Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 127: Ăn miếng trả miếng


Đọc truyện Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm – Chương 127: Ăn miếng trả miếng

Editor: Tieutam

“Thiển Mạch tỷ tỷ ở Hoàng cung Lê quốc có quen không?” Ngôn Tu Linh ngây thơ đơn thuần mang vẻ mặt khả ái vui vẻ, con ngươi trong sáng thoạt nhìn có vẻ đơn giản, thật ra lại cất giấu thâm trầm.

Thẩm Thiển Mạch liếc mắt nhìn Ngôn Tu Linh, thuận theo tình cảnh hiện giờ của nàng, Thiểm Mạch nâng lên ý cười vui vẻ, lạnh nhạt nói, “Quen thuộc? Nạp Lan Dung sẽ phải trả giá rất lớn cho ngày hôm nay!”

Con ngươi nhợt nhạt của Ngôn Tu Linh híp lại, mang theo chút quan sát, khóe miệng vui vẻ không thay đổi, ánh mắt chuyển động một chút, cười nói: “Không nghĩ tới Thiển Mạch tỷ tỷ lại nói tới Nạp Lan Dung.”

“Hừ! Nạp Lan Dung là tự sinh tự diệt.” Trên mặt Thẩm Thiển Mạch lạnh như băng, ánh mắt cho thấy lúc này nàng vô cùng tức giận.

Ngôn Tu Linh nhìn Thẩm Thiển Mạch, chân mày nhíu lại, nhìn dáng vẻ hôm nay của Thẩm Thiển Mạch, tựa hồ thật sự có sơ sót, vì Nạp Lan Dung nói lý?

Nhưng chắc là không phải. Nếu như Tư Đồ Cảnh Diễn thật sự tới Lê quốc, dựa vào tình cảm của Tư Đồ Cảnh Diễn với Thẩm Thiển Mạch, tất nhiên sẽ cứu Thẩm Thiển Mạch trước, làm sao có thể để Thẩm Thiển Mạch ở lại Hoàng cung Lê quốc, đưa nàng vào trong cảnh nguy hiểm chứ?

Bản đồ bố trí quân sự này không phải hắn cầm, như vậy tất nhiên là Tư Đồ Cảnh Diễn lấy đi. Như vậy có thể thấy, Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định đã vào Hoàng cung Lê quốc, nhưng hắn không đưa Thẩm Thiển Mạch đi, dựa vào tình cảm của Tư Đồ Cảnh Diễn với Thẩm Thiển Mạch thì rất không hợp lý. Trừ phi, Tư Đồ Cảnh Diễn đã ở trong Hoàng cung, đang ở xung quanh Thẩm Thiển Mạch.

Phát hiện ra điểm này, Ngôn Tu Linh đột nhiên ngước mắt lên, nhìn qua Mạc Nhất đứng ở cửa. Vừa rồi lúc đi qua thị vệ này đã cảm thấy hắn cất giấu một khí thế vô cùng mạnh mẽ. Cất giấu tâm tư, Ngôn Tu Linh nâng lên nụ cười đùa giỡn: “Nạp Lan Dung không làm khó Thiển Mạch tỷ tỷ chứ? Bây giờ Cảnh Diễn còn đang ở Hoàng cung Thiên Mạc, thật là làm người ta đau lòng. Nếu không Thiển Mạch tỷ tỷ cùng ta trở về làm Hoàng hậu nhé?”

Ngôn Tu Linh mạnh miệng nói xong, cũng cảm thấy sau lưng có ánh mắt lạnh lùng lóe lên, khóe miệng không khỏi cười lên.


Thẩm Thiển Mạch ngước mắt bình thản, khóe miệng còn mang theo nụ cười như có như không, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào Ngôn Tu Linh, giống như có thể nhíu thấu tâm tư của hắn, “Nếu Tu Linh đã sớm đoán ra, cần gì phải ở đây nói mấy thứ đùa giỡn này.”

“Kế sách này của Cảnh Diễn, đúng là làm hại ta.” Ngôn Tu Linh nghe thấy lời Thẩm Thiển Mạch nói, khóe miệng cười lên, ngoái lại nhìn Mạc Nhất đang đứng trước cửa, vẻ mặt oán trách.

