Đọc truyện Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta – Chương 35Đại Lão Hợp Hoan Tông ②
Đào Nhiên ôm Tường Vi, chỉ trong một hơi thở liền đến Bồng Lai. Tường Vi cả người đều mờ mịt, ở trước mặt Huyền Thanh nàng không có chút khả năng phản kháng nào, nhưng mà Huyền Thanh tại sao muốn bắt nàng?
Tường Vi nhớ rõ, trước đó Huyền Thanh đem Hách Uyển đẩy ra. Nàng xác định nàng không có nhìn lầm, Huyền Thanh đích xác là đẩy Hách Uyển ra, sau đó thẳng tắp xông về phía mình. Tường Vi nói: “Huyền Thanh Kiếm Tôn, ngươi không phải đi cứu đồ đệ sao? Tại sao muốn bắt ta?”
Đương nhiên là bởi vì người ta vốn dĩ muốn tìm chính là ngươi rồi, lời này Đào Nhiên không thể nói, nói là xảy ra đại sự. Vì vậy hắn chỉ có thể giương bản mặt lạnh lùng nói: “Ta bị mắc lừa.”
Tường Vi sửng sốt: “Ngươi mắc lừa gì?”
Đào Nhiên không nói lời nào, tùy ý cho gió núi thổi lất phất tóc mình, hồi lâu mới nói: “Cô không biết sao?”
Hắn vừa hỏi ngược, Tường Vi liền bối rối. Cả cái tu tiên giới đều biết Huyền Thanh Kiếm Tôn tính tình thanh cao chưa bao giờ nói láo, cho nên phản ứng đầu tiên của Tường Vi không phải là Huyền Thanh đang nói bậy, mà là Ma Đế gạt mình động tay chân gì đó trên người mình. Càng nghĩ càng cảm thấy có loại khả năng này, nàng không khỏi có chút phát lạnh trong lòng, hóa ra Ma Đế vì nữ nhân chính đạo mới nhận biết không lâu kia ngay cả bản thân cũng có thể hy sinh sao?
Biết Huyền Thanh đã trở lại, chưởng môn phái Bồng Lai mang các trưởng lão tới, thấy Tường Vi đứng ở đây liền kỳ quái nói: “Hách Uyển sư chất đâu? Nữ tử ma đạo này là ai?”
Đào Nhiên bày ra bộ dáng Huyền Thanh đoan chính nói: “Bần đạo vô năng, không thể cứu đồ nhi về, chỉ bắt được Ma cung Tả hộ pháp. Bần đạo đã gặp qua Ma Đế, muốn lấy Ma cung Tả hộ pháp đổi trở về đồ nhi ta, nghĩ chắc hẳn Ma Đế sẽ không vì một nha đầu Kim Đan kỳ mà buông tha Tả hộ pháp.”
Mọi người đều gật đầu, bọn họ đều cảm thấy chỉ cần đầu óc Ma Đế không có vấn đề, liền sẽ dùng Hách Uyển để đổi Tường Vi.
Chưởng môn nhìn Tường Vi, nói với Đào Nhiên: “Huyền Thanh sư đệ xin yên tâm, Bồng Lai nhất định sẽ giam giữ kỹ ma nữ này.”
Đào Nhiên ngoài mặt gió nhẹ mây bay, trong lòng lại nghĩ nếu có thể để mình giam giữ Tường Vi thì tốt hơn. Nhưng mà một tu sĩ Đại Thừa kỳ như hắn dùng để trông giữ Tường Vi không khỏi có chút chuyện bé xé ra to, vì không để cho hình tượng Huyền Thanh sụp đổ, hắn chỉ đành nhìn Tường Vi bị mang đi.
Lúc Tường Vi bị mang đi một câu cũng không nói, nhưng trong lòng vẫn thở phào nhẹ nhõm. Nếu người giam giữ mình là Huyền Thanh, nàng tuyệt sẽ không có cơ hội chạy trốn. Người khác thì chưa chắc, tu vi bản thân mặc dù không bằng Huyền Thanh, nhưng với người khác vẫn có thể so một lần.
