Đọc truyện Nữ Pháp Y Huấn Phu – Chương 19: Dở quan tài khám nghiệm tử thi (1)
Vì chuyện ở Vận An thành là ngoài ý muốn nên mặc dù Hạ Hầu Giác có thu được tình báo cũng khó mà hiểu rõ tình huống bên trong, cho nên có thể tới nơi sớm chừng nào thì tốt chừng ấy, vì thế cho nên hành trình của bọn họ phải gọi là ngày chạy đêm chạy, màn trời chiếu đất.
Sức khỏe của Liễu Thừa Phong vốn không tốt nhưng hắn cũng không muốn mọi người lo lắng nên có không khỏe thì cũng tự chịu đựng, nhưng cuối cùng gần tới nơi hắn cũng không cầm cự nổi mà ngã bệnh, may mà có Trần Mặc ở đó kê đơn thuốc nên vừa tới khách sạn hắn đã nặng nề ngủ.
Trần Mặc vừa ra khỏi cửa phòng của Liễu Thừa Phong liền nhìn thấy tùy tùng của Hạ Hầu Giác là Minh Ngọc đã đứng ngoài của chờ, hắn vừa thấy Trần Mặc đi ra thì lập tức hành lễ cung kính, “Tiểu Trần đại phu, Chỉ Huy Sứ đại nhân bảo ngài xuất phát ngay, ngài ấy đang chờ ngài trước cửa khách điếm”.
Trên mặt của Trần Mặc cũng không có cảm xúc gì nhiều, chỉ gật đầu một cái, sau đó xách thùng đựng dụng cụ của nàng bước ra ngoài.
Từ Mã Liên trấn tới đây cũng mất năm ngày, trên đường đi cũng không ngủ không nghỉ, ngay cả nha hoàn Xuân Hương chỉ ngồi trên xe ngựa từ đầu tới cuối thì vừa xuống xe cũng chạy vào phòng mà ngủ say, mà dọc theo đường đi Tiểu Trần đại phu chưa một lần kêu khổ, bây giờ lại không than một câu mà đi làm việc với ngài chỉ huy sứ, không có một chút oán trách, hơn nữa nàng còn có một thân y thuật cao siêu, nữ tử như vậy thật làm người ta khâm phục.
Minh Ngọc vừa nghĩ tới đây thì càng lúc càng cung kính Trần Mặc.
Hạ Hầu Giác đã ngồi sẵn trên ngựa mà chờ đợi, bạn ngựa chiến hữu của hắn- Toàn Phong cũng giống như có chút không kiên nhẫn, thỉnh thoảng thông thả bước vài bước, cái mũi phát ra âm thanh phì phì.
Trần Mặc đi thẳng tới trước ngựa của Hạ Hầu Giác, nhìn trái nhìn phải không thấy chiếc xe ngựa nào, có chút rối rắm nhìn về phía bạn Hạ Hầu Giác.
Hai chân thon dài hữu lực của Hạ Hầu Giác ôm chặt bụng ngựa, cúi người túm Trần Mặc để nàng ngồi trong lòng mình, sau đó giờ trường tiên lên, Toàn Phong giống như một cái tên được bắn ra khỏi dây, chạy nhanh như gió, phía sau còn có hơn mười thân vệ đuổi theo sát Hạ Hầu Giác.
Trần Mặc chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã bị bạn nam nào đó ôm lên ngựa, không đợi nàng phản ứng Toàn Phong đã phòng ra ngoài, Trần Mặc còn chưa kịp ngồi ổn nên lập tức ngã vào trong ngực của Hạ Hầu Giác.
Hạ Hầu Giác tà mị cười một tiếng, trong lòng nổi lên ý muốn chọc nha đầu mặt lạnh này, cùi người thì thào bên tai nàng, “Sao vậy, Trần Mặc đại phu đang động phàm tâm với tại hạ sao?”
