Nữ Phụ Chạy Trốn

Chương 43: Diễn viên nghiệp dư


Đọc truyện Nữ Phụ Chạy Trốn – Chương 43: Diễn viên nghiệp dư

( Chương này bù cho ngày mai a. Dạo này hơi bận nhưng mình sẽ cố gắng không để mọi người chờ lâu a)

Điện thoại sáng đèn rung lên phá vỡ sự yên lặng của căn phòng rộng lớn. Một dãy số không tên nhưng quen thuộc.

– Ừ.

Một từ ngắn gọn Trần Quốc Anh ấn phím tắt. Tay dây dây huyệt thái dương. Mắt dừng lại bên chiếc điện thoại bàn anh cầm ống nghe lên.

– Gọi giám đốc Lương lên gặp tôi.

Hồ Văn Trọng bên ngoài thở phào nhẹ nhõm khi nghe được tiếng “tút tút…” ở đầu dây kia. Cả tuần nay Trần Quốc Anh như ăn phải thuốc nổ tuy không nói nhiều nhưng tính tình lại càng khó hầu hạ hơn xưa công ty trên dưới nơm nớp lo sợ. Mà người thuê thãm nhất là Văn Trọng ngày ngày kề cận lãnh đủ bi ai. Chén cơm đúng là khó kiếm quá đi.

Lương Ái Linh đi song song với Trần Quốc Anh nụ cười vui sướng trên môi khó kiềm chế. Có phải Quốc Anh đã cảm động trước tình cảm của cô rồi không hôm nay còn đặc biệt dẫn cô đi sở thú dạo chơi. Tác phong này không giống Quốc Anh cho lắm mà với tuổi của bọn họ đến đây hẹn hò có phần không thích hợp nhưng mặc kệ đi Lương Ái Linh cảm thấy rạo rực trong lòng. Hạnh phúc này nên tận hưởng cần gì phải suy nghĩ nhiều.

Trần Quốc Anh đưa mắt ngó nghiêng xung quanh rồi một tầng thất vọng như không tìm được thứ mình cần. Lương Ái Linh vốn thông minh vậy mà hôm nay lại không phát hiện ra cử chỉ bất thường này. Cô ta chậm rãi theo bước chân anh. Anh không nói câu nào.

– Chủ tịch anh nhìn kìa con gấu thật đáng yêu.

Mắt cũmg không liếc qua anh chỉ “Ừ” một cái cho có lệ.


– Vĩ anh xem ở đây có con sâu lớn ghê chưa. Sâu mặp hìn dễ thương quá a.

Khóe môi Quốc Anh co giật khi nghe câu “con sâu dễ thương” nhưng quan trọng là giọng nói đó mới là thứ khiến anh thật sự chú tâm. Anh xoay người về phía phát ra chất giọng trong trẻo kia tay thuận thế vòng qua chiếc eo nhỏ của Ái Linh.

Lương Ái Linh thoáng chua sót nhìn đôi nam nữ đang đứng bên một cái cây nhỏ quan sát con sâu một cách thích thú. Giờ thì cô ta đã hiểu tại sao Trần Quốc Anh đưa cô đến đây. Tất cả còn không phải vì Nguyễn Hà My?

Nụ cười trên môi Hà My tắt lặng khi đập vào mắt hình ảnh người đàn ông thân mật ôm eo người con gái xinh đẹp đi về phía mình.

– Quốc Anh thật trùng hợp cậu cũng đến đây?

Phan Vĩ có chút ngạc nhiên.

– Tôi đưa Ái Linh đến đây thay đổi không khí một chút.

Vừa nói anh vừa quay sang Lương Ái Linh trao cho cô ta ánh mắt yêu chiều.

Tim Hà My cảm giác nhoi nhói bất thường nhưng cũng rất nhanh xua đi.

– Chào anh Phan Vĩ, Hà My chào chị.

Ái Linh nhoẽn miệng cười dịu dàng lịch sự chào hỏi.

– Chào giám đốc Lương.

Hà My gật đầu cười xã giao.

– Vĩ chúng ta đi ăn đi em mõi chân rồi với cũng không nên làm phiền Ái Linh và chủ tịch Trần tâm tình.

Hà My ôm cánh tay Phan Vĩ theo thói quen. Phan Vĩ nhìn cô đầy nhu tình bẹo má Hà My một cái.

– Được rồi heo con anh dẫn em đi ăn.

Hàn khí kiềm chế chưa xong thì lửa giận đã muốn trào. Trần Quốc Anh khẽ hừ, cô chán ghét anh đến mức không muốn nhìn mặt? Vốn thử xem cô có thật sự không ghen tức khi thấy anh bên người con gái khác nhưng khi nhận thấy cô không chút biểu tình anh còn chưa kịp thất vọng đã muốn điên lên.

– Đúng lúc Ái Linh vừa than đói vậy đi cùng đi.


Lương Ái Linh rất phối hợp gật đầu cười e thẹn.

– Được càng đông càng vui mà.

Phan Vĩ ngoài miệng vẫn rất tự nhiên nhưng trong lòng mộ cổ buồn cười. Trần Quồc Anh còn có thể trẻ con như vậy?

Hà My lườm Quốc Anh. “Anh có phải hết chỗ để bày tỏ tình yêu nên cứ theo chúng tôi thể hiện?”

Hà My muốn về “Phan Tường” ăn những người còn lại cũng không ai ý kiến. Có lẽ ngoài cô ra ba người còn lại cũng không phải vì ăn mà đến nhà hàng.

Món ăn bày ra trước mặt mùi vị thơm nức mũi khiến Hà My liếm mép. Phan Vĩ bên cạnh lắc đầu cười sủng nịnh gấp thức ăn bỏ vào chén cho cô bao nhiêu năm Hà My vẫn vậy đơn thuần đáng yêu.

– Ái Linh em ăn nhiều vào. Em càng ngày càng ốm rồi nhìn thật không nỡ.

Phan Vĩ chưa kịp ăn nhưng lại sặc còn Hà My nuốt luôn miếng cá mà chưa nhai. Cái giọng này thật muốn nôn ra ngoài mất thôi.

– Anh cũng ăn đi đừng mãi lo cho em.

Ái Linh nũng nịu quan tâm lại.

Hà My ngừng ăn. Hai người này thật giống đang diễn trò. Nghĩ cô là kẻ ngốc sao diễn tệ như vậy muốn ai tin đây? Trần Quốc Anh lại có thể nhàm chán chơi trò trẻ con này. Hà My tinh quái ho khang.

– Vĩ mẹ em nói em đến tuổi lấy chồng rồi. Vấn đề này thật đau đầu a.


Nét mặt Phan Vĩ liền mất tự nhiên quay sang cô mà hai người đang đóng phim tình cảm kia cũng dừng vai diễn. Phan Vĩ giọng có phần nôn nóng.

– Em lấy ai?

– Mẹ bắt em lấy Kỳ a.

Phan Vĩ tiếp tục hỏi.

– Em có đồng ý không?

Hà My tỏ vẻ u sầu.

– Kỳ không chịu lấy em.

Đồng loạt hai tiếng thở như trút đi gánh nặng nhưng ngay sau đó liền bị buột dây vào đá ném xuống đáy biển.

– Nên em sẽ lấy Huỳnh Hữa Bảo a. Anh ta điều kiện không tệ thích hợp làm chồng.

Huỳnh Hữu Bảo đang trong phòng khám cho bệnh nhân thì liên tục hắt hơi ba cái còn tưởng mình bị cảm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.