Đọc truyện Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta – Chương 128Đệ Đệ Muốn Leo Giường ①
“Con ơi!”
Đào Nhiên từ trong mộng thức tỉnh, nghe được tiếng kêu thảm thiết của một nữ nhân. Hắn từ trên giường bò dậy đi tới cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra liền nhìn thấy mấy người binh sĩ kéo một thiếu niên không lớn hơn mình bao nhiêu, phía sau có một phụ nữ trung niên đi theo, tiếng kêu thảm thiết kia chính là từ người phụ nữ phát ra.
Thiếu niên bị kéo mặt đầy nước mắt, ánh mắt đầy vô lực, người phụ nữ xông lên bắt chân thiếu niên, thiếu niên khóc lóc nói: “Mẹ…”
Trên hành lang có không ít người đang đứng, mọi người đối với loại tình huống này đã thấy mãi thành quen, trên mặt mọi người chỉ còn tê dại. Người phụ nữ nắm chân con trai mình không thả, đám binh lính bắt người kia từ bên trong đi ra hai người, túm người phụ nữ ra sau.
Người phụ nữ phát ra tiếng kêu thảm, thiếu niên kia tuyệt vọng hét: “Đừng động mẹ ta! Đừng động mẹ ta!”
Một binh sĩ dẫn đầu nói: “Cẩn thận!”
Đào Nhiên liền thấy toàn thân thiếu niên kia bốc ra ngọn lửa màu lam, trong nháy mắt bao phủ bản thân lẫn mấy người lính bắt giữ hắn, mấy người lính phát ra tiếng hét thảm thiết buông ra thiếu niên. Người phụ nữ nằm mọp trên đất kêu: “Chạy mau!”
Thiếu niên người lửa xoay người chạy, tên lính dẫn đầu đã sớm có chuẩn bị, hướng về thiếu niên nã một phát súng. Thiếu niên ngã xuống đất, ngọn lửa quanh thân thiêu đốt rèm cửa sổ của cư dân lân cận, chỉ chốc lát sau thiếu niên liền bị đốt thành tro bụi.
Thế lửa lan tràn cực nhanh, một nam nhân trung niên đi tới, nói với Đào Nhiên: “Đi mau, nơi này cũng sắp bị cháy rồi.”
Người kia là ba ba hiện tại của Đào Nhiên, tên Triều Phượng, Đào Nhiên hiện tại tên Triều Ca.
Đào Nhiên vừa đi theo Triều Phượng ra ngoài, vừa quay đầu nhìn hai binh sĩ bị thiêu kia, hai binh sĩ thống khổ chao đảo trên đất, trong chốc lát sau cũng giống như người thiếu niên kia bị đốt thành tro bụi.
Mẫu thân của thiếu niên quỳ dưới đất kêu rên, con trai nàng vừa rồi chết ngay trước mặt nàng.
Đào Nhiên rùng mình một cái, Triều Phượng dắt tay Đào Nhiên nói: “Đừng sợ, có ba ba đây.”
Người trú ngụ trong tòa nhà cũ nát đều tập trung trên mảnh đất trống dưới lầu, vị trưởng quan vừa nãy một phát súng giết chết thiếu niên người lửa kia đứng ở trước mặt mọi người nói: “Cảm thấy tàn khốc sao?”
Tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, trưởng quan lại nói: “Hắn vốn dĩ có thể không cần chết, hai quân nhân vô tội kia cũng không cần chết, nhưng mà hắn mưu toan phản kháng, không chỉ làm hại bản thân cũng hại cả người khác.”
Nói tới đây, người trưởng quan tựa hồ cũng có chút bi thương, hắn nói: “Quốc gia cũng không phải đã buông tha loại nhân*, quốc gia cũng đang tìm biện pháp, những loại nhân này nhất định phải tiến hành khống chế, nếu không sau khi tất cả mọi người trên toàn thế giới đều biến thành loại nhân, nhân loại sẽ thật sự tuyệt diệt…”
(*) loại nhân: humanoid – từ để chỉ một sinh vật, sự vật hay hiện tượng nào đó giống như người nhưng không phải người. Chữ loại trong nhân loại có nghĩa là giống loài, chủng loại. Còn chữ loại trong loại nhân có nghĩa là tương tự, giống như. “Loại nhân” nôm na là “sinh vật giống như người”
Đào Nhiên cúi đầu, bắt đầu hỏi Tiểu Mỹ, “Ta lúc nào mới có thể gặp được nữ phụ.”
