Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 139: Đổi khách làm chủ


Đọc truyện Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm – Chương 139: Đổi khách làm chủ

Sáng sớm hôm sau, dღđ。l。qღđ Thẩm Thiển Mạch mặc một bộ trường bào thiên tàm ti đỏ rực, tà áo bay phất phới, bên hông đeo đai lưng màu lửa đỏ, bao vòng quanh thân hình hoàn mỹ của nàng, cả người giống như một ngọn lửa, hừng hực mãnh liệt, ẩn chứa nhiệt độ nóng bỏng và sức hấp dẫn tột cùng.

Con ngươi đen tuyền bình tĩnh yên ổn, dღđ。l。qღđkhóe miệng phác ra nụ cười như có như không, trên mặt bình tĩnh ung dung không nhìn ra chút manh mối gì. Thẩm Thiển Mạch cảm giác được khí tức ẩn núp bên người, ý cười trên môi càng rõ, ra hiệu với Tư Đồ Cảnh Diễn bằng mắt, khóe miệng cười cười.

Người của Nam Cương Thánh tộc dღđ。l。qღđkhông biết hàm ý chân chính trong ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, lại vẫn thầm cười nhạo trong lòng Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn tách ra là tự chui đầu vào rọ.

Khi Tư Đồ Cảnh Diễn mở cơ quan ra, trên khóe miệng Thẩm Thiển Mạch càng gợi lên ý cười cao thâm, trên mặt lại làm bộ như không có chuyện gì, nàng đi thẳng một đường đến chỗ an bài trận pháp giữa rừng rậm. Lúc này, Thẩm Thiển Mạch mới bình tĩnh dừng bước, nhìn như đang chờ đợi người của Nam Cương Thánh tộc, kỳ thật lại đang quan sát địa hình xách định nơi đặt cơ quan.

“Thẩm Thiển Mạch!” Thẩm Thiển Mạchdღđ。l。qღđ vừa mới nhận biết rõ ràng bố trí của cơ quan, tiếng gầm thét của tộc nhân Nam Cương Thánh tộc  đã truyền tới, mang theo hận ý ngập trời muốn băm thây vạn đoạn Thẩm Thiển Mạch.

Thẩm Thiển Mạch dừng bước, dღđ。l。qღđ khóe miệng gợi lên ý cười nhạt, con ngươi đen tuyền che dấu cảm xúc, cười như không cười nhìn toàn bộ người của Nam Cương Thánh tộc đã hiện thân phía sau, giọng điệu mang theo vẻ lười biếng và đùa cợt, “Thế nào, Nam Cương Thánh tộc các ngươi rốt cuộc không muốn làm rùa đen rúc đầu nữa sao?”

“Hừ! Ngươi không cần hả hê quá sớm! Thật sự cho rằng Nam Cương Thánh tộc chúng ta dễ khi dễ?! Muốn dẫn chúng ra đi để yểm trợ cho Tư Đồ Cảnh Diễn sao?! Ta thấy ngươi là tự chui đầu vào rọ!” Nhị vương nhìn ý đùa cợt trên khóe miệng Thẩm Thiển Mạch, trong lòng càng căm tức, hôm nay hắn sẽ vì các huynh đệ dã chết báo thù, lấy đi tính mạng Thẩm Thiển Mạchdღđ。l。qღđ để tế điện nhưng huynh đệ đã chết dưới tay Thẩm Thiển Mạch!

Trong lòng Thẩm Thiển Mạch cười lạnh, nhưng trên mặt cố làm ra bộ kinh ngạc, bước chân hơi hỗn loạn chạy lên phía trước, nhìn như vì sợ hãi người của Nam Cương Thánh tộc ra tay nên chuẩn bị tránh đi, kỳ thật mỗi một bước đều là dựa theo trận pháp để bước qua.

Người của Nam Cương Thánh tộc cũng không biết kế hoạch của Thẩm Thiển Mạch, tất cả đuổi theo Thẩm Thiển Mạch. Hôm nay bọn hắn nhiều người đối phó với Thẩm Thiển Mạch như vậy, nhất định phải lấy đi tính mạng của nàng ta! Nghĩ muốn chạy trốn?! Không dễ dàng như vậy. dღđ。l。qღđBọn hắn rất không dễ dàng mới chờ đợi được cơ hội như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ qua Thẩm Thiển Mạch!


