Nữ Pháp Y Huấn Phu

Chương 42: Tà y đến


Đọc truyện Nữ Pháp Y Huấn Phu – Chương 42: Tà y đến

“Bốp bốp bốp”

Đám người Trần Mặc đang tính đi vào trong y quán để chuẩn bị cho ngày mai khai trương thì đột nhiên có một người đi ra từ đám đông, vừa bước đến gần bọn họ vừa vỗ tay.

Một công tử áo trắng rất tuấn mĩ, tuy thời tiết đã vào đông nhưng còn cầm theo cái quạt không ngừng đung đưa, thỉnh thoảng còn đánh quạt vào tay trái, trên môi luôn nở nụ cười nhạt, đôi mắt hoa đào cong lên thành một độ cong khiến bao nữ tử khuynh đảo_ bạn này không phải bạn tà y Trầm Nam Chi thì còn ai vào đây nữa.

Người ngoài thì không biết Trầm Nam Chi, mọi người chỉ thấy hắn cùng lắm là một nam tử có tướng mạo tốt, nhưng cử chỉ lại có chút lỗ mãn, nhưng cho dù có lỗ mãn thì cũng không khiến người ta ghét được, thật là kì lạ!

“Thủ đoạn của tiểu mĩ nhân thật cao siêu! Không cần bắt mạch cũng đoán được bệnh, tại hạ bội phục, bội phục!”

Trầm Nam Chi tiến lại gần Trần Mặc, nụ cười trên mặt càng đậm, nhưng bạn Trần Mặc lại không hề bị lung lay trước sắc đẹp của bạn nam nào đó.

Mọi người nghe Trầm Nam Chi nói thế thì đều biến sắc, không lã khi nãy là giả?

Không ngờ Trần Mặc chẳng những phản bác mà còn gật đầu đồng ý, “Tất nhiên, trên đời này làm gì có cái gọi là huyền ti bắt mạch chứ.”

Giọng nói mềm mại của Trần Mặc vẫn bình thản như cũ, nhưng vào tới tai của mọi người lại chẳng khác nào một trận sấm sét, khi nãy nàng giả bộ sao?! Chuyện này… sao có thể xảy ra?!


Đừng nói người ngoài, ngay cả Xuân Hương cũng không tin khi nãy Trần Mặc chỉ giả bộ. Bởi vì ấn tượng của Trần Mặc xây dựng trong lòng mọi người rất nghiêm túc đúng đắn, chưa từng thấy nàng vui đùa bao giờ, huống chi là nói dối.

Nhưng không ai có thể ngờ người xưa nay luôn thành thật một khi nói dối thì ngay cả thần tiên cũng bị gạt.

Nhưng một chiêu khi nãy của nàng không thể qua mắt được bạn tà y đang đứng trong đám đông xem kịch vui. Nội lực của Trầm Nam Chi rất thâm hậu nên tất nhiên có thể thấy rõ những động tác của Trần Mặc, mặt nàng thì giả vờ nghiêm túc nhưng tay không động đậy thì bắt mạch kiểu gì chứ.

Nhưng nói không chừng Trần Mặc bày ra nhiều chuyện lạ khác thì bạn Trầm tà y cũng bị gạt, ai bảo ấn tượng của bạn Mặc để lại trong lòng mọi người lại sâu đậm như thế chứ.

“Tuy Quý Hải chưa thấy ta nhưng một tháng trước ta có gặp qua hắn. Khi đó ta và Xuân Hương đang đi mua đồ, Quý Hải kia thì đang thổi phòng y thuật của Trương chưởng quầy thần kì ra sao, ta nghe rất rõ. Căn cứ vào lời nói hôm đó của hắn, ta đoán hắn bị tiểu đường cũng chẳng có gì lạ.”

Tuy lời nói ngoài miệng của Trần Mặc rất lạnh nhạt nhưng trong lòng lại có một tiểu nhân phúc hắc không ngừng cười điên cuồng, muốn nhìn thấy nàng à? Hừ hừ, đám tiểu nhân kia, các người còn kém lắm!

Mọi người nghe thấy lời nàng đều cứng họng, cái này gọi là luật nhân quả trong truyền thuyết sao!

“Vậy tại sao tiểu thư lại vờ như không biết, còn dùng huyền ti bắt mạch cho hắn?” Xuân Hương không hiểu mục đích của Trần Mặc khi làm việc này.


Bạn Trầm tà y đứng một bên nghe câu hỏi rõ ngốc của bạn nha hoàn thì nhịn không được lấy quạt gõ đầu nàng một cái, “Ngốc! Nếu tiểu mĩ nhân không chơi chiêu ra oai phủ đầu này thì sau này còn phiền phức hơn nữa.”

Xuân Hương có chút ủy khuất suy nghĩ tới lui, nhưng vẫn kiên trí muốn nghe đáp án của Trần Mặc, “Tiểu thư, Trầm công tử nói đúng không?”

Trần Mặc nhìn thoáng qua bạn nam nào đó đang đắc ý dào dạt, khóe môi giật giật giống như muốn cười mà không thể cười, cuối cùng khuôn mặt khôi phục lại chế độ không cảm xúc, “Tất nhiên là không, ta không muốn đụng vào tay của nam nhân đáng khinh kia.”

Mọi người đều ngạc nhiên, không ai nghĩ tới nguyên nhân lại là như thế.