Tiểu Mỹ nói: ” Sắp.”
Đào Nhiên lại nói: “Mấy thế giới trước đó thân phận của ta đều có quan hệ nhất định với nữ phụ, ít nhất cũng có cơ hội nhìn thấy nữ phụ, nhưng mà trong tiểu thuyết lần này ta từ đầu tới đuôi đều không phát hiện cái tên Triều Ca.”
Nói đến đây, trên bộ mặt gấu trúc của Tiểu Mỹ lộ ra vẻ lúng túng, nó nói: “Ký chủ đừng gấp gáp, ngươi có thể gặp được nữ phụ, ta bảo đảm.”
Đào Nhiên nói: “Vậy ngươi nói xem, ta là làm sao gặp nữ phụ?”
Tiểu Mỹ nói: “Ngươi còn nhớ cảnh tượng nam nữ chính lần đầu tiên gặp mặt trong tiểu thuyết không?”
Đào Nhiên suy nghĩ lại một chút, nói: “Nam chính mang thủ hạ tập kích một doanh trại tạm thời của quân đội, sau khi giết sạch tất cả mọi người bên trong, phát hiện nữ chính trốn ở trong nước.”
“Phải.” Tiểu Mỹ nói: “Trợ giúp nam chính giết sạch tất cả mọi người chính là nữ phụ trợ thủ đắc lực của hắn, mà ngươi, sẽ ở trong đám người bị giết sạch đó.”
Đào Nhiên: “…”
Đào Nhiên đào ngũ trong giờ giảng một hồi, trưởng quan kia cũng đã nói đến hồi cuối.
“Tóm lại nếu như phát hiện có loại nhân xuất hiện, nhất định phải trước tiên báo cáo cho cơ quan địa phương, các ngươi yên tâm, sau khi loại nhân bị mang đi thì sẽ không có nguy hiểm tính mạng, chính phủ chỉ là vì phòng ngừa ngoài ý muốn tập trung bọn họ ở một chỗ…”
Đào Nhiên lạnh lùng nghe, trong lòng lại nghĩ, đều là gạt người.
Quyển tiểu thuyết hắn xuyên vào này là một quyển tiểu thuyết thời tận thế, tận thế nơi này cũng không phải tận thế tang thi hay hoàn cảnh tận thế gì, mà là một loại tận thế để cho người cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Đào Nhiên xem qua nhiều tiểu thuyết như vậy, nếu là hoàn cảnh tự nhiên thay đổi hoặc giả là tang thi gì đó, tuy rằng rất thống khổ rất bi thảm, song nhân loại bao giờ cũng có một đường sinh cơ, nhưng mà cái tận thế này thì khác.
Bắt đầu từ mười năm trước, nhân loại xuất hiện người đầu tiên có dị năng, ngay sau đó khắp các nơi trên thế giới đều xuất hiện người có dị năng.
Những người có dị năng này biểu hiện ra giống như trong phim điện ảnh vậy, có người có thể phát điện có người có thể tạo lửa còn có người mang thân thể có khả năng biến thành kim loại, đủ loại đủ dạng người dị năng từng bước một xuất hiện. Ban đầu từ quan cao đến bách tính bình thường đều cảm thấy cao hứng, bọn họ cho rằng đây là một loại biểu hiện tiến hóa của nhân loại.
Chính phủ tập hợp những người này, tạo thành quân đội hoặc dùng cho một số công việc mà người bình thường khó hoàn thành. Hết thảy đều rất hài hòa, những người dị năng này được tôn kính và sùng bái, địa vị xã hội rất vượt trội.