Bước tới bước cuối cùng, Thẩm Thiển Mạch ngoái đầu nhìn lại đám người Nam Cương Thánh tộc  đang đuổi theo, trên miệng gợi lên nụ cười quỷ quyệt, nàng dùng tốc độ nhanh nhất giống như mũi tên vọt tới một chỗ khác.

Đám người của Nam Cương Thánh tộc nhìn thấy biến hóa kỳ lạ như vậy của Thẩm Thiển Mạch, trong lòng hơi nghi hoặc, chỉ là hiện tại không cho phép bọn họ do dự, lập tức bước theo, muốn đuổi theo Thẩm Thiển Mạch.

Chỉ có điều vừa rồi mỗi bước chân của dღđ。l。qღđThẩm Thiển Mạch đều có tính toán tốt, vừa rồi nàng dừng ở chỗ duy nhất có thể dừng lại. Nam Cương Thánh tộc đuổi theo phía sau hoàn toàn không biết có tồn tại trận pháp, đương nhiên là tùy tiện bước vào, một bước hạ xuống, toàn bộ cơ quan của trận pháp khởi động.

Bốn phía lập tức xuất hiện một tầng sương mù. Cảnh tượng bắt đầu biến hóa. Toàn bộ cảnh vật rất nhanh xoay tròn. Đằng trước đằng sau bọn họ đều không nhìn thấy rõ ràng, làm sao thấy được bóng dáng của Thẩm Thiển Mạch?!

“Tự chui đầu vào rọ?! dღđ。l。qღđTa ngược lại muốn nhìn xem tới cùng là ai tự chui đầu vào rọ!” Thẩm Thiển Mạch hơi cười cười, giọng nói trào phúng truyền tới, thấu vào bên tai mỗi một người Nam Cương Thánh tộc/

Trúng kế rồi! Tất cả người của Nam Cương Thánh tộc đã phản ứng kịp! Bọn hắn nghĩ rằng đã nhìn thấu mưu kế của Thẩm Thiển Mạch, dღđ。l。qღđlàm nàng trở tay không kịp, thật không ngờ toàn bộ kỳ thật là kế hoạch của Thẩm Thiển Mạch, mà bọn hắn ngây ngốc bước vào cạm bẫy của Thẩm Thiển Mạch, lại còn buồn cười cho rằng tính toán được Thẩm Thiển Mạch!

“Đáng hận!” Nhị vương tức giận xuất chưởng về phía Thẩm Thiển Mạch, nội lực mạnh mẽ phát ra lại giống như đánh vào bông, không có chút phản ứng nào.

Đằng sau truyền tới tiếng kêu thảm thiết của những người khác. Ánh mắt Nhị Vương lạnh lùng. Thẩm Thiển Mạch không tiếc lấy chính mình làm mồi nhử cũng muốn lừa gặt bọn hắn tiến vào, Huyễn trận trước mặt tuyệt đối không hề đơn giản, nghe mấy người phía sau kêu thảm thiết, hẳn là do chạm vào cơ quan trận pháp khác!


Đáng hận! Lại rơi vào trong bẫy của Thẩm Thiển Mạch! Mà bọn hắn không am hiểu lắm về cơ quan trận pháp. Nhưng mà bọn họ rõ ràng vẫn âm thầm giám thị Thẩm Thiển Mạch. Mấy ngày trước cũng không ra tay với Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn, chỉ thầm quan sát hành động của bọn họ, cũng không có gì bất hường, bọn chúng làm thế nào có thời gian bố trí cơ quan trận pháp này đây?!

Không cho phép Nhị Vương suy nghĩ quá lâu, cơ quan đã khởi động. Những mũi tên không có điểm dừng hướng về phía phía Vương Nhất nhị vương. Vương Nhất cũng không phải nhân vật đơn giản, hắn lập tức vung tay áo lên, lưu loát né tránh mũi tên tập kích đầy trời.

“Vương của Nam Cương Thánh tộc, quả nhiên thật sự có tài.” dღđ。l。qღđĐang đứng ngoài trận pháp, Thẩm Thiển Mạch hiện lên ý cười lạnh lùng cùng máu lạnh, nàng nhìn phản ứng của mấy người phía trong trận. Toàn bộ trận pháp đã khởi động, công lực yếu kém cũng sớm đã chếtdღđ。l。qღđ trong cơ quan trận pháp. Hiện giờ chỉ có Nhất Vương, Nhị Vương và mấy hộ pháp đang khổ sở chống cự.

