Đọc truyện Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em – Chương 13: Nhớ lấy tên tôi
– Có – anh vẫn ngang nhiên nói.
Đổng Ngạc Ngạc tức giận tiến sát lại Tống Nhất Hàn, gương mặt hung hăng như một kẻ đòi tiền thuê.
Anh nhìn mặt cô từ từ tiến sát lại mặt mình, khoé môi khẽ nhếch lên:
– Tôi biết tôi đẹp rồi, cô không cần tiến sát lại gần tôi như vậy?
– Anh….
Đổng Ngạc Ngạc kìm nén cơn giận, đôi mắt màu cà phê đột nhiên phát sáng:
– Ai da~ tôi phát hiện ra da anh đang trong trạng thái thiếu sức sống.
– Gì… Gì chứ??
Tống Nhất Hàn đen mặt. Cô ta lại muốn làm gì đây?
– Nhưng yên tâm. Đã có kem trắng da hiệu Sonali. Mềm mượt, êm dịu, béo ngậy hương sữa.
Vẻ mặt cùng với hành động của Đổng Ngạc Ngạc khiến Tống Nhất Hàn cười sặc sụa. Anh thật không ngờ… cô ta lại có thể pha trò như vậy.
Trước điệu cười như chưa từng được cười của Tống Nhất Hàn, Đổng Ngạc Ngạc xị mặt, tay nắm chặt như đang rất cố gắng kìm nén:
– Nè. Anh cười cái gì hả? Mau đặt hàng đi.
– Cô… ha ha…..
– Anh…..
– Được rồi… được rồi. Mau đưa số điện thoại đây. Tôi sẽ đặt hàng.
– Đây là danh thiếp của công ty chúng tôi. Rất mong quý khách ủng hộ.
Đổng Ngạc Ngạc lấy danh thiếp trong túi ra đưa cho Tống Nhất Hàn.
– Bây giờ đã hết việc. Tạm biệt quý khách mời quý khách ghé lại lần sau.
Đổng Ngạc Ngạc vừa nói vừa làm bộ dạng nghiêm túc.
Thế nhưng trong mắt của ai kia. Cô chính là rất buồn cười.
Tống Nhất Hàn chưa từng cười nhiều như vậy. Cô gái này quả thật khiến anh có chút hứng thú.
Đổng Ngạc Ngạc nói xong, xoay người đi thì Tống Nhất Hàn nắm bả vai cô kéo lại:
– Khoan đã.
– Gì???
Đổng Ngạc Ngạc lật mặt nhanh như lật bánh rán. Mới lúc nãy còn vui vẻ pr sản phẩm vậy mà bây giờ mặt đã như đưa đám.
– Tôi đưa cô đi mua quần áo.
– Aissssss không cần. Tôi còn phải làm việc.
– Thật sự không đi?
– Đúng.
– Vậy mặc cô.
– Ai cần anh quan tâm đồ đầu đất.
– Tôi là TỐNG NHẤT HÀN.
– Anh làm gì mà hét vào mặt tôi như vậy hả?
– Mặc kệ tôi.
– Cái đồ đầu đất. Tôi không đôi co với anh, đi đây.
Đổng Ngạc Ngạc xoay người đi, lạnh lùng bước dứt khoác từng bước.
Tống Nhất Hàn nhìn theo cô cũng lạnh giọng:
– Nhớ lấy tên tôi.
Gì chứ? Cái tên đáng ghét đó cần gì phải nhớ đến. Đúng thật là…. Aisssss…
Tống Nhất Hàn nhìn cô rời đi, cười nhẹ một cái. Nữ nhân ngu ngốc…. thật thú vị…
———————
Công ty Lăng Duệ….
Tống Nhất Hàn một thân âu phục đi vào. Khí thế toát ra áp bức người nhìn.
Nữ nhân trong công ty nhìn anh say đắm, điệu bộ tỏ ra e thẹn mong anh liếc mắt dù chỉ một lần.