Nàng nghĩ đến phương pháp chạy trốn như vậy, một nguyên nhân khác chính là, nàng không cảm thấy Ma Đế sẽ dùng Hách Uyển để đổi bản thân. Ma Đế động tay chân trên người mình, để cho mình thay thế Hách Uyển bị Huyền Thanh mang về Bồng Lai. Vốn là dự định để cho bản thân hy sinh thay Hách Uyển, hiện tại tình huống này chính là hắn hy vọng nhìn thấy, cho nên Ma Đế tuyệt sẽ không lấy Hách Uyển để đổi mình.
Trên thực tế Ma Đế đương nhiên vô tội, hắn dù có xấu xa mấy, cũng sẽ không vì Hách Uyển mà hy sinh Tả hộ pháp của mình. Nhưng bây giờ chuyện đã như vậy, hắn cũng đích xác không có dự định dùng Hách Uyển trao đổi Tường Vi. Hắn thích tiểu cô nương đến từ chính đạo này, Tả hộ pháp có rất nhiều cơ hội để cứu, còn Hách Uyển nếu đưa trở về khả năng sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa.
Bởi vì Đào Nhiên hắn không làm theo đúng bài, dẫn đến tình tiết xảy ra sai lệch. Trong tiểu thuyết Huyền Thanh ngay trong ngày đi Ma cung cứu Hách Uyển, hơn nữa bởi vì Ma Đế sớm có chuẩn bị, với lại hắn không biết Hách Uyển bị nhốt ở đâu, cho nên hao tổn sức lực rất lớn làm Ma Đế bị thương nặng, cuối cùng vẫn để Ma Đế mang Hách Uyển trốn đi.
Ma Đế thân bị thương nặng, còn mang theo một nữ tu sĩ chính đạo. Dọc đường đi đề phòng lẫn nhau lại giúp đỡ lẫn nhau, dần dần Hách Uyển mở lòng với Ma Đế, thẳng đến khi bị Huyền Thanh mang về Bồng Lai mới phát hiện bản thân đối Ma Đế đã sớm sâu sắc tình thâm.
Hiện tại bởi vì Đào Nhiên bắt Tường Vi xong liền rời đi, không động thủ với Ma Đế, dẫn đến chuyện Ma Đế thân bị thương nặng mang Hách Uyển chạy trốn sẽ không xảy ra, Hách Uyển hiện tại không chỉ không có cảm tình với Ma Đế, ngược lại hận chết hắn. Nhất định là Ma Đế hèn hạ vô sỉ này động tay chân gì, cho nên sư phụ mới không cứu mình ra ngoài.
Nàng bị giam ở Ma cung, ngày ngày chỉ nghĩ làm sao chạy trốn.
Tường Vi bị chưởng môn nhốt ở trong trận pháp sau núi, cũng để cho vài đệ tử Bồng Lai trông chừng nàng.
Mấy đệ tử trẻ tuổi kia, lớn như vậy cũng không ra khỏi Bồng Lai được mấy lần, không hiểu biết gì đến phức tạp của ngoại giới, cùng với lòng người hiểm ác. Ở trong mắt Tường Vi bọn họ chính là một đám dê con đợi làm thịt, còn là cái loại đặc biệt ngoan đó.
Tuy rằng pháp lực Tường Vi bị phong kín, nhưng có một số thứ không cần quá nhiều pháp lực là có thể làm được, đặc biệt là đối với trưởng lão Hợp Hoan Tông như nàng.
Hợp Hoan Tông ở tu tiên giới chỉ có thể xem như một môn phái hạng nhì, nhưng danh tiếng lại một chút cũng không kém so với môn phái hạng nhất như Bồng Lai. Nguyên nhân chính là vì công pháp của Hợp Hoan Tông, cùng với tác phong làm việc quả thực không giống người khác.
Các môn phái khác thu đệ tử đầu tiên nhìn tư chất, thứ yếu nhìn tâm tính. Chỉ có Hợp Hoan Tông là đầu tiên xem mặt, thứ yếu nhìn tư chất. Đến nỗi Hợp Hoan Tông có cả một đống lớn tuấn nam mỹ nữ, muốn tìm một kẻ hơi khó coi một chút cũng khó khăn.
