Đọc truyện Nữ Phụ Báo Thù – Chương 72: Tình địch gặp mặt
Editor: trang bubble ^^
Tuy Mạn Dao đã tin nội dung phía trên, nhưng vẫn nghi ngờ nhìn Hạo Đình bên cạnh, hy vọng đối phương có thể giải thích rõ ràng nghi ngờ trong lòng, dù sao cảm thấy chuyện này có quá nhiều chỗ kỳ lạ.
“Mạn Dao, nếu như anh không đoán sai, chuyện này có lẽ có liên quan với thân thế của em. Dương Quang thần bí đó tiếp cận em sau đó lại đột nhiên mất tích, anh thấy chuyện này xảy ra có liên quan với thân phận của em tiết lộ. Có lẽ người kia xuất hiện chính là người nào đó của nhà họ Lý, hoặc là người biết thân thế của em gây nên.”
Hạo Đình nghĩ đến tất cả đã từng xảy ra, vốn còn có mấy phần nghi ngờ, nhưng nói tới đây đã đồng ý sự thật này. Người của nhà họ Lý, rốt cuộc là ai có lòng dạ như vậy? Dù là ai, nếu dám đánh chủ ý đến trên người của Mạn Dao, anh cũng sẽ không bỏ qua người kia. Rồng có vảy ngược, chạm đó là chết.
“Nếu quả như thật là việc này, có lẽ cũng chỉ có người của nhà họ Lý mới có thể làm như vậy. Bây giờ nhớ lại kế hoạch của bọn họ thật sự rất hoàn mỹ, một anh hùng cứu mỹ nhân tình cờ gặp gỡ, thiếu niên đơn thuần thiện lương, nụ cười thiên sứ của Dương Quang như là bóng dáng như ẩn như hiện trong lòng thiếu nữ tuổi như em. Người như vậy hoàn toàn phù hợp người yêu thích của mình xuất hiện vào thời gian chính xác ở địa điểm chính xác,” Mạn Dao nói tới chỗ này, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, có lẽ không có kinh nghiệm đời trước, hoặc là đời này không gặp gỡ với Trương Hạo Đình, thật sự mình sẽ rơi vào.
Lại nói lúc đời trước, có lẽ mình gây ra chuyện như vậy, hoàn toàn khiến những người đó thất vọng, mới không có người dùng phương pháp này để đối phó mình. Đời này, những người này cũng coi như là tốn rất nhiều suy nghĩ mới mưu toan mình. Suy nghĩ một chút tính tình theo đuổi hoàn mỹ của người kia, cho dù lúc đi cũng muốn để lại một bức thư tình ý liên miên, lưu luyến không rời như vậy, chính là trong lòng cô đã có đối tượng cũng không khỏi ôm lấy một chút áy náy đối với Dương Quang.
“Em là của anh, trong mắt em trong lòng em lại chỉ có thể có một mình anh, áo trắng áo sơ mi gì đó, thiếu niên Dương Quang gì đấy, tất cả đều quên đi hết thảy cho anh.” Hạo Đình nghe được giấc mơ thiếu nữ gì đó, cảm giác đột nhiên người đã thuộc về mình trở nên cách mình rất xa. Loại cảm giác này khiến Hạo Đình rất không thích ứng, giống hệt sắp mất gì đó, trực tiếp đưa tay chỉnh thân thể người trước mắt ngay ngắn, đối diện ánh mắt của Mạn Dao cố chấp mở miệng nói.
“Em là của bản thân em, nhưng anh thật sự là của em đấy. Biết chưa?” Không trực tiếp trả lời, ngược lại Mạn Dao đưa tay khều khều cằm Hạo Đình, cẩn thận tỉ mỉ nhìn trên dưới chốc lát, mới khẽ gật đầu, tuyên bố chủ quyền.
“Anh là của em, một mình em. Cô nhóc ích kỷ.” Đối với cáo nhỏ kiêu ngạo trước mắt này, Hạo Đình không ngại những lời sắc bén trên đầu môi này, như vậy mới là Mạn Dao anh quen thuộc kia. Cô như vậy, anh mới sẽ không cảm thấy xa lạ.
“Hạo Đình, nếu như anh muốn biết Dương Quang đó đi nơi nào, đại khái em có thể đoán được một chút.” Thoải mái dựa vào trong ngực Hạo Đình, điều chỉnh vị trí ở trên dưới, mới đổi được một vị trí thoải mái nhất.
“Có phải là Lý Như Tuyết hay không?” Hạo Đình vuốt tóc dài của người trong lòng, rất hưởng thụ cảm giác thần giao cách cảm với người bên cạnh.