Trần Mặc nghe thế thì lập tức quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, xoay xoay cái mông nhỏ để ngồi vững hơn nhưng lại bị Hạ Hầu Giác đè lại, bây giờ hắn hoàn toàn không còn ý trêu chọc như khi nãy, trong mắt toàn là xấu hổ, “Ngồi đàng hoàng coi!”
Trần Mặc vốn tình phản kháng nhưng lại cảm nhận được một cái gì đó chọt chọt vào nàng, suy tư một chút mới hiểu, a, là phản ứng sinh lý của nam tử bình thường thôi, có thể thông cảm!
Sau đó thì ngôi nghiêm túc như lời của Hạ Hầu Giác.
Nếu người náo đó mà nghe được tiếng lòng của Trần Mặc chắc chắn sẽ tức hộc máu, nàng còn là nữ nhân bình thường nữa sao?
Mười mấy người phóng ngựa như bay, chỉ một lát đã tới ngoại ô Vận An thành, đi thêm vài bước là đụng nghĩa địa, cách đó không xa ẩn ẩn có tiếng khua chiêng gõ trống và tiếng người than khóc.
Đây chính là nghĩa địa ở Vận An thành, bọn họ đang đứng ở đây, phía trước lại có tiếng khóc thảm thiết, cái này không cần nói cũng biết, Tây Lam quốc có phong tục giữ xác người vừa chết ở nhà bảy ngày, hôm nay là ngày thứ tám, cũng là ngày hạ táng của Vạn Hoành Đạt.
Khó trách Hạ Hầu Giác lại vội như vậy, thì ra là muốn tới kịp ngày hạ táng của Vạn Hoành Đạt.
ở đây mộ như rừng nên cũng không tiện cưỡi ngựa vào, mọi người đành xuống ngựa đi tới chỗ đam người đang kêu khóc kia.
Ngoại trừ Trần Mặc thì mấy người còn lại đều là nam tử thân cao bảy thước, , thần sắc đều nghiêm túc, bước chân cũng lớn, Trần Mặc mang cái thùng dụng cụ chạy chậm theo sau.
Đột nhiên trên vai nhẹ bẫng, Hạ Hầu Giác xác cái thùng dụng cụ của nàng đưa cho Minh Ngọc, thấp giọng nói một câu, “Nhanh lên” sau đó thì mặc kệ nàng, quay đầu tiếp tục tiến lên phía trước.
Không biết vì sao, tuy bây giờ trời đã tối, nàng không thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt Hạ Hầu Giác nhưng lại cảm nhận được hắn đang rất nghiêm túc.
Xem ra một trận chiến quyết liệt đang chờ đón bọn họ.
Cả người của Bách Lý Mị Vân ngã lên trên quan tài khóc không ngừng, mấy phu nhân xung quanh thì đứng một bên đỡ nàng, một người còn lau nước mắt chảy ra không ngừng trên mặt nàng ta, có chút bi thương khuyên nhủ, “Xin phu nhân bảo trọng thân thể của chính mình. Đại nhân đã đi rồi, tuy các đệ tử vạn lần đau buồn nhưng chắc chắn sẽ cố gắng hết mình kế thừa di chỉ của đại nhân, quyết không làm đai nhân thất vọng”.
Đây là một trong những môn sinh của Vạn Hoành Đạt- Lý Tĩnh Niên, hiên tại hắn đảm nhận chức Lại bộ chủ sự ở Vận An thành, là một người được Vạn Hoành Đạt một tay đề bạt, là một nhân vật thuộc “Vạn phái” ở nơi này.
“Đúng vây thưa phu nhân, xin người hãy nén bi thương. Đại nhân nơi suối vàng cũng không hi vọng phu nhân bi thương như thế này” một quan viên khác cũng nhân cơ hội này mà phụ họa, không biết là có bi thương thật hay không nhưng hắn cũng học người ta lấy tay lau lau khóe mắt.