Mạc Nhất vẫn một thân khí chất băng lãnh như cũ, chẳng qua là cặp mắt đen như mực nhìn qua Ngôn Tu Linh, giống như nói với Tu Linh, cho đáng đời ngươi.

Ngôn Tu Linh liếc người nào đó, tức giận trợn trắng mắt. Cái tên Tư Đồ Cảnh Diễn này, giành trước bản đồ bố trí quân sự lấy đi không nói, lại còn giá họa lên đầu của hắn, lại còn muốn trừng hắn! Thật tức chết hắn! Nếu không phải vì đối phương là Tư Đồ Cảnh Diễn thì Ngôn Tu Linh đã sớm xuất ra 18 loại thủ đoạn, cắt đối phương thành tám khúc, mới hả mối hận trong lòng hắn.

Thẩm Thiển Mạch nhìn Ngôn Tu Linh cắn răng nghiến lợi nhìn về phía Tư Đồ Cảnh Diễn, không khỏi nở nụ cười. Vừa rồi Ngôn Tu Linh nói câu kia, nàng lập tức đoán được Ngôn Tu Linh đã biết người ở gần đó…Là Tư Đồ Cảnh Diễn, cho nên mới cố ý dùng lời nói kích thích. Ngôn Tu Linh này đúng là có ánh mắt rất tốt.

Chỉ mới nói mấy câu, vừa thoáng nhìn qua đã đoán được thân phận của Tư Đồ Cảnh Diễn. Điểm này, nàng cũng cảm thấy tự ti. Khó trách Tư Đồ Cảnh Diễn coi Ngôn Tu Linh là tri kỷ duy nhất, mà Ngôn Tu Linh đối với Tư Đồ Cảnh Diễn cũng vô cùng quý trọng.

Người thông tuệ vô song như vậy, phải đứng nơi cao, khó tránh khỏi cô độc, nếu mất đi đối thủ như vậy thì tranh giành thiên hạ còn có ý nghĩa gì nữa.

“Ngôn Tu Linh, ngươi tới Hoàng cung Lê quốc không đơn giản chỉ để tính sổ với Cảnh Diễn phải không?” Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nhìn qua Ngôn Tu Linh. Nàng đương nhiên biết với bản lĩnh của Ngôn Tu Linh sẽ chạy ra được, nhất định là hắn tự nguyện vào Hoàng cung Lê Quốc.

“Ta đúng là vì lý do nhàm chán đó.” Ngôn Tu Linh bĩu môi, vẻ mắt bất mãn nhìn Thẩm Thiển Mạch và kẻ nào đó, vừa tiếp tục nói, “Bản đồ bố trí quân sự cũng rơi vào trong tay các ngươi rồi. Ta ở lại Lê quốc còn có thể mò được cái gì?”


Thẩm Thiển Mạch và Tư Đồ Cảnh Diễn nhìn nhau cười một tiếng. Đúng như vậy. Bản đồ bố trí quân sự đã rơi vào trong tay bọn họ, Ngôn Tu Linh muốn làm gì cũng muộn rồi. Lê quốc sớm muộn sẽ trở thành Thiên Mạc.

“Như vậy, ngươi thua rồi.” Khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch lên nụ cười ngang ngược vốn có, mặc dù bị đen một bên mặt, nhưng không ảnh hưởng tới khí phách và ngạo khí của hắn.

Ngôn Tu Linh nhíu mày, con ngươi nhàn nhạt im lặng nhìn thẳng vào con ngươi đen như mực của Cảnh Diễn. Con ngươi không đồng dạng, nhưng lại khí phách giống nhau, hai đôi mắt lẳng lặng nhìn nhau, dường như có tia lửa bùng ra.

Sau một hồi nhìn nhau, Ngôn Tu Linh chậm rãi nâng lên nụ cười: “Ai chết dưới tay ai, còn chưa thể biết được.”

Không tệ. Hiện tại, Tư Đồ Cảnh Diễn lấy được bản đồ bố trí quân sự, việc đánh chiếm Lê quốc đúng là lấy được tiên cơ. Nhưng ngoài Lê quốc, còn có rất nhiều nước nhỏ khác, trước khi có thể nhanh chóng đánh chiếm các nước biên thùy nhỏ, thì thực lực với Thiên Mạc cũng không chênh lệch quá nhiều.