“Lại dễ dàng đoán được như vậy, rất không có cảm giác thành công mà. Thật ra thì suy nghĩ cẩn thận một chút cũng có thể nghĩ được, anh ta rời khỏi chỗ của em, chính là biết thân phận của em. Nếu làm nhiều như vậy nhất định sẽ không từ bỏ, mục tiêu mới này phải là phượng hoàng chân chính, Lý Như Tuyết. Ngẫm lại một chút bản lĩnh của Dương Quang, đoán chừng hiện tại Lý Như Tuyết đã bị đối phương khống chế ở trong lòng bàn tay.”
Đối với kết quả này, Lý Mạn Dao tự nhiên sẽ không tốt bụng đi làm cái gì. Phải biết, Lý Như Tuyết lại là kẻ thù lớn nhất của cô, có điều đời này mình sẽ không làm chuyện phạm pháp giống với Lý Như Tuyết. Bây giờ, mình có tất cả hạnh phúc, một Lý Như Tuyết không đáng cô mất đi tất cả, nếu đã có người muốn trừng trị cô ta, cô cũng vui khi việc thành, xem thật kỹ một chút kết quả của Lý Như Tuyết ở đấy. Trương Hạo Đình không biết chuyện giữa Mạn Dao và Như Tuyết, cũng không có hứng thú gì đối với một người phụ nữ xa lạ. Có điều Dương Quang này vẫn là phải điều tra rõ ràng, dù bây giờ anh ta định làm gì, chuyện lúc trước có ý đồ khác đến gần Mạn Dao cũng không thể cứ quên đi như vậy.
—
Lần trước vốn tưởng rằng đã nói rõ ràng tất cả mọi chuyện với Lý Kính Đào, nhưng hôm nay Lý Kính Đào này không biết là ngoan cố không đổi hay là bị cái gì kích thích, từ sau điện thoại ngày đó, mỗi ngày đều đi tới nhà họ Lý báo cáo. Bởi vì thân phận Lý Kính Đào đặc biệt, Lý Bách Niên cũng không tiện từ chối ở ngoài cửa, chỉ có thể lập tức bảo để người đi vào. Trên lầu, Lý Như Tuyết nghe được tiếng chuông cửa, chỉ cảm thấy cả đầu cũng sắp lớn hơn rồi, rõ ràng đã bảo má Lý nói mình đi ra ngoài. Lý Kính Đào này giống như nghe không hiểu từ chối, cố ý làm bộ hồ đồ một mình ngồi trên sofa ở phòng khách lầu một, ngồi xuống chính là suốt cả một ngày từ buổi sáng đến tối, làm cho trên lầu Lý Như Tuyết không dám xuống lầu, chỉ có thể nhàm chán ngẩn ngơ ở trong phòng.
Sau khi bị buộc hai ngày như vậy, hôm nay rốt cuộc Lý Như Tuyết không giấu được, vào lúc Lý Kính Đào đi tới phòng khách, đã đi xuống từ trên lầu. Chỗ ghế sa lon, Lý Kính Đào thấy người ở cầu thang bên kia, đôi mắt vốn ảm đạm vô hồn bỗng chốc sáng lên, “Như Tuyết, rốt cuộc em đi ra rồi, anh chờ em thật là khổ.” Một câu nói ngắn ngủn lại tràn đầy tình nghĩa nồng đậm. Nếu đoạn đối thoại này ở trên người lưỡng tình tương duyệt (hai bên tình nguyện), hẳn là một màn làm cho người ta cảm động rơi nước mắt.
Nhưng Lý Như Tuyết trước mắt chỉ cảm thấy chán ghét không nói ra được, nhíu chặt mày, mặt âm trầm, “Anh họ Kính Đào, lần trước em đã nói chuyện vô cùng rõ ràng, tại sao anh còn phải dây dưa không rõ? Bây giờ việc làm của anh đối với hai người chúng ta mà nói đều cảm thấy rất khó khăn, em hi vọng anh có thể hiểu thái độ của em.” Thái độ Lý Như Tuyết lạnh nhạt khiến Lý Kính Đào vốn còn mừng rỡ chỉ cảm thấy một thùng nước lạnh dội vào trên người của mình, không biết làm sao lộ ra một nụ cười khổ.
Rõ ràng bản thân đã rất rõ ràng thái độ Lý Như Tuyết, nhưng anh chính là không cam lòng mọi chuyện cứ thừa nhận như vậy, anh không hy vọng như vậy. Tất cả dĩ vãng đều xuất hiện ở trong trí nhớ của mình, anh không phải một người ngu. Những ngày qua một thân một mình ở trong phòng khách nhà họ Lý, anh nghĩ rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng không cam lòng, Như Tuyết lại đối với mình như vậy. Nghĩ đến lấy được một tin tức từ chỗ Tĩnh Xu, tất cả đều là người đàn ông kia, nếu không phải là người đàn ông kia xuất hiện, tất cả cũng sẽ không phải như thế này.