Dưới sự an ủi của một đám quan viên và người nhà, cuối cùng thì Bách Lý Mị Vân cũng chịu rời khỏi cái quan tài, tuy nàng ta mặc đồ tang, sắc mặt cũng có vẻ tái nhợt, nhưng bởi vì dàng người thon thả nên mỗi hành động đều toát lên ý vị nhu nhược mảnh mai, mặc dù cũng không phải quá trẻ trung nhưng khí chất tao nhã vẫn không hề giảm sút, làm người ta cảm thấy thương tiếc.
Bách Lý Mị Vân lấy khăn tay lau khóe mắt, sau đó cố nén tiếng nấc trong cổ họng, phân phó hạ nhân, “Hạ táng đi”.
Đám người hầu dạ một tiếng, sau đó nâng thanh gỗ đỡ quan tài lên, chuẩn bị đưa quan tài vào cái hố sâu đã được đào trước.
“Không được hạ tàng!” đột nhiên có tiếng quát lạnh ngăn trở hành động của mấy gia đinh, mọi người hoảng loạn nhìn về phía nơi phát ra âm thanh kia thì thấy mười ba nam nhân và một cô gái khoảng 13 14 tuổi.
Khi đám người của Hạ Hầu Giác tới gần hơn thì người có mắt đều thầm than trong lòng, ai lại dẫn dụ quan nhất phẩm của triều đình tới đây vậy.
Hạ Hầu Giác nhanh chóng bước tới, bốn bên thắp đuốc sáng bừng khiến quan phục đỏ tươi của hắn càng thêm tà tứ, ngũ quan anh tuấn dưới ánh lửa bập bùng không còn đường cong nhu hòa cứng rắn mà biến thành dị thường lạnh lùng, giống như ma vương tới từ địa ngục, cho dù hắn có anh tuấn bất phàm cũng làm mọi người ở đây không rét mà run, sợ rằng chỉ cần có suy nghĩ không đúng liền bị hắn câu hồn đoạt phách.
Tuy Bách Lý Mị Vân vốn đã nhận được tin báo là Hạ Hầu Giác sẽ tới nhưng lúc này khi nhìn thấy hắn đồng tử của nàng ta vẫn co rụt lại, Nàng ta vốn nghĩ rằng phải sau ngày hạ táng thì hắn mới tới nơi, không ngờ hiệu suất của người này lại nhanh như vậy.
Tất cả quan viên ở đây đều sợ cái chức chỉ huy sứ của Hạ Hầu Giác nhưng Bách Lý Mị Vân nàng không sợ, “Hỗn láo! Bây giờ là giờ lành để hạ tàng dượng của ngươi, sao vậy, không lẽ người làm cháu như ngươi lại không hiểu đạo lý tới vậy sao?”
Khuôn mặt của Bách Lý Mị Vận lạnh lùng nhìn về phía Hạ Hầu Giác, trong mắt xẹt qua tia khinh thường, sau đó lại khôi phục lại bộ dạng nhu nhược.
Đúng là không hổ danh một nữa nhân làm thái thú phu nhân sáu năm! Không thể đánh đồng nàng ta với năm đó được.
Mọi người nghe Bách Lý Mị Vân nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên, sao chưa bao giờ nghe qua quan hệ giữa chỉ huy sứ đại nhân và thái thú phu nhân là cô chất nhì?
Nhưng nếu nhìn thật kĩ thì bọn họ đúng là có hai phần giống nhau.
“Ngươi họ Bách Lý, ta họ Hạ Hầu, sao lại là cô chất được? Thái thú phu nhân đang kể chuyện cười sao?” Hạ Hầu Giác cười lạnh một tiếng, “Hôm nay ta phụng ý chỉ của hoàng thượng tới đây để điều tra rõ vụ án Vạn đại nhân bị ám sát, cho dù hôm nay có hạ táng rồi ta cũng có quyền quật mộ làm khám nghiệm tử thi”.
Một câu nói này của Hạ Hầu Giác khiến Bách Lý Mị Vân giận tới té ngửa, mọi người xung quanh cũng ồ lên, thì ra là muốn dở quan tài làm khám nghiệm tử thi, Hạ Hầu Giác này điên thật rồi!