Thân là Hợp Hoan Tông trưởng lão, Tường Vi hiển nhiên không xấu xí. Không chỉ không xấu xí, còn vô cùng xinh đẹp. Nàng giống như những nữ tử khác trong Hợp Hoan Tông, đẹp yêu mị dụ hoặc người, nhưng bởi vì chưa từng trải qua chuyện nam nữ cộng thêm thái độ lạnh lùng, nên lại có một cảm giác băng lãnh cấm dục.
Hai loại khí chất mâu thuẫn này tập trung trên thân một người, khiến cho trên người nàng mang một loại mị lực khó tả.
Tường Vi dùng cặp mắt câu hồn nhiếp phách kia của nàng liếc hai tên đệ tử một cái, than thở nói: “Vậy là ta phải chết sao?”
Một nam nhân bình thường đều sẽ không nỡ lòng ức hiếp một mỹ nhân, nhất là mỹ nhân này còn sợ hãi điềm đạm đáng yêu như vậy. Hai đệ tử kia liền không nhịn được an ủi: “Chỉ cần Ma Đế có thể thả Hách Uyển sư muội trở về, cô liền không có việc gì.”
“Có thật không?” Tường Vi mở đôi mắt rưng rưng nói: “Nhưng mà Huyền Thanh Kiếm Tôn hung dữ như vậy, hắn thật sẽ bỏ qua cho ta sao?”
Hai đệ tử không biết nên giải thích thế nào, Huyền Thanh không phải hung dữ, chỉ là đơn thuần không thích nói chuyện. Hai người bên này gãi đầu gãi tai nghĩ làm sao thay Huyền Thanh giải thích, Tường Vi bên kia cũng đã ở trận pháp bên trong khóc khổ sở đáng thương.
“Cô đừng khóc a, Kiếm Tôn người rất tốt.” Đệ tử kia không biết phải nói làm sao: “Kiếm Tôn sẽ không làm khó cô.”
Tường Vi vẻ mặt sống chẳng còn gì lưu luyến nói: “Thay vì bị Huyền Thanh ngược giết mà chết, không bằng ta tự kết thúc cho rồi.”
Nói xong sắc mặt nàng liền biến sắc, đột nhiên nhợt nhạt đi, sau đó thân thể mỹ diệu cũng chậm rãi té xuống.
“Không xong rồi, nàng tự tuyệt kinh mạch.”
Hai người đệ tử sợ hết hồn, vội vàng mở trận pháp vào xem xem Tường Vi thế nào rồi. Ngay tại lúc này, Tường Vi đột nhiên mở mắt ra, hướng về phía bọn họ khạc ra một ngụm khói mù màu đỏ, hai tên đệ tử tức thì đờ đẫn hai mắt, vô tri vô giác ngủ.
“Phù.” Tường Vi thoải mái đi ra khỏi trận pháp, sửa lại váy mình một chút nói: “Đệ tử của danh môn chính phái, đều là mấy kẻ ngu.”
Nàng thả ra thần thức cảm thụ chung quanh một chút, phát hiện nơi này đều không có người, vì vậy thu liễm khí tức lặng lẽ từ sau núi chạy trốn. Người Bồng Lai cũng không nghĩ Tường Vi sẽ chạy mau như vậy, người bình thường cho dù muốn chạy trốn ít nhất cũng phải trước tiên ở chỗ này mấy ngày đúng không?
Vị Tả hộ pháp này thì hay rồi, mới bị nhốt vào, chân trước chưởng môn và các trưởng lão vừa đi xong, chân sau nàng liền chạy khỏi.
Cũng bởi vì mọi người đều không nghĩ tới, cho nên Tường Vi liền rất thuận lợi chạy trốn xuống dưới chân núi.
Nghĩ đến lúc ra ngoài biển lớn, người Bồng Lai muốn bắt lại bản thân cũng không dễ dàng. Tường Vi đang vui vẻ, phía trước đột nhiên truyền tới một tiếng tiếng đàn lúc ẩn lúc hiện.
