Đọc truyện Nữ Pháo Hôi Chinh Phục Mỹ Nam – Chương 26: Sự Trở Lại Của Nữ Pháo Hôi
” Ta là nữ pháo hôi… Ư ư… Ta thật đáng thương… Ư ư… Ta bị anh hai bắt nạt… Ư ư… Ba mẹ đi du lịch không cần ta… Ư ư… “
Chu Ngữ Ngữ ngồi trong góc phòng, vừa vẽ vòng tròn vừa tủi thân hát những lời vô nghĩa. Giọng nói của thân chủ này vốn ngọt ngào, nhưng lời bài hát lại chẳng ra sao, nên càng nghe càng có vẻ ngây ngây ngốc ngốc không chịu nổi. Điều này khiến Dương Ngạn Phàm – Người vừa mở cửa ra nhíu nhíu chân mày, không chút câu nệ cắt ngang lời cô.
” Dương Dương, một ngày không phát điên cô sẽ chết sao?”
Chu Ngữ Ngữ không hề hay biết Dương Ngạn Phàm sẽ đột nhiên xuất hiện. Vậy nên vừa nghe thấy giọng nói của anh, cô liền giật mình nhảy dựng lên, vội vàng phủi phủi bàn tay, ngẩng đầu mở to đôi mắt tròn xoe, vô tội nhìn anh.
” Anh hai… “
Mau nhìn thấy tôi đáng thương mà thương xót đi!
Chu Ngữ Ngữ gào to trong lòng. Hôm nay cô lại nấu hỏng thức ăn rồi, Dương Ngạn Phàm bằng vẻ mặt tiếc không thể rèn sắt không thành thép, đuổi cô lên phòng chờ… Cô còn chưa kịp ăn cơm đâu a! Ít nhất cũng phải gọi cho cô một phần cơm rồi mới đuổi đi có được hay không?
Chu Ngữ Ngữ càng nghĩ càng thấy uất ức lắm. Rõ ràng cô đã làm giống như trong sách chỉ dẫn nha. Nhưng mà tại sao đồ ăn lại không thể xinh đẹp dễ ăn như hình minh họa? Thế mới biết, tất cả mọi thứ đều là lừa dối người khác, cô muốn kiện nhà xuất bản… Sách chỉ dẫn sai sự thực như vậy cũng dám đem đi bán cho người ta sao? Làm ăn thât đức quá mà…
Hu hu hu hu hu…
Vẻ mặt ấm ức cùng tội nghiệp như con cừu nhỏ ngây ngốc của Chu Ngữ Ngữ toàn bộ đều rơi vào mắt của Dương Ngạn Phàm, khiến khóe môi anh nhất thời cong lên mà ngay cả anh cũng không hề hay biết.
Được rồi, anh thừa nhận, đứa em gái nhỏ này càng lúc càng đáng yêu! Thật là trêu ghẹo người ta đến bắt nạt mà!
” Xuống dưới ăn cơm! Tôi kêu đồ ăn rồi!”
” A? Anh hai, thật không?”
Đôi mắt to tròn của Chu Ngữ Ngữ sáng ngời lên, ngay lập tức nhảy dựng chạy ra ngoài, lấy tốc độ ánh sáng chạy xuống cầu thang, quả nhiên thấy trên bàn ăn đã được bày sẳn đồ ăn thơm nức mũi, đủ thách thức tất cả con sâu thèm ăn trong bụng của cừu nhỏ bé bỏng người ta rồi!
Hắc hắc! Xem ra anh hai này làm người cũng không tệ lắm!
Chu Ngữ Ngữ ngồi vào bàn, đang định kéo lấy phần thịt bò beefsteak về phía mình, ai có nghĩ lại bị Dương Ngạn Phàm vô tình đập một cái, đành phải ngẩng đầu lên, lần nữa dùng gương mặt tội nghiệp nhìn anh.