Đến khi loại tình huống này duy trì xấp xỉ mười năm sau, tất cả mọi người mới phát hiện có điều không đúng, bởi vì những người dị năng này đều chung nhau một đặc thù, chính là không có hậu đại. Bất luận bọn họ kết hợp cùng người dị năng, hay là kết hợp với người bình thường, đều không thể tạo ra đời kế tiếp.
Chính phủ các nước trên thế giới tổ chức tiến hành nghiên cứu, sau đó bọn họ liền phát hiện, người dị năng không cách nào hoài thai đời kế tiếp. Hơn nữa người dị năng còn ảnh hưởng đến người bình thường, một ít người có quan hệ khá thân cận với người dị năng, cuối cùng đều sẽ biến thành người dị năng.
Hai loại đặc tính này ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa rằng sớm muộn có một ngày tất cả mọi người trên thế giới đều sẽ biến thành người dị năng. Mà khi loại tình huống này phát sinh, đồng nghĩa với việc nhân loại sẽ không còn trẻ sơ sinh được sinh ra đời.
Người dị năng chỉ là có dị năng, thọ mệnh không khác gì nhân loại bình thường, cứ như vậy nhiều lắm là không tới một trăm năm, nhân loại sẽ biến mất trên tinh cầu này.
Các nhà khoa học đều phát điên rồi, bọn họ thử tất cả biện pháp, thậm chí ngay cả thí nghiệm nhân bản vô tính luôn luôn bị loài người lên án cũng đều được tiến hành, nhưng vẫn không được. Phiên bản vô tính của người dị năng không tồn tại được mười ngày, phiên bản vô tính của người bình thường thì bị hạn chế bởi tế bào gien không cách nào đột phá các loại vấn đề thọ mệnh và bệnh tật.
Vì vậy, để nhân loại có thể tiếp tục sinh sôi nảy nở, người lãnh đạo của tất cả quốc gia đều trong cùng một ngày ban bố một mệnh lệnh tương tự, đó chính là tiêu diệt tất cả những người có dị năng.
Hơn nữa đưa bọn họ thoát ra khỏi phạm vi nhân loại, xưng là Loại Nhân.
Ý tứ cũng chính là tương tự với người, mà không phải là người.
Loại nhân bởi vì ban đầu không có chút phòng bị nào, gặp cảnh thảm sát. Cuối cùng chờ đến khi bọn họ dần hồi sức muốn phản kháng, loại nhân toàn thế giới đã dư lại không còn mấy.
Nhưng mà loại nhân tiếp tục sinh ra trên thế giới cũng sẽ không dừng lại, chính phủ ban bố mệnh lệnh, chỉ cần có loại nhân mới xuất hiện, liền phải trước tiên báo cáo cho cơ quan địa phương. Hơn nữa tất cả mọi người cách mỗi ngày đều phải đi làm kiểm tra một lần, nhìn xem có loại nhân ẩn núp trong đó hay không.
Cứ như vậy người bình thường bị tách biệt trong loại sinh hoạt được bảo hộ quân sự hóa này. Cho dù chính phủ hiện tại khích lệ sinh sản, nhưng mà nhân khẩu vẫn càng ngày càng ít.
Những loại nhân bị bức hại kia chạy trốn tới cùng một chỗ, thành lập một tổ chức để phản kháng chính phủ người bình thường. Nam chính của bổn văn Tần Khắc chính là thủ lãnh tổ chức loại nhân của nước Hoa, mà nữ phụ là kiện tướng đắc lực dưới tay hắn, tên Quỳ Thanh Thanh.
Trưởng quan nói xong lời nên nói, nhìn tòa nhà phía sau đã dần dần bị hỏa hoạn nuốt mất, hắn nói nơi này không thể ở nữa, những người không nhà để về này hãy đi theo bộ đội đến nơi đóng quân tạm thời để ở trước, chờ nhà xây xong rồi trở lại.
Đào Nhiên lòng nói ngày hắn gặp nữ phụ cũng sắp đến rồi, bởi vì nguyên chủ chính là bị giết ở nơi đóng quân tạm thời, nói cách khác nhà khi đó còn chưa sửa xong, bọn họ vẫn không thể rời khỏi nơi đóng quân.