Tiếng đàn trong trẻo mơ hồ, để cho người nghe cũng không khỏi bình tâm tĩnh khí.
Nhưng Tường Vi không chỉ không cảm thấy dễ nghe, ngược lại cảm thấy đây quả thực là thanh âm kinh khủng nhất trên thế gian. Nàng đi về phía trước mấy bước, liền thấy một vị đạo nhân mặc hòa phục thủy sắc ngồi trên cây tùng, khảy một trương đàn cổ.
Đào Nhiên dưới tay không ngừng, cũng không nhìn tới Tường Vi, chỉ nói: “Đạo hữu tốt nhất đừng nên chạy bậy, yêu thú trong Bồng Lai Sơn trải rộng khắp, rất nguy hiểm.”
Tường Vi cố trấn định xuống, cười duyên nói: “Kiếm Tôn sao lại nói vậy, có ngài ở đây, ta làm sao có nguy hiểm được chứ?”
Đào Nhiên không tiếp lời, tiếp tục giữ vững hình tượng Kiếm Tôn quạnh quẽ tâm lạnh của mình.
Tường Vi thì lại sốt ruột, theo lý thuyết nàng và Huyền Thanh cũng không có mâu thuẫn gì. Nàng so với Huyền Thanh còn mong thấy Hách Uyển trở lại Bồng Lai hơn, nàng thật lòng thành ý nói: “Kiếm Tôn, ngài bắt ta tới chẳng qua là vì đổi đồ nhi của ngài trở về. Vãn bối có thể thề với Kiếm Tôn, chỉ cần Kiếm Tôn để vãn bối trở về, vãn bối nhất định sẽ đem đồ nhi ngài đưa về đây.”
Đào Nhiên đương nhiên biết lời nàng nói là thật, hắn cũng thật sự không thể để Tường Vi trở về. Vì vậy liền nhắm hai mắt lại tiếp tục đánh đàn tạo dáng giả ngầu, phớt lờ không để ý tới lời của Tường Vi.
Tường Vi bực bội, nếu người trước mắt này không phải là Huyền Thanh Kiếm Tôn đại danh đỉnh đỉnh, nàng đã sớm tức miệng mắng to.
Kết quả nàng cũng chỉ có thể hao thời gian với Huyền Thanh như vậy, cho đến khi người Bồng Lai phát hiện nàng chạy trốn, sau đó tìm tới.
Chưởng môn sậm mặt lại tìm tới Tường Vi, đầu tiên là khách khí nói với Huyền Thanh: “Đa tạ Huyền Thanh sư đệ xuất thủ tương trợ, nếu không thật để cho ma nữ này chạy rồi.”
Đào Nhiên cũng rất khách khí nói: “Chuyện liên quan đến đồ đệ, bần đạo cũng là giúp bản thân.”
Sau đó chưởng môn liền nói với một trưởng lão: “Đệ tử trẻ tuổi khó tránh khỏi dụ hoặc, vẫn là do ngươi đến trông chừng ma nữ đi.”
Trưởng lão lĩnh mệnh, mang Tường Vi trở về trận pháp sau núi. Giờ thì Tường Vi xác thực đàng hoàng mấy ngày, đặc biệt ngoan ngoãn ở bên trong trận pháp, hoàn toàn không nhúc nhích. Trưởng lão kia còn tưởng rằng Tường Vi là thấy không trốn thoát được, cho nên bất đắc dĩ trở nên đàng hoàng.
Ai ngờ vào một đêm mưa to gió lớn, Tường Vi đột nhiên mở miệng nói: “Vị trưởng lão này, ngài đã chừng trăm năm tu vi không tiến thêm đúng không?”
Trưởng lão sắc mặt biến xanh, cả giận nói: “Ma nữ ngươi đừng hòng yêu ngôn hoặc chúng, bần đạo cũng không phải là thiếu niên lần đầu rời nhà tranh.”
“Người ta không có yêu ngôn hoặc chúng, trưởng lão ngài đích xác là đã cực kỳ lâu không tiến bộ, người ta nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng mà.”