Mặc dù Lê quốc tương đối giàu có và đông đúc, nhưng đánh chiếm một quốc gia đông đúc và giàu có như vậy cũng không hề dễ dàng. Huống chi, Nạp Lan Dung cũng không phải người đơn giản.

Tư Đồ Cảnh Diễn lạnh lùng nhìn Ngôn Tu Linh. Hắn đương nhiên hiểu ý định của Ngôn Tu Linh. Vốn là muốn đánh chiếm Lê quốc cũng cần rất nhiều sức lực, nhưng bây giờ hắn đã có lá bài chủ chốt trong tay, muốn chiếm được Lê quốc cũng không cần tốn nhiều sức nữa.

Hắn đã đưa bản đồ bố trí quân sự cho Sênh Ca và Vận Hân. Sênh Ca và Vận Hân sẽ nhanh chóng thần không biết quỷ không hay tấn công. Binh lực Lê quốc tương đối kém, khá dễ dàng đánh chiếm, đến lúc đó hắn sẽ động tay

động chân một chút ở Hoàng cung Lê quốc, không tin không thu phục được Lê quốc.


Ngôn Tu Linh thấy ánh mắt nhất định chiếm được của Tư Đồ Cảnh Diễn, khẽ cau mày lại. Hắn hiểu rất rõ Tư Đồ Cảnh Diễn, với ánh mắt này, nhất định phải được, Tư Đồ Cảnh Diễn nhất định còn cất giấu lá bài chủ chốt mà hắn không biết.

“Xem ra, hình như Cảnh Diễn rất tự tin nhỉ?” Ngôn Tu Linh nhíu mày, nhếch miệng thản nhiên cười, nói, “Nếu bây giờ ta đi nói cho Nạp Lan Dung biết, thị vệ bên người hắn chính là Hoàng đế Thiên Mạc Tư Đồ Cảnh Diễn cải trang thì sao đây?”

Lời nói vô cùng khiêu khích. Thật ra thì Ngôn Tu Linh hoàn toàn có thể làm như vậy, hơn nữa có thể thần không biết quỷ không hay nói cho Nạp Lan Dung. Nói như vậy, kế hoạch của Tư Đồ Cảnh Diễn và Thẩm Thiển Mạch chỉ sợ sẽ bị đổ vỡ, nói không chừng sẽ biến thành bộ dạng trốn chạy thê thảm.

Chỉ có điều Ngôn Tu Linh không làm như vậy, mà là nói thẳng ra, hắn cũng không muốn diễn âm mưu quỷ kế gì với Tư Đồ Cảnh Diễn, cho nên hắn trực tiếp khiêu khích nói ra.

“Hừ! Bây giờ, tất cả đều muộn rồi. Nạp Lan Dung còn có thể lật được lòng bàn tay của ta sao?” Con ngươi đen như mực của Tư Đồ Cảnh Diễn mang theo khí phách và tự tin, nhếch miệng hiện lên nụ cười tà mị cuồng ngạo.

Hắn đã sớm bố trí ổn thỏa ở Hoàng cung Lê quốc, chỉ còn chờ Sênh Ca và Vận Hân tấn công xong những thành trì kia của Lê quốc rồi đưa tin bồ câu cho hắn. Nếu lúc này Ngôn Tu Linh nhất định gây phiền phức cho hắn, hắn cũng sẽ không thay đổi kế hoạch. Mặc dù hiệu quả có thể không tốt như dự định, nhưng cũng sẽ không khác biệt lắm.

Tóm lại, Lê quốc chắc chắn là của Tư Đồ Cảnh Diễn hắn rồi! Ai cũng không nên có ý đồ với nó.

“Động tác rất nhanh.” Ngôn Tu Linh nghe Tư Đồ Cảnh Diễn nói, lập tức hiểu Tư Đồ Cảnh Diễn đã an bày thỏa đáng, coi như hiện tại hắn có làm gì, cũng không thể thay đổi được gì.

