàn không có ý này, chỉ là đơn thuần nhìn thấy Tô Lan quá dùng sức, sợ quần áo bị nhăn nhúm cho nên mới đi đến nhắc nhở.
Tô Lan hung hãn như vậy, nhân viên bán hàng có chút luống cuống, nhưng vẫn cố gắng duy trì tố chất hết mức để giải thích cho Tô Lan.
Tô Lan cười lạnh, tháo cái váy kia ra: “Mắt chó coi thường người khác. Gói cái váy này lại cho tôi.” Đi tới bên cạnh Hi Tửu: “Tửu Tửu, nhân viên bán hàng ở đây thật quá coi thường chúng ta. Hôm nay chúng ta nhất định phải mua thêm quần áo ở cửa hàng này để tát thẳng vào mặt bọn họ.”
Sau đó, cô ta cũng chọn chiếc váy vàng kiểu dáng giống hệt như trên người của Hi Tửu: “Tớ cũng sẽ chọn một chiếc váy giống của cậu. Chúng ta mặc đồ đôi nha?”
“Tô Lan, không biết nhân viên ở đây có coi thường cô hay không, nhưng bọn họ đều rất tôn trọng tôi. Cho nên không tồn tại hai chữ chúng ta giữa tôi và cô. Cô thích quần áo như thế nào, muốn làm gì thì làm. Tôi không xen vào, cũng không muốn quản. Không cần mua cái gì cũng báo cáo cho tôi biết.”
Hi Tửu xoay người vỗ vỗ vai Tô Lan, dùng giọng nói yêu thương dạy dỗ một đứa ngốc: “Tôi không phải mẹ cô, nhớ rõ chưa?”
Giọng điệu và biểu cảm của Hi Tửu quá buồn cười, kết với vẻ mặt mông lung của Tô Lan, những người bán hàng trong cửa hàng này đều len lén nở nụ cười, tích tụ trong lòng cũng tốt hơn rất nhiều.
Tô Lan vẫn kiên trì muốn vào phòng thay đồ để thay một bộ váy vàng giống như của Hi Tửu. Lúc cô ta đi ra, tâm trạng đã được điều chỉnh lại, cô ta mỉm cười, đứng trước mặt Hi Tửu: “Tửu Tửu, cậu thấy tớ nhìn có đẹp không?”
Hi Tửu nhìn Tô Lan, đánh giá: “Vai của cô quá hẹp, lại còn hơi trơn nhẵn. Mặc váy hở vai thật sự rất xấu.” Nhìn thấy ánh mắt trừng lên của Tô Lan, Hi Tửu làm ra vẻ vô tội: “Lan Lan, tôi cũng vì tốt cho cô, cho nên mới thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Nếu cô không thích, lần sau tôi sẽ không nói nữa.”
Tô Lan nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ đến vẫn cần Hi Tửu giúp đỡ tính tiền, Tô Lan lại cười, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Tửu Tửu, không phải là cậu ghen tị với tớ chớ? Miệng lưỡi độc địa như vậy? Tớ không quan tâm. Tớ sẽ mặc cái váy này giống cậu. Cậu nghĩ xem tiệc rượu tối mai chúng ta cùng mặc giống như vậy…”
Hi Tửu nhíu mày: “Tôi ghen tị với việc cô béo hơn hay là bằng phẳng hơn tôi? Cô nghĩ tiệc rượu là đi giải trí sao? Mặc váy như vậy chỉ khiến người cho khác cảm thấy buồn cười hơn thôi.”
Tô Lan lại bị Hi Tửu rửa tội một lần nữa. Hốt hoảng nhìn thấy Hi Tửu muốn đi, cô ta vội vàng cầm túi đồ đi theo nhưng lại bị nhân viên bán hàng ngăn lại: “Côà, chiếc váy trên người cô và chiếc váy đã đóng gói còn chưa tính tiền.”
“Tửu Tửu?” Tô Lan nghi ngờ nhìn Hi Tửu.
Hi Tửu thở dài: “Tôi đã nói tôi không phải mẹ cô. Tự chọn áo quần tự tính tiền. Có vấn đề gì không?”
“Tửu Tửu!” Tô Lan xấu hổ đỏ bừng mặt khi nhìn thấy ánh mắt vi diệu của mấy nhân viên bán hàng.
Hi Tửu đi về phía cửa, Tô Lan làm sao có thể để Hi Tửu đi được. Trên người cô ta có chưa đến một ngàn tệ, ngay cả một cái váy cũng không mua nổi.
Làm sao Hi Tửu có thể như thế này được?
Bọn họ là bạn thân, làm sao có thể khiến cô ta xấu hổ như vậy được?
Nhân viên cửa hàng đi đến ngăn Tô Lan lại, không cho cô ta rời đi. Đang lúc đang tranh cãi, Hi Tửu vừa bước đến cửa liền thấy cửa tự động mở ra, một bóng dáng thon dài xuất hiện ngoài cửa.
Dung mạo tuấn mỹ, vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh lùng.
Bộ đồ tây trang được cắt may thủ công ôm lấy vóc người gầy nhưng không hề yếu ớt của anh ta, tỷ lệ có thể so tương đương với những người mẫu nam hàng đầu.
Hi Tửu nhìn thấy gương mặt này có ba phần giống với Tạ Tứ, liền đoán ra thân phận của anh ta.
Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết, đứa con hoang của nhà họ Tạ sẽ phản công trong tương lai, Tạ Quân.
Hi Tửu còn nhớ rõ trong tiểu thuyết cũng có đoạn nam chủ nhìn thấy nữ chủ bị nhân viên cửa hàng “Khinh thường”, sau đó giáng xuống tình tiết bị vả mặt.
Vậy đây có phải là vầng hào quang của nữ chủ trong truyền thuyết không? Lúc nữ chủ bị “Làm khó dễ”, nam chủ sẽ lao đến.
Hi Tửu cảm thấy bối cảnh thế giới mở rộng trong cuốn tiểu thuyết này rất thú vị.
Có điều Hi Tửu có chút nghi hoặc. Đúng theo thời gian là Tạ Tứ và nguyên thân kết hôn, Tạ Quân mới được đưa về nhà họ Tạ. Lúc này nam chủ và nữ chủ vẫn chưa quen biết nhau. Lúc này làm sao nam chủ giúp nữ chủ vả mặt được?
Vì tò mò, Hi Tửu quyết định ở lại xem náo nhiệt.
Sau đó, cô đã bắt được một chi tiết rất vi diệu.
Tô Lan, người vốn không biết ai là nữ chủ của Tạ Quân, lúc cô ta nhìn thấy Tạ Quân thì hai mắt sáng lên, như thể cô ta biết Tạ Quân là ai, cũng biết anh ta sẽ ra tay cứu cô ta.
A, hehe, Hi Tửu cong môi cười.
Thật là càng ngày càng thú vị.