Mặc dù Lý Kính Đào chưa từng gặp người đàn ông kia, nhưng từ chỗ Tĩnh Xu nghe được Lý Như Tuyết quan tâm và yêu thích đối với người đàn ông kia, tại sao chỉ vì người đàn ông kia cứu tính mạng của cô, anh cũng có thể, anh có thể vì Như Tuyết làm bất cứ chuyện gì, hy sinh tính mạng cũng cam tâm tình nguyện.
“Như Tuyết, anh biết rõ em chỉ là bị người đàn ông kia mê hoặc, nhưng em phải tin tưởng trên đời này chỉ có anh mới là thật lòng yêu thích em, những người khác chỉ là hư tình giả ý (giả dối), theo đuổi em là nhắm vào vẻ đẹp của em, tiền của em. Em nói cho anh biết tên của người đó, anh sẽ chứng minh cho em xem, chỉ có anh mới là thật lòng đối với em.” Như Tuyết không ngờ Lý Kính Đào lại biết Lục Sinh, khi nghe đến lời Lý Kính Đào, cô trợn to hai mắt, “Làm sao anh biết, là ai nói cho anh?”
Chuyện Lục Sinh là một bí mật, Như Tuyết tuyệt đối không để Lý Kính Đào xuất hiện ở nơi đó, phá hư hạnh phúc cô có bây giờ. Lúc này Lý Kính Đào rốt cuộc vẫn nhớ lời Tĩnh Xu nói, không tiết lộ Tĩnh Xu ra, mà là không từ bỏ dò hỏi, “Như Tuyết, anh không muốn dồn ép em. Nếu em không muốn nói, anh không biết anh sẽ làm ra cái gì. Nếu tương lai anh bị kích động làm ra một số chuyện mất khống chế, em đừng trách anh.”
Tuy không muốn, nhưng rốt cuộc nói ra lời uy hiếp về phía Lý Như Tuyết.
“Anh muốn làm gì? Lý Kính Đào, anh đừng xằng bậy, anh không phải là yêu thích em sao, đều là lời nói dối. Nếu anh yêu thích em, làm sao có thể làm ra chuyện tổn thương em. Anh dám nói ra những lời uy hiếp này, anh làm em quá là thất vọng. Kính Đào, anh không phải là như vậy, anh không phải là người như vậy, anh không phải là Kính Đào mà em biết kia, Kính Đào.”
Nước mắt giống như là hai hàng trân châu trong suốt lướt qua từ trên mặt Như Tuyết, giọng nói đau thương, mặt mũi trắng bệch, khiến Lý Kính Đào hối hận không thôi vì lời vừa mới rồi của mình. Mình là làm sao? Tại sao có thể nói lời như vậy đối với Như Tuyết? Làm tổn thương người anh quan tâm nhất, đây là một màn anh tuyệt đối không hi vọng thấy.
“Như Tuyết, em đừng khóc, anh sai rồi. Mới vừa rồi, anh chỉ là một lúc xúc động, anh không có thay đổi, anh vẫn luôn là Kính Đào mà em biết kia, anh sẽ không như vậy. Như Tuyết, anh sẽ không ép em, ngày mai anh sẽ không trở lại, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ kỹ càng, cũng sẽ dùng hành động để chứng thật anh thật lòng đối với em. Anh đi trước, Như Tuyết.”
Lý Như Tuyết đúng là không ngờ thì ra nước mắt của mình sẽ có tác dụng như thế, nếu biết đã sớm khóc lên rồi, cũng sẽ không để người kia làm phiền nhiều ngày như vậy. Thấy Lý Kính Đào biến mất từ trong nhà bọn họ, Lý Như Tuyết rốt cuộc thở dài một hơi.
Mới vừa rời khỏi nhà họ Lý, Lý Kính Đào cũng không đi xa mà đến trong chỗ ngày thường có thể thấy cửa sổ của Lý Như Tuyết, đứng lại, tự hỏi sau đó phải làm thế nào. [email protected]#d#l#q#[email protected] Nếu như biết rõ sẽ thấy một màn này, Lý Kính Đào cũng không biết mình sẽ chọn rời đi, hay là ở lại chỗ này. Sau mười mấy phút thì có một cỗ xe màu đen chạy băng băng dừng ở cửa nhà họ Lý, một người đàn ông tuổi còn trẻ bước xuống từ trên xe, ấn chuông cửa nhà họ Lý.
Có lẽ là trực giác của tình địch, trong nháy mắt người đàn ông kia xuất hiện, Lý Kính Đào đã loáng thoáng đoán được thân phận của đối phương, lại thấy Như Tuyết ra ngoài cùng nhau ôm ấp với người đàn ông kia, anh chưa từng thấy nụ cười trên mặt kia.