Tư Đồ Cảnh Diễn nghe nàng nói, chỉ nhíu lông mày, tà mị nhếch môi, từ chối cho ý kiến. Nhất Vương, Nhị Vương này có thân thủ quả thật tốt, trong cơ quan lại kiên trì lâu như vậy mà chưa bị thương tổn. Tu vi này so với hắn và Thẩm Thiển Mạch cũng không sai biệt lắm.

Huyền Lâu nghe được lời Thẩm Thiển Mạch nói, trong đôi mắt có chút biến hóa, khóe miệng vẫn giữ nụ cười ôn hòa tự tin, giọng điệu điềm đạm nhưng hàm chứa vẻ khí phách: “Cơ quan trận pháp của ta cũng không dễ ứng phó như vậy. Cho dù hôm nay là nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn ở trong trận cũng không thể chắc chắn toàn thân lui ra.”

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn Huyền Lâu một cái, giảo hoạt cười cười. Nàng biết Huyền Lâu không  phải là kiểu người thuận miệng nói lung tung, một khi đã như vậy, cơ quan trận pháp này tất nhiên còn có chỗ lợi hại. Có điều, nàng cũng không lo lắn, nàng muốn trận pháp này đủ ngoan độc, càng ngoan độc càng tốt, tốt nhất để cho toàn bộ Nam Cương Thánh tộc bị trừ bỏ hết.

Hơn nữa, nếu trận pháp này không lấy được tính mạng của Nhất Vương Nhị Vương thì nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn dღđ。l。qღđcũng nhất định tiễn hắn đoạn đường cuối cùng. Hắn đã mệt mỏi ứng phó với trận pháp cơ quan, nếu bọn hắn thật sự vượt qua cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng và Tư Đồ Cảnh Diễn.

Hôm nay, lực lượng tinh nhuệ của Nam Cương Thánh tộc đều bị diệt tại rừng cây Nam Thành này! Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch gợi lên nụ cười ngoan độc và máu lạnh, nàng nhìn đám người đang chống cự trong trận pháp, con ngươi đột nhiên xuất hiện vẻ ngưng trọng, nghiêng mặt sang thấy trong đôi mắt đen tuyền của Tư Đồ Cảnh Diễn cũng cùng xuất hiện vẻ ngưng trọng.


“Thánh tử không có ở Nam Thành?!” Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn cơ hồ là đồng thời thốt ra.

Bọn hắn vẫn không tra được tung tích của Thánh tử. Vốn cho là Thánh tử giỏi về ẩn giấu tung tích, đúng là hiện tại xem ra thật sự như vậy.

Dù cho Thánh tử giỏi về ẩn tàng dấu tích, nhưng dưới tình huống như vậy, trong cơ quan trận pháp cũng tuyệt đối không có chỗ ẩn nấp. Mà hiện tại, trong trận pháp không có dấu vết của Thánh tử.

Như thế khả năng duy nhất chính làdღđ。l。qღđ Thánh tử không có ở Nam Thành. Thánh tộc luôn luôn muốn báo thù cho Thánh nữ, hơn nữa mượn cớ này mở ra lối vào Trung Nguyên, Thánh tử làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy đến Nam Thành?! Cứ như vậy để mặc bốn Vương đối phó với bọn hắn?  Chịu được bọn hắn tính kế?!

“Nam Cương Thánh tộc ngàn năm không ngã, tuyệt đối không đơn giản như vậy.” Con ngươi đen tuyền của Tư Đồ Cảnh Diễn đột nhiên xám xịt, khóe miệng từ từ gợi lên ý cười lạnh lùng, khát máu.

Xem ra Nam Cương Thánh tộc lợi hại hơn hắn tưởng, Thánh tử vẫn đang ở nơi bí mật kín đáo, mà Huyết Lâu và Ma Cung đều không tìm hiểu tới được thế lực thần bí. Nếu không hắn tuyệt đối không cho bốn Vương tới Nam Thành chịu chết.

Trong con ngươi đen tuyền của Thẩm Thiển Mạch lướt qua một chút hứng thú, khóe môi tươi cười xinh đẹp: “Nếu thật sự yếu ớt như vậy, cũng không xứng đáng để chúng ta đối phó.”

Lúc Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn còn dღđ。l。qღđđang nói chuyện với Huyền Lâu, trận pháp trong nháy mắt sinh ra biến hóa. Trong trận pháp người càng ngày càng ít, chỉ còn lại Nhị vương, Nhất vương và ba hộ pháp, những người còn lại đã chết hết dưới cơ quan. 