Trưởng lão không muốn để ý nàng, quay đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Tường Vi tiếp tục nói: “Ngài nhìn ngài xem, tóc đều trắng rồi. Đoán chừng nếu không đột phá, sợ là thọ nguyên dư lại không còn mấy. Ta là trưởng lão Hợp Hoan Tông, Hợp Hoan Tông nổi danh nhất cái gì ngài không phải không biết chứ?”
Trưởng lão giật mình, đều nói công pháp song tu tốt nhất thiên hạ ở ngay Hợp Hoan Tông. Nhưng mà người trong chính đạo vẫn rất là khinh miệt Hợp Hoan Tông, lại không nghĩ rằng con đường song tu cũng là biện pháp tốt để đột phá tu vi, so với thuốc đột phá còn không tác dụng phụ.
Tường Vi hướng về phía trưởng lão mị hoặc cười một tiếng nói: “Ngài thấy tiểu nữ tử như thế nào? Có vào được mắt ngài? Một đêm như này, không bằng cùng nhau sung sướng một phen thế nào?”
Trưởng lão lòng có tà niệm, trong lúc nhất thời sắp không cầm được, hắn toát mồ hôi trán nói: “Ma nữ… Đừng hòng mê muội bần đạo.”
“Có phải mê muội hay không nhìn liền biết.” Tường Vi ném cho trưởng lão một chiếc thẻ ngọc, nói: “Trong này là phương pháp song tu chuyên môn dùng để đột phá cổ chai của Hợp Hoan Tông, chỉ khi cùng trưởng lão Hợp Hoan Tông song tu mới có thể hữu hiệu. Tiểu nữ nguyện ý trợ giúp trưởng lão đột phá, chỉ mong trưởng lão có thể giữ lấy tính mệnh tiểu nữ.”
Bồng Lai vốn dĩ cũng không định giết Tường Vi, hơn nữa có cám dỗ như vậy, trưởng lão kia trong lúc nhất thời tâm ma nhập thể. Nghĩ cùng ma nữ này song tu một phen đột phá cổ chai, sau đó không lại cùng nàng lui tới nữa, ai mà phát hiện?
Tường Vi lại nói: “Ngài là trưởng lão Bồng Lai, ta chẳng qua là một người bị Kiếm Tôn phong tu vi, có thể làm gì ngài đây? Hay là… ngài không tin tu vi của Kiếm Tôn sao?”
Huyền Thanh tự tay phong tu vi, đương nhiên rất để cho người yên tâm. Trưởng lão kia thầm nghĩ không do dự quyết đoán sẽ sinh ra hậu hoạn, không bằng cứ cùng nàng song tu một phen đi. Nghĩ vậy hắn liền mở ra trận pháp, bước tới trước mặt Tường Vi đưa tay đặt ở bả vai nàng.
Tường Vi cười duyên một tiếng, mị nhãn như tơ nói: “Hảo ca ca, còn không qua đây hôn miệng người ta đi?”
Trưởng lão tựa như không dằn nổi, gấp gáp sấn tới. Tường Vi bỗng nhiên trợn to hai mắt, song nhãn đều biến thành màu đỏ mị hoặc. Trưởng lão kia tức thì chỉ cảm thấy hoa mắt, chìm vào trong một nơi vô cùng hoan lạc.
Tường Vi nhìn trưởng lão đổ sụp dưới chân mình, khinh thường nói: “Đã già còn xấu như vậy, lại vọng tưởng cùng bổn cô nương song tu, nghĩ đến là đẹp.”
Lần này nàng không dám đi con đường kia, nàng đổi một con đường khác vội vàng xuống núi. Đến chân núi vẫn chưa thấy ai ngăn trở, cho rằng bản thân cuối cùng chạy thoát lên trời. Vì vậy nàng hai tay chống nạnh, ngửa mặt lên trời không tiếng động cười dài. Bỗng nhiên nghe thấy từ trên biển truyền tới một trận tiếng đàn mờ ảo, nàng giống như bị người đánh một quyền, nụ cười cứng ngắc vặn vẹo ở trên mặt.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