Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 174: Đệ Đệ Muốn Leo Giường ⑮


Đọc truyện Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta – Chương 174: Đệ Đệ Muốn Leo Giường ⑮


Tần Khắc chỉ chần chờ một giây, sau đó xoay người muốn đi trở về.

Quỳ Thanh Thanh nằm ở rìa xe, suy yếu lại kiên định túm chặt áo Tần Khắc, “Ngươi muốn quay về? Ta không cho phép ngươi trở về, bây giờ đi về ngươi sẽ chết.”
Tần Khắc nghiêng đầu nhìn Quỳ Thanh Thanh, nhìn vị chiến hữu đã cùng hắn vào sinh ra tử, hắn nói với Đào Nhiên: “Bắt nàng.”
Đào Nhiên đưa tay đem Quỳ Thanh Thanh vòng vào trong ngực, Tần Khắc hướng về Quỳ Thanh Thanh cười một cái, nụ cười ôn hòa rực sáng như mọi ngày, hắn nói: “Tôi nhất định phải đi tìm nàng, đừng cản tôi.”
Quỳ Thanh Thanh kích động nói: “Ngươi không sợ không về được sao?”
“Đừng như vậy Thanh Thanh.” Tần Khắc nói: “Bắt đầu từ bây giờ cô chính là người đứng đầu tiểu trấn, tôi không phải là một đầu lĩnh đủ tư cách, cô phải mang các huynh đệ khỏe mạnh sống sót.”
Nói xong Tần Khắc xoay người vọt vào trong trấn, Lão Trương lau mặt một cái, hét: “Lên đường!”
Đoàn xe tăng thêm tốc độ, bắt đầu rời khỏi trấn nhỏ.

Mọi người cách trấn nhỏ càng ngày càng xa, trấn nhỏ đã từng che chở mọi người sinh hoạt hiện tại chìm ngập trong biển lửa.

Bóng dáng Tần Khắc đã sớm biến mất không thấy, không ai cho rằng hắn còn có thể trở về.

Chân Lăng nguyên bản đã chạy đến chỗ tập hợp, kết quả nửa đường đụng phải mấy người dị năng phe địch, nàng vội vàng núp vào.

Chờ nguy hiểm trôi qua nàng đi ra, khắp nơi đều là một mảnh lửa lớn, nàng thậm chí không phân rõ phương hướng, căn bản không biết nên đi về phía nào.

Chân Lăng ở trong trấn nhỏ chạy loạn, nàng không dám lớn tiếng kêu, sợ đem địch nhân dẫn tới.

“Chói má, dưới trướng Tần Khắc có những ai vậy? Tiểu tử cuối cùng đi ra kia là ai?”
“Chưa từng nghe nói qua nha.”
“Không nghe nói dưới trướng Tần Khắc có một nhân vật như vậy, chắc không phải là người dị năng mới chứ?”
“Ta cảm thấy hắn có thể là vũ khí bí mật của Tần Khắc…”
Có giọng nói truyền tới, Chân Lăng lập tức xoay người vọt qua bên cạnh, lưng dán tường núp trong một góc.

Mấy người kia vừa tra xét bốn phía, vừa đi tới nơi này.

Chân Lăng dán vào tường không dám lộn xộn, nhưng mà cả cái trấn đều đang bị hỏa hoạn nướng, vách tường không thể cháy, lại bị nướng nóng rực.

Nàng hít sâu một cái cắn răng nhắm mắt lại, mồ hôi trên dưới cả người tuôn như nước, sau lưng đã nóng không chịu nổi.

Chân Lăng đau đến trước mắt đều biến thành đen, một cỗ khói dày đặc bị gió thổi ngang qua, Chân Lăng vô tình hít một hơi, lập tức không ức chế được ho khan.

“Khụ khụ khụ…”
“Ai?”
“Ai ở nơi đó?”

Mấy người dị năng kia nghe được tiếng động lập tức trở lại, Chân Lăng xoay người chạy, nhưng mà bất luận là thể lực hay tốc độ nàng đều không phải đối thủ, rất nhanh liền bị đuổi kịp.

Nàng bị một người dị năng tốc độ ngăn ở trước mặt, ba người dị năng sau lưng ngăn cản đường lui.

“Hình như là một người bình thường.”
“Nghe nói Tần Khắc bị một cô nàng người bình thường mê mẩn, chính là nàng đúng không?”
“Thật xinh đẹp, cũng không biết nàng có bản lãnh gì đem Tần Khắc mê thành như vậy?”
“Có muốn cùng nhau thử một chút không?”
Chân Lăng một trận tuyệt vọng, một người dị năng bị bốn người dị năng vây quanh đều đã rất nguy hiểm, huống hồ nàng chỉ là người bình thường.