Anh không phải lại không định cho cô ăn cơm đó chứ? Không có được đâu nha, cô sẽ tố cáo anh bắt nạt trẻ vị thành niên… Ai ai ai… Không được, cô từ sớm đã qua tuổi vị thành niên rồi…
Vậy phải làm thế nào bây giờ?
Chu Ngữ Ngữ bên này còn đang xoắn xuýt, Dương Ngạn Phàm bên kia lại vô cùng thoải mái, ánh mắt anh hất về phía nhà bếp, ra lệnh cho cô.
” Dương Dương đại tiểu thư, dường như cô quên mất cái gì đó, thành quả cô tạo ra trong bếp, có phải nên dọn dẹp sạch sẽ rồi hay không?”
Hic… Quả nhiên, người này cũng không phải đột nhiên đổi tính mà!
Chu Ngữ Ngữ cắn chặt môi đi vào phòng bếp, nỗ lực dọn dẹp mớ hỗn độn mình bày ra, trong lòng đem cái tên Dương Ngạn Phàm ra giày xéo năm trăm ngàn lần. Anh trai hờ đúng thật là anh trai hờ, đời nào lại để tâm đến em gái nhỏ bé tội nghiệp như cô đâu, cô là nữ pháo hôi, nữ pháo hôi đáng thương a!
*~*~*~*
Thật vất vả dọn dẹp xong được nhà bếp, Chu Ngữ Ngữ mệt phờ trở lại bàn ăn. Thật may mắn là Dương Ngạn Phàm không đến nỗi ác độc đem đồ ăn của cô xử lý hết, tất cả vẫn đều rất ngon lành, đúng tiêu chuẩn năm sao chờ đợi cô.
Chu Ngữ Ngữ liếm liếm môi mỏng, xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Được rồi, nể tình anh có nhân tính như vậy, cô rút lại lời mắng anh vừa nãy a!
Dương Ngạn Phàm chống tay nhìn Chu Ngữ Ngữ ăn như hổ đói, mí mắt bắt đầu giật giật. Anh bắt đầu suy tính xem cô đã phải chịu đói bao lâu rồi, tại sao có thể ăn nhiều đến như vậy? Cô ta không phải là Trư Bát Giới đầu thai nhầm đó chứ?
” Cô đã chịu đói bao nhiêu ngày nay rồi?”
” Bữa nào em cũng ăn đủ cả nha!”
Chu Ngữ Ngữ không hề suy nghĩ liền nói. Cô là người có chủ nghĩa yêu bản thân tuyệt đối, làm sao có thể ủy khuất mình chịu đói được đây? Bữa nào cũng phải ăn đủ, một ngày ba bữa, không thể khuyết thiếu được a!
Dương Ngạn Phàm gật đầu, anh cũng biết cô ta luôn ăn đủ bữa, nhưng mức độ ăn một bữa thế này không phải quá nhiều đi? Nhìn cơ thể cũng không có mấy lạng thịt, vậy thức ăn bình thường ăn đều đi đâu cả rồi?
Dương Ngạn Phàm càng nghĩ càng thấy toát mồ hôi. Tốt nhất Dương gia phải ngày càng giàu có, không thể nào sụp đổ mới tốt. Nếu không, sợ là không thể nào nuôi được con heo nhỏ này đâu!
Một chút tiểu kịch :
( * Ngữ Ngữ : Tiêu chí của một người chồng tốt là gì?
Phàm ca : Kiếm tiền nuôi vợ, tuyệt đối không thể để vợ bị đói!
Chu Ngữ Ngữ : Ý anh là em ăn nhiều à?
Phàm ca : Phải không? Anh chưa nói thế bao giờ?
Chu Ngữ Ngữ : Tối nay thị tẩm Thần ca!
Phàm ca : …
Ngữ Ngữ : Phàm ca, chia buồn với anh a!
Phàm ca : Cô nhanh chóng thay đổi kịch bản!
Thần ca : Rất tiếc không thể!
Ngữ Ngữ : Thật xin lỗi anh! Thần ca không cho phép a! ^^ )