Nữ Phong Lưu Thiếu Dạy Dỗ!

Chương 1: Sinh hoạt ở cổ đại


Đọc truyện Nữ Phong Lưu Thiếu Dạy Dỗ! – Chương 1: Sinh hoạt ở cổ đại

Editor: La Mạn Vân Linh

Lạnh quá a, Lý Nhược Hi cảm giác hình như mình đang tiến vào hầm băng, được
một lát lại cảm thấy nóng quá, giống như đặt mình trong dung nham.

Liều mạng mở to mắt, tất cả cảm giác không khoẻ vừa rồi toàn bộ biến mất,
giống như hết thảy cũng chỉ là ảo giác của nàng, trời đã sắp sáng.

Tiếng vang rất nhỏ thức tỉnh tiểu nha hoàn bên cạnh đang ngủ gà ngủ gật, nha
hoàn vừa thấy nàng tỉnh lại, cao hứng nở nụ cười, “Tiểu thư, ngươi cuối
cùng cũng tỉnh, Thái y nói ngươi nếu không tỉnh lại rất có thể nguy hiểm đến tính mạng, hoàn hảo, ngươi đã tỉnh.”

”Ngươi là ai a?” Lý
Nhược Hi nghi hoặc nhìn tiểu nha hoàn một thân cổ trang cho rằng trước
mắt, bộ dạng của nàng thật làm người thích, trên gương mặt non nớt đã
tràn ngập tinh thần phấn chấn, không phải là cẩu huyết xuyên qua chứ?

”Tiểu thư, ngươi, ngươi không nhớ rõ ta sao? Ta là Tiểu Đào a.” Tiểu Đào kỳ
quái nhìn nàng, tuy rằng tiểu thư ngu dại, bất quá luôn luôn vẫn nhớ rõ
người bên cạnh.

”Ta…không nhớ rõ.” Lý Nhược Hi một bộ đương nhiên nói.

Tiểu Đào trợn to mắt nhìn nàng, thấy nàng tựa hồ cái gì đều nhớ không rõ,
thế này mới thật sự tin lời của nàng, liên tục không ngừng bắt đầu kể
chuyện giúp nàng nhớ lại đến.

Nghe Tiểu Đào nói chuyện, Lý Nhược
Hi rốt cục xác định được một sự thật, chính là mình thật sự xuyên qua.
Xuyên đến một triều đại không có trong lịch sử, tên quốc là Đông Lăng
quốc…

Nghe Tiểu Đào lao thao nói một hồi, nàng còn chưa có từ
trong khiếp sợ khôi phục lại, chỉ nhớ rõ nàng hiện tại tên gọi Thượng
Quan Nhược Hi, là đích nữ Thừa tướng tiền nhiệm.

Đích nữ Thừa tướng? Thì phải là không lo ăn không lo mặc, oa ha ha, rốt cục có thể làm một con sâu gạo yên vui.

”Tiểu thư, người hình như đột nhiên giống như không ngốc?” Tiểu Đào nhịn
không được hỏi ra nghi hoặc của bản thân, tiểu thư trước mắt tại sao
không còn ngu đần như trước?

”Nga, ngốc chán rồi, hiện tại không
ngốc nữa.” Nhược Hi vân đạm phong khinh đáp lại, từ giờ trở đi, mình

chính là Thượng Quan Nhược Hi, cảm giác còn không ổn định, nhưng mà, vì sao người khác xuyên qua đều mang theo trí nhớ, mà nàng cái gì cũng
không biết, cái gì cũng không nhớ rõ.

Tiểu Đào vui vẻ mặt mày hớn hở, thật không nghĩ tới tiểu thư bệnh nặng một hồi, cư nhiên liền
chuyển biến tốt lắm, thiếu gia nếu như biết, nhất định thật cao hứng,
nàng đi qua giúp đỡ Thượng Quan Nhược Hi đứng lên, lại giúp nàng mặc
quần áo, sắc mặt tiểu thư tuy tái nhợt một chút, bất quá tinh thần thoạt nhìn tốt lắm.

Một nha hoàn khác tên Tiểu Lan hé ra gương mặt
bánh bao mũm mĩm, cùng Tiểu Đào giống nhau, bộ dạng thật làm người
thích, nàng thu xếp nước rửa mặt.