“Chết tiệt! Đây là trận pháp quỷ gì?!” Trên tay Nhị Vương có một mũi tên, lúc này máu đang chảy không ngừng, đúng là hắn hoàn toàn không có thời gian chăm sóc miệng vết thương trên tay, vẻ mặt khốn khổ và tức giận nhìn ám khí không ngừng tập kích bốn phía, hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tuyệt trận. Là Tuyệt trận.” Nhị Vương luôn luôn trầm mặc giờ phút này cũng đỏ mắt. Thật không ngờ bọn hắn nhất thời sơ sểnh, cư nhiên lại bị Thẩm Thiển Mạch tính kế, rơi vào Tuyệt trận. Tuy rằng hắn có thể nhìn ra đây là Tuyệt trận, nhưng lúc này không có cách nào phá giải.


“Tuyệt trận?!” Nhị Vương nghe được lời của Nhất Vương, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và oán độc. Tuy rằng hắn không dღđ。l。qღđtinh thông trận pháp, nhưng trận pháp này là một trong những trận pháp ngoan độc lợi hại, hắn đã từng nghe qua.

Rơi vào tuyệt trận vạn vật sinh ý. Huống chi là Tuyệt trận phạm vi lớn như vậy, hoàn toàn không tìm được bất kỳ nơi đột phá nào. Hơn nữa trong trận này còn có rất nhiều cơ quan là trận pháp phụ tạo thành, xem ra là không có mạng của bọn hắn thì không bỏ qua rồi!

“A!!!” Bên tai lại truyền tới mấy tiếng kêu thảm thiết, Nhất Vương nhíu lại càng sâu, đây là thủ hạ hộ pháp của hắn, hắn làm sao không nhận ra được. Như vậy người sống trong trận pháp đã không còn mấy người nữa rồi nữa rồi.

Thẩm Thiển Mạch híp mắt nhìn vàodღđ。l。qღđ hai người còn lại trong trận pháp, Nhất Vương và Nhị Vương. Đôi mắt đen tuyền lạnh lùng, không có chút đành lòng, cũng không có chút đồng tình.

Tuyệt trận. Muốn tính mạng của Nam Cương Thánh tộc. Nếu dám trêu vào Thiên Mạc, phải trả giá thật nhiều. Mặc kệ Nam Cương Thánh tộc có thần bí bao nhiêu, cường đại bao nhiêu, cũng không quan tâm Thánh tử Nam Cương ẩn núp kín đáo như thế nào, Thiên Mạc cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước! Nếu Nam Cương dám trên chọc bọn họ, bọn họ cũng chắc chắn không sợ Nam Cương!

“Cẩn thận!” Nhất Vương nhìn thấy Nhị Vương giơ tay chặn lấy mũi tên có độc, trong mắt lóe lên hàn quan, lập tứcdღđ。l。qღđ kéo Nhị Vương lại, khó khăn tránh khỏi độc  tiễn, nhưng chân này chưa chạm xuống đất, nơi đặt chân đã xuất hiện độc đinh cứng như thép. Sắc mặt Nhất Vương càng trở nên khó coi, hắn quay người, mang theo Nhị Vương nghiêng người tránh khỏi độc đinh.

Chân còn không có chỗ đặt chân yên ổn, ám khí lại bay đầy trời, Nhị Vương đã trúng vài ám khí, sắc mặt tái nhợt, mắt thấy mà không tránh được, mà Nhất Vương tuy có thông thạo trận pháp, võ công cũng cao hơn Nhị Vương một bậc, nhưng lại chật vật ở trong Tuyệt trận quá lâu, cũng chịu không ít tổn thương, muốn tự bảo vệ mình đã lực bất tòng tâm, lại vẫn muốn bảo vệ Nhị Vương, càng trở nên khó nhọc,

“Đại ca. Mặc kê ta đi.” Nhị Vương nhìn ra được Nhất Vương khó nhọc, vừa đẩy hắn ra, vừa quát lên.

Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Nhất Vương và Nhị Vương ở trong trận pháp. Nam Cương Bốn Vương tình cảm thâm sâu, nàng vẫn biết. Nếu bỏ qua một bên lập trường đối lập, có lẽ nàng sẽ thật sự hâm mộ dღđ。l。qღđhuynh đệ tình thâm như vậy, nhưng mà hiện giờ bọn hắn là kẻ địch, vậy nên nàng tuyệt đối không có ý muốn nương tay.

Cho dù Nhất Vương có thể còn sống đi ra khỏi trận pháp này, cũng chắc chắn không có khả năng còn sống rời khỏi tay nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.