Đọc truyện Nữ Pháp Y Huấn Phu – Chương 46: Thừa phong tới chơi, vương phi muốn nhờ
Sau chuyến viếng thăm của Tiểu Thanh tối qua, Trần Mặc cũng đại khái đoán được Tạ vương phi tìm nàng có chuyện gì, Trần mặc nàng không có thân phận, không có tổ tông che chở, Tạ vương phi kia tới sai người tới đây tới mấy lần lại không dám dùng bạo lực, chứng tỏ bà ta đang muốn mượn bản lĩnh của nàng.
Hoặc là y thuật, hoặc là pháp y, trong hai cái nhật định phải có một.
Nhưng Trần Mặc cũng chẳng rảnh đâu mà đi đoán, nên đến thì tránh không khỏi, thế nên có trốn tránh cũng vô ích.
Sáng sớm hôm nay ở Triệu gia thôn thật náo nhiệt, bởi từ từ sáng sớm tinh mơ, một vị công tử áo lam gõ cửa từng nhà trong thôn.
Lúc này tại nhà của bác gái Lỗ lại vang lên tiếng đập cửa, mùa đông là mùa nông nhàn, có một vài nam nhân đi chăm sóc hoa mầu một tí, nữ tử thì ở trong nhà dệt vải canh cửi, nghe thấy tiếng đập cửa, tưởng hàng xóm tới chơi, mở cửa ra lại thấy một nam tử áo lam cực kì tuấn mĩ.
Bấy giờ mặt trời đã mọc lên cao, bác gái Lỗ có thể nhìn thấy rõ ràng, tuy bây giờ là mùa đông nhưng trên khuôn mặt tuấn mĩ vô trù kia lại đổ mồ hôi không ngừng, môi cũng có chút tím tái, nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra ý cười ấm áp, khiến người ta cảm thấy như có gió xuân thổi qua.
Bác gái Lỗ hiển nhiên là có chút kinh ngạc, ở cái thôn nhỏ này sao lại có một nam tử tuấn mĩ khí khái như thế!
“Xin hỏi công tử gõ cửa có chuyện gì?”bác gái Lỗ lắp bắp nói một câu mà bà tự thấy là văn nhã nhất.
Liễu Thừa Phong mỉm cười, đặt cái tay đông cứng lên miệng hà một hơi, “Đại nương, ta muốn hỏi thăm một chút, ngươi biết nhà của Tiểu Trần đại phu ở đâu không?”
Vừa nghe tới bốn từ “Tiểu Trần đại phu” mặt mày của bác gái Lỗ lập tức hớn hở, “Công tử tới tìm Tiểu Trần đại phu à? Nàng cũng ở gần đây thôi, để ta dẫn ngươi đi.” vừa lúc bà cũng có đồ muốn đưa cho Xuân Hương, cháu trai của nàng còn làm dược đồng của Trần thị y quán đó.
Vừa nghe bác gái Lỗ đồng ý dẫn hắn đi, mặt mày của Liễu Thừa Phong liền tỏa sáng, chắp tay nói, “Vậy phiền đại nương.” cuối cùng không cần phải đi một chặng đường dài oan uổng rồi.
Dọc theo đường đi bác gái Lỗ rất nhiệt tình, nói liên miên về khả năng của cháu trai bà, ở Trần thị y quán được Trần Mặc coi trọng ra sao, Liễu Thừa Phong cũng không thấy phiền chán, lại còn hơi cúi người để nghe bác gái nói rõ hơn.
Hai người một nói một nghe rất nhanh đã tới cửa nhà Trần Mặc.
Bác gãi Lỗ gõ cửa, Xuân Hương lập tức nhanh nhẹn từ trong nhà bước ra, vừa thấy Liễu Thừa Phong, trong lòng vui sướng dị thường, nhận đồ trong tay của bác gái Lỗ, khách sáo tiễn bà một đoạn, vội vàng dẫn Liễu Thừa Phong vào trong nhà.
“Tiểu thư, xem ai tới này!”
Trần Mặc đang dùng điểm tâm, nghe thấy tiếng la hét của Xuân Hương thì ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Thừa Phong, nàng không khỏi có chút mất tự nhiên.
“Tiểu Mặc đang dùng điểm tâm à? Vừa lúc ta cũng đang đói, không biết có thể ngồi ăn cùng không?”
Cái tay cầm thìa của Trần Mặc khựng lại một chút, “Tất nhiên là có thể.”
Liễu Thừa Phong ngồi đối diện Trần Mặc, Xuân Hương thấy tình cảnh này cũng không khỏi vui vẻ, “Vậy Xuân Hương lấy bát cho công tử.” nói xong lập tức chay vào phòng bếp như tia chớp.
Trong phòng có đốt than cho nên rất ấm áp, Liễu Thừa Phong lại từ bên ngoài vào, trên mặt hắn lập tức có chút hồng hồng, khuôn mặt luôn bình lặng không thuộc khói lửa nhân gian của hắn cũng vì thế mà trở nên diễm lệ.