Ngồi vào trước gương, Thượng
Quan Nhược Hi có chút buồn cười nhìn chằm chằm chính mình trong gương,
bộ dạng thật là đẹp mắt, làn da này thủy nộn đến mức có thể kháp ra nước đây, ánh mắt lại vừa to vừa lượng, cái mũi thẳng thắn, môi gợi cảm mà
lại xinh đẹp, trời ạ, nàng đều thiếu chút nữa yêu chính mình trong
gương, xem ra đi vào cổ đại, kiếm được lời, hắc hắc!

Ăn qua điểm tâm, Thượng Quan Nhược Hi kiên trì muốn Tiểu Đào cùng Tiểu Lan mang
nàng ra ngoài đi dạo, các nàng ngay từ đầu không đồng ý, lý do rất đơn
giản, bởi vì nàng vừa mới tỉnh lại, thân thể còn suy yếu, không thể đi
ra bên ngoài.

Giờ phút này, Thượng Quan Nhược Hi ngồi ở trong đình, cảm thụ được gió từ mặt hồ thổi tới, mùa xuân nha!

Tiểu Đào ngơ ngác nhìn Thượng Quan Nhược Hi mặt mang mỉm cười, ai nói tiểu
thư không xứng với Tứ vương gia? Trước kia lúc tiểu thư ngu dại cũng
rất mỹ, hiện tại lại không chảy nước miếng, liền đẹp hơn.

Lúc
này, Tiểu Lan đã chuẩn bị tốt nước trà điểm tâm, Thượng Quan Nhược Hi
thản nhiên uống một ngụm trà, cảm thán kẻ có tiền ở cổ đại sinh hoạt xa
hoa, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ, nàng đều có người hầu hạ sinh hoạt,
nếu vẫn có thể như vậy thản nhiên tự tại cũng không sai.

Hành
lang dài đối diện truyền đến một trận thanh âm vui cười, một đám người
chậm rãi hướng đình đi tới, đi ở phía trước là hai nữ tử tuổi chừng mười sáu mười bảy, bộ dạng rất xinh đẹp.

Nàng có điểm lý giải được
tâm tình của Hà Hồng Ngọc bây giờ, Thượng Quan Nhược Hi này quả nhiên so với trước kia càng thêm làm cho người ta chán ghét!

Hay là nàng ta trước kia vẫn đều giả trang? Tần Phấn Điệp âm thầm kinh hãi, bất
quá bộ dáng nàng ta xem đến nam nhân liền chảy nước miếng thật đúng là

giống ngốc tử, nếu như nàng ta thật sự luôn luôn đóng kịch, như vậy,
tâm cơ của nàng ta cũng không dưới mình, sẽ là kình địch nguy hiểm nhất
cạnh tranh chức tứ Vương phi với nàng!

”Ngươi nói cái gì?” Hà
Hồng Ngọc mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, trên gương mặt
xinh đẹp trướng đỏ bừng, chưa từng có nghĩ tới một ngày, nàng sẽ bị một
kẻ ngu mắng!

Thượng Quan Nhược Hi cũng không có đáp lời, Tiểu Đào cùng Tiểu Lan tuy rằng cũng kinh ngạc phản ứng của tiểu thư, nhưng mà
các nàng cũng thật sự rất vui vẻ, tiểu thư chẳng những không ngốc, giờ
lại không để cho người khi dễ. Hơn nữa trong lòng các nàng đều âm thầm
nén cười, nếu tiểu thư nói hai vị kia là cẩu, các nàng tự nhiên cũng
không cần để ý tới.

”Nơi này rất ầm ỹ, chúng ta đi dạo chỗ khác đi.” Thượng Quan Nhược Hi nói xong đứng lên, Tiểu Đào vội vàng giúp đỡ
nàng, Tiểu Lan ở phía sau thu dọn đồ đạc, thu thập xong còn lớn đảm
hướng phía Hà Hồng Ngọc làm cái mặt quỷ!

”Đứng lại! Ngươi là gì
mà dám thản nhiên mắng ta!” Hà Hồng Ngọc lập tức đẩy nha hoàn dìu dắt
nàng ra, hướng phía trước đi, ý định ngăn lại Thượng Quan Nhược Hi.

Tần Phấn Điệp đưa tay ngăn cản nàng, “Hồng Ngọc, quên đi.” Mới nói xong,
nàng thấy phương hướng Thượng Quan Nhược Hi muốn đi, đột nhiên lại thu
hồi tay ngăn cản Hà Hồng Ngọc.