Nhưng nghĩ kĩ lại thì mọi người đều nhịn không được mà cười ra tiếng, nói cũng đúng, ánh mắt của tên Quý Hải kia nhìn Trần Mặc đúng là rất đáng khinh!

Sau khi cười xong, Hoắc Tử Kha đánh giá vị sư phụ của mình một lần nữa, hắn vốn nghĩ nàng chỉ có tài pháp y vô song, không ngờ y thuật của nàng cũng thuộc hạng nhất! Hơn nữa khi nãy hắn nghe Xuân Hương gọi vị công tử này, người này hẳn là vị tà y đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ rồi. Không biết mình may mắn thế nào mà có thể gặp được một sư phụ như Trần Mặc nữa!

Sau khi mọi người đi vào đại sảnh của y quán, phát hiện đại sảnh chia làm hai bên, một bên dùng để bốc thuốc, phía sau chỗ bốc thuốc chia làm bốn gian nhà, bên trên có viết tên của hai người Trầm Nam Chi và Trần Mặc. Hai gian khác vẫn còn để trống.


Trần Mặc chỉ tay về phía gian nhà có viết Trầm Nam Chi, “Ngươi tới rất đúng lúc, sau này, chỗ này là nơi ngươi xem mạch khám bệnh.”

Trầm Nam Chi giật giật khóe miệng, khi trước hắn chỉ nói chơi thôi mà, hơn nữa nguyên nhân hắn tới đây chỉ là muốn trao đổi y thuật với nàng, sao lại biến thành đại phu khám bệnh rồi!

Quả là đại tài tiểu dụng!

Vừa tình cụ tuyệt, trần Mặc là tung một câu nữa khiến hắn cải biến ý tưởng, “Tiền lương hàng tháng được quy đổi thành phương thuốc trị bệnh nan y.”

Ai nói tiểu mĩ nhân là người thánh thật vậy? Lăn ra đây cho hắn.

Nàng rõ ràng là một con sói nhỏ âm hiểm mà! Móng vuốt rất sắc bén, một phát trí mạng.

Biết hắn không thèm mấy thứ tiền tài thanh danh nhưng lại là người đam mê y thuật, cho nên Trần Mặc mới dùng phương thuốc để đối cho tiền lương, hắn dám có ý kiến gì sao? Tất nhiên là làm rồi! Lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng làm!

Nhưng Quảng Bạch lại lo lắng nhìn Trầm Nam Chi, trong lòng nhịn không được mặc niệm: Thiếu gia của tôi ơi, với tính tình của người thì có thể ở lâu sao? Sợ là mới hai ngày là trốn mất.

Sau đó Trần Mặc và Xuân Hương chiêu đãi mọi người ở một tửu lâu lớn trong Mã Liên trấn, tuy Trần Mặc không nói gì nhiều nhưng ai cũng từng tiếp xúc với nàng, cũng biết tính nàng, hơn nữa Xuân Hương và Hoắc Tử Kha không ngừng pha trò nên không khí cũng rất vui vẻ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Hải cầm một trăm lượng chạy tới cửa “Trần thị y quán”.


Theo quy định mà Trần Mặc vừa đặt ra, phàm là nàng ra tay chữa bệnh thì nhất định phải có một trăm lượng, tuy rất đau lòng nhưng vì mạng sống, Quý Hải vẫn quyết tâm nhịn đau móc tiền ra, đây chính là tiền nhiều năm tích cóp của hắn đó!

Kết quả là khi tới Trần thị y quán thì ngay cả mặt của Trần Mặc còn chưa thấy đâu, chỉ có thị nữa bên người của nàng gọi là Xuân Hương lấy tiền, sau đó đưa cho hắn một bao thuốc, “Thuốc này mỗi ngày uống một lần, ba chén sắc thành một chén, uống trực tiếp là được. Tờ giấy này có viết các điều cần chú ý, người về nhà làm theo là được.”

Nói xong cũng không thèm liếc Quý Hải thêm cái nào, đi thẳng vào y quán, tiểu thư thật tốt bụng, người thế này sao không để hắn ta bệnh chết luôn đi! Chết cho đỡ chật đất!

Tiền cũng đã đưa, thuốc cũng đã nhân, nhưng trong lòng Quý Hải vẫn thấy sao sao đó, ai biết con nhóc này có bản lĩnh thật sự hay không!

Tâm lý này hoàn toàn giống với người dân ở Mã Liên trấn, tuy rất nhiêu người tin nàng có thực lực nhưng cũng nhiều người nói nàng đã chuẩn bị sẵn, thực ra nàng chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng.

Cho nên hiện tại mọi người đều mang thái độ nửa tin nửa ngờ với “Trần thị y quán” này, hiện tại Quý Hải là bệnh nhân đầu tiên, rất nhiêu người mang thái độ dò xét nhìn xem hắn ta có khỏi bệnh không.

Trần Mặc không hề biết người dân trong Mã Liên trấn đang ôm suy nghĩ phức tạp về nàng, hiện tại nàng và Hoắc Tử Kha đang ra sức thúc ngựa chạy về phía Ô Lan trấn.

Huyện lệnh của Ô Lan tự tay viết một phong thư cho Lưu Kỳ Quân hi vọng Trần Mặc có thể tới hỗ trợ khám nghiệm tử thi, họ sẽ trả thù lao xứng đáng.

Được khám nghiệm tử thi mà còn có thù lao, chuyện này sao có thể khiến nàng bỏ qua được?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.