Triều Phượng thấy con trai mình trầm mặc không nói, cho rằng hắn bị chuyện hôm nay hù dọa, liền nói: “Đừng sợ, có ba ba đây.”
Đào Nhiên nhìn Triều Phượng một cái, kết cục của hắn trong sách có lẽ giống như Triều Ca, đều chết ở nơi đóng quân. Đào Nhiên được hắn chiếu cố mấy ngày, có thể cứu hắn thì vẫn muốn cứu, cũng không thể cứ thế nhìn hắn chết.
Đào Nhiên nói: “Ba ba, chúng ta có thể không đi đến nơi đóng quân không?”
Triều Phượng nói: “Không thể.”
Đào Nhiên bị hai chữ lưu loát dứt khoát này làm mờ mịt, hắn nói: “Không có nhà thân thích nào có thể tá túc sao?”
Triều Phượng nói: “Con trai, ba ngươi nhân duyên không tốt, ngươi cũng không phải không biết.”
Đào Nhiên: “…” Được rồi, coi như ta chưa nói gì.
Đào Nhiên đi theo đại đội đến nơi đóng quân, Triều Phượng đi lĩnh lều vải vật tư trở lại, liền bắt đầu dựng lều vải. Lúc này một nữ nhân Đào Nhiên từng gặp nhưng không nói ra được tên mang con gái nàng qua nói chuyện.
Đào Nhiên nghe một hồi, đại ý là một nữ nhân như nàng một mình mang con gái cũng không dễ dàng. Dù sao hiện tại quốc gia khích lệ sinh sản, sinh nở có thưởng cái gì đó. Mẹ con các nàng có thể cùng nhau gả tới hay không, con gái gả cho con trai, ma ma gả cho ba ba. Bởi vì quốc gia quy định kết hôn là có thể chia phòng, hai mẹ con này không muốn ở chỗ này trụ lều vải, cho nên mới tới thương lượng với Triều Phượng chuyện này.
Đào Nhiên nhìn cô bé kia một cái, tuổi còn trẻ không lớn hơn bản thân bao nhiêu, rất xinh đẹp. Cũng không biết Triều Phượng nghĩ làm sao, có đáp ứng hay không.
Triều Phượng chỉ suy tư một chút, sau đó cự tuyệt một nửa.
Cũng chính là bản thân hắn cự tuyệt mẹ của cô bé, nhưng bày tỏ nếu như Đào Nhiên thích cô bé kia, hắn sẽ không phản đối hai người trẻ tuổi cùng một chỗ.
Đào Nhiên đứng lên nói: “Ba, con cũng từ chối.”
Mẹ cô bé tức thì sắc mặt trở nên cực khó nhìn, cô bé có vẻ như vốn thích Triều Ca, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Đào Nhiên nói: “Anh không thích em sao? Em khó coi sao?”
Đào Nhiên nói: “Em rất xinh đẹp, nhưng mà anh không thích em.”
Hai cha con vô tình làm cho hai mẹ con bị bạo kích, mẹ cô bé hùng hùng hổ hổ mang cô bé đi.
Chờ lều vải chuẩn bị xong, Triều Phượng từ phòng ăn cầm cơm trở lại, lúc này mới hỏi Đào Nhiên, “Tại sao ngươi không muốn, hiện tại thế giới đang ở loại tình huống này, một chồng một vợ đã không bắt buộc, cho dù về sau ngươi gặp người mình chân chính thích, cũng có thể ba người sinh sống với nhau.”
Đào Nhiên nghiêm mặt nói: “Ba, con không muốn như vậy, con muốn cùng ai cùng một chỗ, phải là con chân chính thích mới được.”
Triều Phượng liền cười, đưa tay xoa xoa đầu Đào Nhiên, nói: “Không hổ là con trai ta, giống ta như đúc.”
Dĩ nhiên ý tưởng chân thật của Đào Nhiên là, hắn nhất định phải chạy theo nữ phụ, hiện tại đã cưới lão bà thì tương lai biết an bài thế nào.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