Chân Lăng siết chặt quả đấm, lòng nói nếu thật không thoát được thì chết, lần trước Tần Khắc đem nàng từ hỏa hoạn cứu ra, lần này không có ai cứu nàng nữa.

Một người bắt lại Chân Lăng, muốn kéo nàng đi.

Chân Lăng tuyệt vọng bị kéo đi, chính là hiện tại sao? Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng.

“A…”
“Người nào?”
Bàn tay đang bắt lấy Chân Lăng bị hất một cái, Chân Lăng không khống chế được lăn qua bên cạnh.

Nàng bị té không nhẹ, chống người ngẩng đầu nhìn lại, đập vào mi mắt chính là một đạo điện quang sáng chói.

Cũng giống như khi đó, người toàn thân tia chớp quấn quanh xuất hiện trong biển lửa, sau đó nàng liền được cứu rỗi.

Tần Khắc đưa bàn tay đầy điện quang nắm được một người dị năng, đối phương bắt đầu toàn thân run rẩy, chỉ chốc lát sau liền không một tiếng động.

Điện quang tiêu tán, Tần Khắc toàn thân là máu xuất hiện ở trước mắt Chân Lăng.

Chân Lăng nằm sấp trên đất, ngửa đầu nhìn Tần Khắc, nàng bỗng nhiên không nhịn cười được, “Cậu tới rồi.”
Tần Khắc đưa tay kéo nàng lên, khẩn trương nói: “Có bị thương chỗ nào không?”
“Không có.” Chân Lăng nắm thật chặt y phục Tần Khắc, “Tôi cứ tưởng cậu sẽ không tới.”
“Làm sao thế được.” Tần Khắc nói: “Cho dù chết tôi cũng phải cùng cậu chết chung một chỗ.”
Tiếng bước chân hỗn loạn càng ngày càng gần, Tần Khắc mang Chân Lăng thật nhanh chạy ra ngoài thành.

Đoàn xe vẫn luôn nhanh chóng lái về phía trước, Lão Trương từ đầu đội ngũ chạy xe mô tô đến bên chỗ xe tải của Đào Nhiên, nói: “Quỳ Thanh Thanh, chúng ta đi đâu a?”
Chúng ta đi đâu?
Đây là vấn đề trong lòng tất cả cư dân trấn hiện tại, Quỳ Thanh Thanh mặt lạnh ngồi trong xe, trong lòng cũng một mảnh mờ mịt, nàng biết đi đâu đây? Nơi nào là có thể đi?

Đào Nhiên đưa cho Quỳ Thanh Thanh một chai nước, nói: “Đừng gấp gáp, chờ lát nữa tôi đến phía trước nhìn, xem có chỗ nào tạm thời đặt chân được không.”
Quỳ Thanh Thanh trong chốc lát cũng không có biện pháp gì tốt, nàng gật đầu một cái, đồng ý.

Đào Nhiên khôi phục được một ít, hắn bay thấp trên vùng trời phía trước, một đường nhìn xem có trấn nhỏ bỏ hoang hay địa phương nào không.

Thế giới hiện tại tuy loạn, nhưng phần lớn thành trấn vẫn có người, hoặc là thành phố của nhân loại bình thường võ trang, hoặc chính là trú địa của người dị năng.

Hiện tại việc không thể làm nhất chính là kinh động thế lực người dị năng khác, bất luận có thể đánh thắng được hay không.

Phần lớn thế lực người dị năng đều hợp thành liên minh, bọn họ mà xuất hiện, chẳng khác nào nói cho những người tập kích bọn họ rằng bọn họ ở chỗ này.

Đào Nhiên tìm thật nhiều nơi, cũng không thấy chỗ nào thích hợp.

Lúc này hắn nhìn thấy một ngọn núi, coi như là một tòa núi nhỏ.

Ở phương nam loại núi này thực sự quá nhiều, hắn bay về phía núi, bay qua ngọn núi đến bên kia núi.

Trong không khí tràn ngập một cỗ mùi quýt thơm dịu, Đào Nhiên nhìn chung quanh, thấy được một cây quýt, phía trên kết đầy quýt xanh.

Mệt mỏi lâu như vậy chưa từng ăn gì, Đào Nhiên đã sớm đói đến ngực dán vào lưng.