”Nhưng mà… Điệp tỷ tỷ, nàng vừa mới mắng chúng ta!” Hà Hồng Ngọc tuy vẻ mặt không cam lòng dậm chân,
nhưng cũng không có thật sự đuổi theo đi, nàng cũng không phải ngốc tử,
làm sao có thể tiện nghi Tần Phấn Điệp chờ xem cuộc vui này!

”Ha ha, tiểu thư, hôm nay thời tiết thật đúng là tốt oa!” Tiểu Lan bước
nhanh theo đuôi Nhược Hi, miệng thỉnh thoảng cười khanh khách, hiển
nhiên chuyện vừa rồi làm cho tâm tình của nàng tốt lắm.

Thượng
Quan Nhược Hi chỉ mỉm cười không đáp, hỏi lại: “Hai nữ nhân vừa rồi là
ai a?” Hành động của hai người vừa rồi cũng không có làm cho nàng không
vui, tuy rằng đoán qua các nàng có thể là “Muội muội” của nàng, bất quá
phải hỏi rõ ràng một chút mới có vẻ tốt.


Tiểu Lan từ miệng của
Tiểu Đào cũng biết việc tiểu thư “Mất trí nhớ” chuyện, cho nên cũng
không kỳ quái, thành thật trả lời, “Hai nàng một người là nữ nhi Tần
thượng thư Tần Phấn Điệp, một người là nữ nhi kinh thành thủ phủ Hà lão
gia Hà Hồng Ngọc.”

”Nga? Các nàng như thế nào lại ở trong nhà của ta?” Thượng Quan Nhược Hi dừng bước, các nàng chỉ là khách nhân cư
nhiên dám to gan cười nhạo nàng như vậy sao?

Tiểu Lan cùng Tiểu
Đào há to mồm, đứng hình trong chốc lát, Tiểu Đào mới đáp: “Tiểu thư,
nơi này không phải Thượng Quan phủ, là Tứ vương phủ, tiểu thư giống như
các nàng, đều là khách của Tứ vương phủ.”

Khách? Lúc này Thượng Quan Nhược Hi há to miệng, “Vì sao không phải ở nhà của ta a?”

Tiểu Đào còn không kịp trả lời, một cái thanh âm ngả ngớn truyền tới, “A,
đây không phải là Thượng Quan tiểu thư sao?” Nam nhân nói chuyện đang
dùng một đôi mắt hoa đào nhìn Thượng Quan Nhược Hi.

Thượng Quan
Nhược Hi nhíu nhíu mày, phiền nhất là loại nam nhân có giọng điệu này!
Mà Hà Hồng Ngọc vứ đi vào trong đình cũng duỗi thẳng lỗ tai nghe động
tĩnh bên này, Tần Phấn Điệp nhìn thoáng qua dường như không có việc gì,
khóe miệng buộc vòng quanh một chút cười lạnh, nàng ta quả nhiên so với
chính mình bảo trì bình thản hơn.

”Điệp tỷ tỷ, ngươi xem nha đầu kia, trời sinh chính là làm ngốc tử!” Nữ tử bộ dạng có vẻ xinh đẹp ra
tiếng, ngón tay chính chỉ vào Thượng Quan Nhược Hi trong đình. Cho dù là nói lời chanh chua nhưng mà thanh âm của nàng kia rất êm tai, cảm giác
có điểm giống làm nũng.

Tiểu Đào cùng Tiểu Lan vội vàng hộ ở bên
cạnh Nhược Hi, giống như rất sợ các nàng ( 2 nàng kia) sẽ gây bất lợi
cho nàng ( Nhược Hi). Tuy rằng Thượng Quan Nhược Hi rất thắc mắc, bất
quá cũng hiểu được giờ phút này không phải thời điểm hỏi vấn đề.

”Hồng Ngọc!” Tần Phấn Điệp oán trách nhìn Hà Hồng Ngọc, kỳ thật trong lòng
của nàng cũng không có nửa điểm trách cứ, ánh mắt dừng ở trên mặt
Thượng Quan Nhược Hi, nữ nhân này tuy rằng ngu dại, nhưng nàng vẫn đang
là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Nghĩ đến đây, Tần Phấn Điệp lại nhìn thoáng qua Hà Hồng Ngọc bên cạnh, nàng ta ( Hồng Ngọc) sợ là hận không thể
lập tức tiến lên đi xé nát mặt của nàng ( Nhược Hi) đi!

Tâm tư
bách chuyển, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên mặt Thượng Quan Nhược Hi,
cảm thán ngốc tử mạng lớn, hồ nước sâu như vậy mà không làm nàng ta
chết, chỉ cần nằm vài ngày là tốt rồi.