Trần Mặc yên lặng ăn phần của mình, không dám ngẩng đầu liếc Liễu Thừa Phong cái nào, chỉ có trời mới biết, lúc hắn vừa tới nàng đã lung lay vì “sắc đẹp” của hắn.
Xuân Hương nhanh chóng mang bát ra, cũng cho Liễu Thừa Phong một chén trứng, sau đó “ngoan ngoãn” lui xuống.
Bữa sáng của Trần Mặc luôn nhẹ nhàng, thế nên trên bàn chỉ có một ít dưa muối và một cái bánh bao, của hắn cũng tương tự như thế.
“Thức ăn có chút đơn sơ, ngươi cứ tự nhiên.” Trần Mặc rất ít khi nói mấy lời khách sáo thế này, cho nên nói ra có vẻ cứng ngắt, nhưng bây giờ không có Xuân Hương ở đây, nàng chỉ có thể kiên trì làm một chủ nhà tận tình.
“Tiểu Mặc không cần khách sáo thế đâu, bữa sáng rất ngon.” Liễu Thừa Phong cần đũa lên bắt đầu ăn, thế nhưng lễ nghi cũng không chút lơi lỏng, không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào, tốc độ ăn cũng rất khoan thai tự nhiên.
Trần Mặc không khỏi nghi ngờ, cho dù Liễu Thừa Phong có ăn đồ rẻ tiền tới đâu thì người ta nhìn vào cũng thấy thật sang quý.
Hai người đều là người có lễ nghi tốt, lại rất chú ý lễ tiết nên hoàn toàn áp dụng tiêu chí “khi ăn không nói” rất triệt để.
Mãi cho tới khi ăn xong, Trần Mặc lại nhìn phía sau của Liễu Thừa Phong, có chút kì quái hỏi, “Thu Minh đâu?” sao gả sai vặt Thu Minh luôn theo Liễu Thừa Phong như hình với bóng giờ lại không thấy?
Trong đôi mắt đen xinh đẹp của Liễu Thừa Phong hiện lên ảnh ngược của Trần Mặc, nụ cười quen thuộc vẫn chực chờ trên môi nhưng lại chân thật hơn bình thường rất nhiều, càng khiến lòng người rung động.
Nghe thấy câu hỏi của Trần Mặc, Liễu Thừa Phong có vẻ thoải mái hơn một chút, “Hôm nay cho Thu Minh nghỉ một ngày.” ai bảo hắn cứ cằn nhằn liên miên, hỏi tùm lum, Liễu Thừa Phong sợ hắn làm ồn nên không dẫn hắn đi.
Trần Mặc kinh ngạc nhướng mi, “Ngươi tới một mình?”
“Ừ, tới một mình.” Liễu Thừa Phong biết mình sẽ lạc đường nên mướn xe ngựa tới Triệu gia thôn, nhưng khi xuống xe lại không biết phương hướng cho nên mới có một màn gõ cửa từng hộ như khi nãy.
Trầm mặc nửa ngày, Trần Mặc vẫn nhịn không được hỏi, “Tới thôn bao giờ?” nàng biết rõ trình độ mù đường của bạn nhỏ trước mặt, thật khó mà tưởng được hắn làm sao tìm thấy nhà nàng trong một nơi “to” như Triệu gia thôn.
Nụ cười của bạn nhỏ nào đó mang theo tia ngượng ngùng, lúng túng nói, “Từ giờ dần.”
Không biết vì sao tim nàng lại lo lắng, từ giờ dần, tới bây giờ đã là giờ thìn rồi, đã đi đi lại lại trong thôn tận bốn tiếng. (đại khái là anh đi từ 5 giờ sáng tới 9 giờ đó mà)
Thật khó tưởng tượng, khi trời còn chưa sáng, trời còn sương sớm chưa tan, hắn một mình đi trong gió lạnh vẫn có thể tìm thấy ánh mặt trời.
Trần Mặc vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng mộng, không hề hay biết có một nam nhân vì muốn gặp nàng mà kéo thân thể bệnh tật đi trong gió lạnh bốn giờ, lạnh như thế, ướt như thế, nam nhân đó khi đó vì nàng mà lẻ loi độc hành!
Thấy Trần Mặc không nói gì, hắn nghĩ là Trần Mặc đang không biết nói gì với trình độ mù đường của hắn, nên vội giải thích, “Lần này tới ta cũng đã nhớ kĩ đường rồi, lần sau nhất định không lạc!”
Lần sau sẽ tìm một người dẫn đường!
Liễu Thừa Phong không hiểu được vì sao hắn muốn một mình đi tìm Trần Mặc, không muốn cho Thu Minh đi cùng, giống như thể hắn muốn đi con đường kia một mình, để tìm thấy kho báu trong tim hắn.
Tuy có chút hại thân nhưng hắn cũng vui vẻ chịu đựng.