Hắn hạ xuống dưới tàng cây quýt, đưa tay hái được mấy trái, liền lột vỏ nhét vào trong miệng mấy múi, sau đó bị chua đến nước mắt cũng sắp rớt xuống.

Đào Nhiên vừa nước mắt lưng tròng vừa ăn quýt, lòng nói chua không sợ, chỉ cần không đắng là được.

Hắn đang ăn, bỗng nhiên Tiểu Mỹ nói: “Ký chủ cẩn thận à, bên trái có một con lông mượt đi tới.”
Đào Nhiên lòng nói cái gì lông mượt?
Một trận gió tanh đập vào mặt, trong lòng Đào Nhiên chuông báo động reo vang lập tức bay lên, liền nhìn thấy một con cọp to lớn nhào vào vị trí hắn vừa đứng.

Đào Nhiên liền câm nín nga, cái này gọi là lông mượt?
Tiểu Mỹ lềnh bềnh trước mặt Đào Nhiên nói: “Người ta hâm mộ nhất những người tuổi còn trẻ đã có mèo kia, người ta thật muốn nuôi con lông mượt này a.”
Đào Nhiên giật giật khóe miệng một cái, nói: “Tự sờ ngươi đi, ngươi cũng có lông.”
Con cọp kia hẳn là một con cọp biến dị, nếu không dáng dấp sẽ không lớn như vậy.

Đào Nhiên không tính dây dưa với nó, đang chuẩn bị rời khỏi, con cọp kia bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, không khí chung quanh lập tức biến đổi.


Trở nên sền sệt mà nặng nề, Đào Nhiên giống như rơi vào trong sữa đặc, động tác trở nên vô cùng khó khăn.

Tiểu Mỹ nói: “Con lông mượt này là lông mượt biến dị, hệ phong, nó có thể khống chế gió ở chung quanh.”
Đào Nhiên lòng nói con mẹ nó ngươi đừng có xảy ra chuyện rồi mới Gia Cát Lượng, ta hiện tại không cảm giác được chắc? Con cọp hướng về Đào Nhiên gầm thét, không khí chung quanh liền bọc Đào Nhiên thổi về phía con cọp bên kia.

Sớm biết vậy thì đã đợi hoàn toàn khôi phục mới đi ra, nếu không còn sợ loại lông mao này chắc?
Có chửi rủa làm sao cũng không làm nên chuyện gì, mắt thấy mình sắp phải bị đưa vào bên trong miệng lông mượt to như chậu máu, Đào Nhiên gấp rút nhìn loạn bốn phía, sau đó liền nhìn thấy một tảng đá xanh lớn.

Hắn đưa tay một cái về phía tảng đá xanh, tảng đá xanh liền bay lên.

Khống chế tảng đá xanh bay tới trước mặt mình, Đào Nhiên buông tha chống cự.

Hắn ôm đá xanh nhanh chóng bị con cọp hút đến trước mặt, con cọp thấy là khối đá lớn, vội vàng ngậm miệng, nhưng vẫn tránh né không kịp bị đập mặt.

Cùng với một tiếng kêu đau của con cọp, Đào Nhiên nhân cơ hội bay đến trên cây.

Hắn khua tay, vô số hòn đá nhỏ trôi lơ lửng trên không trung, phất tay lên hướng về con cọp, hòn đá nhỏ giống như đạn bắn vào người con cọp.

Đáng thương lông mượt bị đánh cho choáng váng, đau co rúc ở trên đất không thể động đậy.

Một lúc sau, con cọp đã bị đánh mũi miệng ứa máu, phát ra tiếng kêu gào trầm thấp.

Đào Nhiên rơi xuống đất, định cho nó một kích trí mạng.

Tiểu Mỹ nói: “Đừng đánh, nó đã đầu hàng.”
Đào Nhiên: “Ngươi làm sao biết?”
Tiểu Mỹ: “Ngươi nghe nó kêu là biết mà.”
Đào Nhiên: “Thú ngữ của ngươi cấp mấy?”
Tiểu Mỹ: “…”
Tiểu Mỹ không lời để nói: “Động vật sau khi biến dị, không chỉ có dị năng, ngay cả chỉ số thông minh cũng sẽ tăng cao.

Con lông mượt này bị ngươi đánh bại, nó sẽ thần phục ngươi.”
Đào Nhiên dè dặt cẩn thận đến gần con cọp, nhìn cặp mắt to kia nói: “Không đánh nữa?”
“Grù…” Con cọp gầm nhẹ một tiếng, cúi xuống cái đầu đầy hoa văn xinh đẹp, hướng Đào Nhiên cọ cọ một cái.