Tống Nhất Hàn đi lại chỗ tiếp tân, lạnh giọng:
– Gọi Lăng Tư Duệ ra đây gặp tôi.
Nữ nhân viên trước câu nói của anh, gương mặt biến sắc:
– Anh có hẹn trước không ạ?
– Liên quan gì đến cô??
– Ơ…
– Nếu không gọi thì tôi tự đi.
Tống Nhất Hàn oai phong đi vào thang máy, mặc cho bảo vệ muốn cản anh lại.
Văn phòng Tổng giám đốc……
– Lăng Tư Duệ, anh ra đây cho tôi!!!!
– Anh không được vào đây đâu? Anh ơi… Không được…. – người bảo vệ áy náy nói.
Trạch Kha nghe thấy giọng của Tống Nhất Hàn, bước ra:
– Tống thiếu gia, anh rảnh rỗi đến đây có chuyện gì?
Trạch Kha phất tay, ý chỉ bảo vệ lui ra.
– Gọi Lăng Tư Duệ ra gặp tôi.
– Tống thiếu gia, Tổng giám đốc của tôi không có thời gian gặp anh. Nếu muốn gặp, anh trực tiếp đặt lịch hẹn.
– Hừ… Muốn gặp Lăng Tư Duệ khó đến vậy sao?
– Tống thiếu gia, mong anh tự trọng. Chúng tôi không muốn dùng bạo lực đối với anh. Mong anh hãy tự rời đi.
– Anh nói vậy là sao hả? Tôi muốn gặp Lăng Tư Duệ, anh có tư cách gì ngăn cản tôi.
– Tống…
– Để anh ta vào.
Lăng Tư Duệ lạnh lùng nói một câu rồi đi vào phòng.
– Mời anh.
Trạch Kha cúi người.
– Hừ…
Tống Nhất Hàn hừ lạnh rồi đi vào.
Ngồi trong phòng khách của Lăng Tư Duệ, Tống Nhất Hàn lên tiếng:
– Gặp Tổng giám đốc của Lăng Duệ xem ra khó thật nhỉ?
Lăng Tư Duệ nhìn anh, khóe miệng khẽ nhếch lên:
– Nhân viên của tôi chỉ làm đúng quy tắc.
– Ô….Thì ra là vậy.
Tống Nhất Hàn giả vờ nhướng mi, gật gật đầu.
– Nói vấn đề chính đi.
Lăng Tư Duệ lạnh giọng.
– Được thôi. Nếu anh đã thẳng thắn như vậy thì…. tôi muốn bản thiết kế.
– Hư….. Bản thiết kế là do Phong Duệ thiết kế. Anh có tư cách gì nói muốn có nó.
Lăng Tư Duệ cười nửa miệng, đôi mắt báo săn linh hoạt dò xét.
– Tôi không có tư cách muốn nó thì sao? Anh đừng tưởng tôi không dám cướp nó.
– Tống Nhất Hàn. Muốn đánh bại tôi, anh phải dùng cái đầu mà hành động. Đừng chơi trò trẻ con như vậy.
– Lăng Tư Duệ, anh…
– Tôi có cuộc họp quan trọng, hẹn anh khi khác. Trạch Kha. Tiễn khách.
Lăng Tư Duệ lấy áo khoác, sải chân ra ngoài.
– Anh đi đâu chứ? Tôi còn chưa nói xong mà. Này…. Aisssss…..
Tống Nhất Hàn không khỏi bực tức. Lăng Tư Duệ này quả thật là đang coi thường anh. Cứ chờ mà xem, anh sẽ đưa Tống Thụy lên cao để xứng đáng là đối thủ của Lăng Duệ. Hừ… Chuyện ngọc hồng lựu màu lam… xem như anh không tranh giành với hắn nữa. Anh sẽ không dùng thủ đoạn như vậy để đánh bại hắn….
– Tống thiếu gia. Mời anh.
– Không cần đuổi. Tôi tự đi được.
Tống Nhất Hàn đứng lên chỉnh lại áo, gương mặt còn có chút tức giận rời đi.