“Lục Sinh, sao anh lại tới đây? Mới vừa rồi sao không gọi điện thoại cho em, có phải muốn cho em một niềm vui bất ngờ hay không.” Lúc tiếng chuông cửa vang lên lần nữa, lúc đầu Lý Như Tuyết còn tưởng rằng Lý Kính Đào đáng ghét kia đi mà quay lại, trong lòng đang suy nghĩ phải đi ứng đối như thế nào. Ai biết lại là Lục Sinh xuất hiện ở trước mặt của mình, trước khi mở cửa vỗ vỗ ngực, may mắn trước đó Lý Kính Đào đã đi rồi.
“Trước là cho em một niềm vui bất ngờ, không gặp nhiều ngày như vậy anh nhớ em lắm.” Trước mắt hai người sớm đã vượt qua mập mờ đơn thuần, người đàn ông trực tiếp ôm eo của Như Tuyết, nhỏ giọng mở miệng nói ở bên tai đối phương, âm thanh này khiến trên mặt Như Tuyết lộ ra ửng hồng, vùi đầu ở trước ngực người đàn ông. Mà chỗ bóng râm cách đó không xa, sau khi Lý Kính Đào nhìn trọn vẹn một màn này vào trong mắt, lúc này mới cất bước rời khỏi nơi này.
“Em cũng nhớ anh, thân thể ông nội không phải là rất tốt, mấy ngày nay em mới ở lại trong nhà với ông nội. Anh cũng biết, trước mắt chỗ di sản đó ầm ĩ thành bộ dáng này, nhiều người đều nhìn em chằm chằm như vậy, em cũng không biết phải làm sao.” Không để Lục Sinh ở lại phòng khách lầu một mà là đi với Lục Sinh đến phòng ngủ của mình, sau khi vừa đến phòng ngủ, Như Tuyết bèn bắt đầu kể tình cảm nhớ nhung của mình.
“Anh biết rõ, anh cũng hiểu được, chuyện này em yên tâm đi, không phải còn có anh sao. Hai cô của em cũng không phải là tốt bụng gì đối với em, sau này vẫn phải giảm thiểu ở chung với bọn họ. Có điều em phải nói với ông nội em, tốt nhất lập ra một tài khoản liên danh, có thể thấy được di sản và chia hoa hồng hàng năm của em, nếu không hai người kia có thể vào lúc em không biết liền ngầm chiếm đoạt di sản của em.”
Những lời này của Lục Sinh cũng là nhắc nhở Lý Như Tuyết, Lý Như Tuyết tin tưởng không dứt đối với lời của người yêu đương nhiên không phản đối, gật đầu nhớ kỹ những thứ này trong lòng. “Thêm mấy ngày nữa em sẽ phải đi học, chờ lúc đi học cơ hội chúng ta gặp mặt lại ít đi.”
Lý Như Tuyết rất hối hận tuổi của mình quá nhỏ, không đến số tuổi kết hôn trên luật pháp không thể sớm chiều ở chung một chỗ với người yêu, “Không có chuyện gì, không phải còn có buổi tối tan học, thứ bảy chủ nhật, chờ em nghỉ có thể đến nhà anh. Chỉ cần lòng chúng ta ở cùng nhau, những thứ này cũng không ảnh hưởng gì đối với chúng ta.”
—
“Anh, anh làm sao vậy? Sao uống nhiều như vậy? Đừng uống nữa, em đưa anh về nhà.” Tĩnh Xu nhận được điện thoại của Lý Kính Đào, trực tiếp bảo tài xế lái xe đến trong quán rượu Lý Kính Đào say rượu. Nhìn Lý Kính Đào đã bắt đầu nói nhảm, Tĩnh Xu quay đầu lại bảo tài xế sau lưng đi đỡ đến bên trong xe của bọn họ, trực tiếp lái đến trong nhà Lý Kính Đào.
“Anh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Có phải có liên quan tới Lý Như Tuyết hay không? Nếu anh không nói, em tự gọi điện thoại cho cô ấy, hỏi rõ ràng cô ấy làm cái gì, làm hại anh bây giờ người không giống người quỷ không ra quỷ.”
Một giờ sau, sau khi Lý Kính Đào uống thuốc giải rượu, tinh thần từ từ khôi phục lại. Tuy đã đại khái đoán được xảy ra cái gì, Tĩnh Xu vẫn cố ý mở miệng hỏi thăm, mấy ngày nay mỗi ngày Lý Kính Đào đến chỗ Lý Như Tuyết, phía sau hành động không tha không bỏ đối với cô ấy cũng không thể thiếu động tác của cô.
“Hôm nay anh thấy người đàn ông kia rồi. Người đàn ông kia rốt cuộc có gì tốt? Tĩnh Xu, anh phải làm sao? Anh thật sự là không thể từ bỏ Như Tuyết được.” Nhìn Tĩnh Xu bên cạnh, đây là cứu tinh duy nhất của anh, hiện nay chỉ có cô có thể.