Đào Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên cạnh con cọp, nói: “Sớm như vậy tốt biết bao, thiếu chút nữa làm ta mệt đít chết.”
Hắn ngồi xuống bên người con cọp, lúc này mặt trời cuối cùng trôi ra khỏi tầng mây.

Hắn dõi mắt nhìn chân trời, mặt trời vàng óng ánh xua tan bóng tối, bao phủ toàn bộ mặt núi này bên trong ánh bình minh.

Đào Nhiên cùng con cọp cùng nhau nhìn cảnh tượng mặt trời mọc xinh đẹp này, dưới chân núi hiện lên một mảnh thôn trang trước mắt, yên lặng tường hòa như vậy, từ khi hắn đi đến thế giới này cho tới nay chưa từng cảm thụ qua.


Tần Khắc mang Chân Lăng chạy trốn tới một gian nhà gỗ bỏ hoang nhỏ, chỗ này gần một mảnh hồ lớn, phiến nhà gỗ này hẳn là một người yêu thích câu cá xây dựng dùng làm nơi tránh mưa ngừng chân.

Bình thường người có thể ở ven hồ làm loại chuyện này, đều sẽ có nhà ở địa phương cách hồ không xa.

Chân Lăng đến bên bờ nhìn, trên sườn núi mọc đầy đại thụ có thể loáng thoáng nhìn thấy một mảnh nóc nhà màu đỏ, đó là một ngôi biệt thự.

Chân Lăng nói: “Hình như không có người truy đuổi tới, chờ lát nữa chúng ta trốn vào biệt thự đi.”
Tần Khắc thở phào nhẹ nhõm, sau đó tê liệt ngã trên đất.

Chân Lăng sợ hết hồn, ngồi chồm hổm dưới đất lay Tần Khắc, “Cậu làm sao vậy?”
Tần Khắc nhắm mắt lại, tùy ý nàng lay động mấy cũng không có phản ứng.

Chân Lăng kiểm tra trên người Tần Khắc, y phục trên người Tần Khắc đã rách nát tả tơi.

Da lộ ở bên ngoài cũng không có một miếng nào lành lặn.

Chân Lăng nổi lên buồn bã, hắn vì trở về cứu mình mới như vậy, nếu không đã sớm đi.

Chân Lăng đưa tay lau nước mắt, bây giờ không phải thời điểm để khóc.

Nàng nhìn chung quanh một chút, trong nhà gỗ có không ít rác rưởi, nàng còn tìm ra một cái lon sắt.

Nàng cầm lon sắt đi tới bờ hồ, đem lon rửa sạch ở trong hồ, sau đó múc một lon nước trở về.

Dùng đá xây dựng một lò bếp đơn sơ, nàng đun một lon nước sôi.

Chờ nước hơi nguội đi, nàng đút Tần Khắc uống một chút, còn lại đều dùng để Tần Khắc rửa vết thương.

Trên người Tần Khắc đều là thương tổn do phỏng do đông lạnh còn có vết thương giống như lưỡi dao, Chân Lăng vừa lướt qua vết thương vừa không khống chế được rơi lệ, hắn từ lúc nào trở thành như vậy?
Đào Nhiên mang cư dân trấn đi tới thôn trang phía sau núi, trong thôn sớm đã không có người, khắp nơi đều là cỏ dại cùng ổ chim.

Đào Nhiên nói: “Dọn dẹp một chút, chỗ này cũng không tệ lắm, sắp tới chúng ta không phải người trong thành nữa, mọi người chúng ta đều là thôn dân.”
Có một nơi có thể ẩn náu, tâm tình mọi người đều buông lỏng nở nụ cười.

Quỳ Thanh Thanh nói: “Người dị năng hệ mộc tới dọn dẹp sạch đám cỏ dại này, người có khí lực lớn tới tu sửa nhà cửa một chút, ta mang một số người đi quét dọn.

Triều Ca thì…!chuẩn bị phụ trách cơm tối đi.”
La Song hổn hển chạy tới nói: “Tiểu Hắc sắp sinh Tiểu Hắc sắp sinh…”
Mọi người: “Ai là Tiểu Hắc?”
Đào Nhiên: “Chính là con heo kia.”
Vừa nghe vậy, mọi người đồng loạt nuốt nước miếng một cái, Lão Trương nói: “Hay là tối nay ăn heo sữa quay đi.”
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.