Nói như vậy, hắn chậm một bước so với Tư Đồ Cảnh Diễn. Hắn vừa nhận được tin Thẩm Thiển Mạch bị Nạp Lan Dung nhốt lại, đã ngày đêm không ngủ chạy tới, nhưng vẫn quá chậm so với Tư Đồ Cảnh Diễn như vậy. Xem ra Tư Đồ Cảnh Diễn thực tế là che chở Thẩm Thiển Mạch đi tới Lê quốc.

Hắn vẫn cho là đoạn tình yêu này sẽ trở thành gánh nặng của Tư Đồ Cảnh Diễn. Hôm nay xem ra, hình như không phải như vậy. Kình thành của Kỳ Nguyệt dưới sự lãnh đạo của Thẩm Thiển Mạch càng thêm giàu có và đông đúc, mà Lê quốc, sợ rằng cũng phải trở thành vật trong túi Thiên Mạc.


“Là ngươi quá chậm.” Tư Đồ Cảnh Diễn hài hước nhìn Ngôn Tu Linh, không chút lưu tình nói.

Ngôn Tu Linh nghe hắn nói, cũng không tức giận, khóe miệng nâng lên nụ cười như có như không, thản nhiên nói, “Vậy ta cũng muốn cảm ơn Nạp Lan Dung đã mời ta vào cung xem vở kịch hay này.”

Thẩm Thiển Mạch nghe hắn nói vậy, khẽ lắc đầu, bộ dáng đáng tiếc, nói, “Vốn định xem ngươi và Nạp Lan Dung đánh nhau một chút, đáng tiếc, lại bị cái người này sớm phát hiện ra, ngược lại tiện nghi cho ngươi được xem kịch hay.”

Ngôn Tu Linh nghe Thẩm Thiển Mạch nói, đúng là vừa buồn cười vừa tức giận. Hắn vô duyên vô cớ bị mất đi khối thịt béo Lê quốc, hôm nay lại trở thành hắn được tiện nghi xem kịch hay?

Phải biết rằng Lê quốc là thứ mà Lâm Vị luôn muốn có. Hôm nay trơ mắt nhìn đồ mình muốn ăn rơi vào bụng người khác, lại còn muốn hắn cảm kích người đó đã cho hắn xem, làm sao nuốt trôi đây?

“Ha ha, Mạch nhi, nàng thật là.” Tư Đồ Cảnh Diễn thấy sắc mặt Ngôn Tu Linh lúc trắng lúc xanh, không khỏi bật cười, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Mạch nhi của hắn chính là nhỏ mọn như vậy, khi nói chuyện thì ngay cả hắn cũng không chiếm được ưu thế. Thật là, vô cùng hợp ý hắn rồi!

“Ta nói không đúng sao?” Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua vẻ giảo hoạt, cố làm bộ vô tội nhìn Ngôn Tu Linh.

“Thiển Mạch tỷ tỷ nói rất đúng. Như vậy ta sẽ ngồi xem các ngươi thu phục Lê quốc như thế nào.” Ngôn Tu Linh kiềm chế tùy tiện nói một chút, lập tức khóe miệng lại cười lên, đôi mắt trong suốt không mang theo chút tạp chất nào.

Thẩm Thiển Mạch thấy thái độ của Ngôn Tu Linh biến hóa nhanh như vậy, cũng thu lại nụ cười, Ngôn Tu Linh đúng là không hề đơn giản. Mất khối thịt béo lớn như Lê quốc mà cũng không thấy hắn luống cuống chút nào.

Giống như không có gì có thể dao động nội tâm của hắn, không có gì có thể làm cho hắn mắc lỗi. Nhìn qua có vẻ là một khuôn mặt trẻ con tràn đầy thơ ngây, thật ra thì hắn che giấu tâm tư so với ai cũng sâu hơn.

Vào buổi tối mấy ngày sau, Nạp Lan Dung mở tiệc mừng hai vị khách quý của Lê quốc, Hoàng hậu Thiên Mạc và Hoàng đế Lâm Vị. Nạp Lan Dung ngồi ở ghế trên, Thẩm Thiển Mạch và Ngôn Tu Linh ngồi hai bên của Nạp Lan Dung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.