Biểu tình của Thượng Quan
Nhược Hi không thay đổi, tiếp tục nhàn nhã uống trà của nàng, trong lòng âm thầm đoán thân phận hai nữ nhân này, mình là đích nữ, chẳng lẽ những người này chính là “Muội muội” của mình?

Tiểu Lan bỗng nhiên

tức giận,dậm chân trên mặt đất trước từng bước, nàng rất không muốn nhìn cảnh tượng các nàng khi dễ tiểu thư! Tiểu Đào nhẹ nhàng giữ tay Tiểu
Lan lại, ý bảo nàng không cần gây chuyện, tiểu thư vừa mới tốt, hơn nữa
đã không còn ngốc, tin tưởng Tứ vương gia nhất định sẽ thay đổi chủ ý,
đến lúc đó tiểu thư có thể bật hơi nhướng mày, hiện tại các nàng nhiều
người, nếu như cùng các nàng ầm ỹ, chịu thiệt vẫn là tiểu thư.

”Điệp tỷ tỷ, ta lại không có nói gì sai! Nàng vốn chính là ngốc tử chỉ biết
chảy nước miếng!” Hà Hồng Ngọc oán hận trừng mắt Thượng Quan Nhược Hi,
càng xem nàng ta càng cảm thấy chán ghét!

”Hồng Ngọc, không được
vô lễ, nói như thế nào nàng cũng là…” Tần Phấn Điệp tăng thêm giọng
điệu, giọng điệu làm như không cam lòng cũng là không muốn, biểu tình
khó dễ vừa đúng, chỉ nói một nửa lưu một nửa!

Hà Hồng Ngọc rõ
ràng khinh thường nói: “Hừ, nàng xứng sao! Một cái háo sắc ngốc tử cũng
vọng tưởng trở thành Tứ Vương phi? Nơi này là Triệt ca ca định đoạt!”

”Tốt lắm, Hồng Ngọc, không cần nói nữa.” Phấn Điệp ra tiếng ngăn lại nàng,
rõ ràng không nghĩ tiếp tục đề tài thượng này, thân phận của Thượng Quan Nhược Hi thủy chung là nỗi đau trong lòng nàng.

”Ta không có nói bậy, người nào cũng biết Triệt ca ca thích Điệp tỷ tỷ, chỉ có kẻ ngu
này không biết!” Hà Hồng Ngọc không phục bĩu môi, biểu tình có vẻ vừa
thiên chân vừa đáng yêu, nhưng trong lòng là lãnh hừ lạnh một tiếng, nếu như không phải vì Triệt ca ca, nàng cũng không cần đến nịnh bợ Tần Phấn Điệp này!

Tiểu Lan tức giận đến trợn tròn mắt, các nàng rất quá
phận, mở miệng một ngụm là kẻ ngu, một ngụm là không xứng, hừ, các nàng
mới không xứng đâu!

Tiểu Đào rõ ràng đã không thể ngăn cản được
Tiểu Lan trong cơn tức giận, Tiểu Lan đang muốn lao ra đình, chuẩn bị
cùng các nàng đánh mắng một phen, lại bị Thượng Quan Nhược Hi kéo tay
áo, Tiểu Lan có lớn mật cũng không dám ngỗ nghịch tiểu thư, đành phải
đem cơn giận nuốt trở lại trong bụng.

Thượng Quan Nhược Hi xem
như nghe rõ, nguyên chủ khối thân thể này hẳn là cái đầu không quá linh
quang, bất quá nàng thật cảm động, bởi vì cư nhiên có hai nha hoàn hết
lòng che chở nha cho nàng như vậy.

Nàng trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của
Tiểu Lan, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tần Phấn Điệp, “Chẳng qua là mấy con
chó sủa thôi, không cần để ý tới.”

Tần Phấn Điệp nghe vậy biến
sắc, đồng tử hơi co lại, khó trách nàng vừa rồi cảm giác được Thượng
Quan Nhược Hi thay đổi, hiện tại nàng ta mở miệng nói chuyện, chứng thật phán đoán của nàng, nàng ta không ngốc! Nàng ta chẳng những không ngốc, trong ánh mắt đều lộ ra một loại trí tụê lạnh nhạt, hơn nữa nàng ta
vốn liền thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hai thứ hỗn hợp cùng một chỗ, nhưng
lại có một loại cảm giác mĩ kinh tâm động phách.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.