Đọc truyện Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm – Chương 101Quyển 3 –
Đường Ngọc mặc trên mình một bộ trường sam thanh sắc (màu xanh), so với Đường Vân thì thiếu đi vài phần âm nhu tuấn mỹ mà nhiều thêm vài phần bất kham cương nghị. Chẳng qua sắc mặt cả hai đều tái nhợt, cũng không biết có phải duyên cớ là do cơ thể tiếp xúc với độc vật quanh năm hay không.
Chân mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhăn lại. Nàng khẳng định Đường Vân chưa chết bởi khi Mị Huyết Lâu thu dọn thi thể thì không thấy được xác Đường Vân. Thế nhưng đại hội võ lâm quan trọng như vậy mà sao Đường Vân lại không xuất hiện? Chẳng lẽ là do tình trạng vết thương quá nặng, cho nên chỉ có thể để Đường Ngọc thay thế?
Nhưng theo hiểu biết của Thẩm Thiển Mạch, công phu của Đường Ngọc cũng đâu có gì đặc sắc. Cho dù thương thế Đường Vân quá nặng không cách nào tham gia được đại hội võ lâm, cũng không đến nỗi để Đường Ngọc thay thế.…
“Bây giờ mọi người đã đến đông đủ. Cuộc tỷ võ từ giờ bắt đầu. Vẫn dựa theo quy củ năm trước. Hai người chiến thắng cuối cùng có thể giành được tư cách tranh cử chức minh chủ võ lâm.” Phong Thiên Dương chậm rãi lên tiếng.
Thấy ánh mắt Phong Thiên Dương quét tới, Thẩm Thiển Mạch chậm rãi gật đầu tỏ ý không có ý kiến. Đồng thời Huyền Lâu cùng Đường Ngọc cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Đại hội võ lâm này mặc dù do Phượng Linh sơn trang tổ chức song dù sao vẫn phải xem sắc mặt của mấy thế lực lớn mà hành sự. Nếu đắc tội những thế lực này, một Phượng Linh sơn trang nho nhỏ thật sự không gánh nổi.
“Vậy lão phu liền thả con tép, bắt con tôm.” Một bóng dáng thoáng hiện ra cùng với giọng nói già nua truyền tới. Thẩm Thiển Mạch nhìn lại, không phải là môn chủ nhân Hà Phái, phụ thân của Thanh Lam sao?
Đầu lông mày nhíu chặt. Người đầu tiên lên sâu khấu chính là người không chiếm được chỗ tốt nhất. Mặc dù võ công của môn chủ nhân Hà Phái hơn người, thế nhưng dù sao lấy một địch chúng, đến cuối khi mà cường địch ra tay chỉ sợ đã kiệt lực.
“Tại hạ xin được lãnh giáo.” Người tới là môn chủ Không Sinh Môn, bao bọc trên người là một bộ hắc y, thoạt nhìn rất bá đạo.
Tử Hà Phái thuộc về phía giang hồ chính phái mà Không Sinh Môn lại là tà ma ngoại đạo. Đại hội võ lâm này thật đúng là có ý tứ, chẳng qua vừa bắt đầu đã chính tà bất lưỡng lập rồi sao.
Môn chủ Không Sinh Môn vừa đứng vững gót chân thì môn chủ nhân Hà Phái đã xuất thủ. Tử Hà Kiếm như một đạo ánh sáng nhanh chóng lao tới môn chủ Không Sinh Môn. Mà môn chủ Không Sinh Môn cũng không phải ngồi yên, một cái lắc người xinh đẹp đã thoát khỏi công kích, đứng vững thân hình.
“Hay lắm! Rất ngoạn mục!” Những võ lâm nhân sĩ chuyên chạy tới chỉ để làm quần chúng thấy hai người luận võ đều sôi nổi vỗ tay. Thật không ngờ ngay từ đầu đã là hai đại môn chủ quyết đấu, đại hội võ lâm năm nay đúng là long trọng chưa từng có. Không chỉ Ma Cung và Thất Tuyệt sơn trang bình thường đều không hiện thân, ngay cả người quyết đấu công phu cũng cao hơn mấy lần so với bình thường rồi.
“Ta thấy môn chủ Không Sinh Môn thua rồi.” Ngồi ở thượng vị, Thẩm Thiển Mạch quan sát rất rõ hai người luận võ. Mặc dù thoạt nhìn chiêu thức môn chủ Không Sinh Môn sắc bén, từng bước áp sát, kỳ thực môn chủ nhân Hà Phái ứng phó rất thành thạo, chẳng qua đang quan sát chiêu thức của môn chủ Không Sinh Môn để tìm kiếm một kích trí mạng mà thôi.
Huyền Lâu nghe vậy, mâu sắc không đổi, chỉ nhẹ nhàng uống hớp trà, thản nhiên nói, “Ta thấy cũng đúng là vậy.”
Quả nhiên. Trong tiếng kêu tiếc hận, môn chủ Không Sinh Môn thua trận. Sau đó, lại có thêm mấy môn chủ có danh vọng lên khiêu chiến, nhưng không một ai ngoại lệ mà đều thua trận.
Lông mày Thẩm Thiển Mạch nhướng lên, ánh mắt nhìn Tử Hà môn chủ nhiều thêm vài phần hứng thú, nụ cười hiện lên trên khóe miệng. Theo đạo lý, Tử Hà môn chủ không cần phải xuất thủ sớm như thế, xem ra, dường như là vì ai đó mà quét dọn sạch chướng ngại vật đây mà.
“Đường Ngọc thay mặt môn chủ Đường Môn, xin chỉ giáo.” Giọng nói lạnh lùng âm ngoan vang lên. Không bằng với lời nói âm nhu kéo dài tới tận xương của Đường Vân nhưng lại mang theo âm khí chỉ có của Đường Môn.
Trong con ngươi Thẩm Thiển Mạch thoáng hiện lên sự tàn khốc, nhìn chăm chú hai người trên đài.…
Thân thủ Đường Ngọc cũng coi là rất tốt, đấu với Tử Hà môn chủ hơn chục hiệp, cuối cùng nhờ tập kích thành công mà chiến thắng Tử Hà môn chủ. Trong khoảng thời gian ngắn, không còn ai dám lên đài khiêu chiến. Bởi một nhân vật lợi hại như Tử Hà môn chủ mà còn thua Đường Ngọc, hơn nữa sắc mặt lúc này bầm đen lại, hiển nhiên đã trúng độc!
Sự độc ác của Đường Môn, mọi người đều biết.
Cặp mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch từ từ được phủ lên một tầng sương. Nụ cười trên môi càng lạnh lùng liếc tới Thanh Lam đang ngồi tại khu vực Tử Hà Phái.
Nàng vẫn luôn không hiểu mình đã trúng Vô Tức Độc lúc nào, bây giờ thì hiểu rồi. Từ lúc mà nàng tới Phượng Linh Thành này thì đã tiến vào một âm mưu!
Tử Hà Phái căn bản là cơ sở ngầm mà Đường Môn xếp vào chính đạo! Mà việc Thanh Lam được nàng cứu, căn bản chỉ là một vở kịch. Đáng hận hơn chính là Thanh Lam lại lợi dụng sự phòng bị của nàng mất đi với nàng ta để hạ độc.
Đúng vậy. Nàng nghĩ lại. Khi hộ tống Thanh Lam quay về chỗ ở của Tử Hà Phái, Thanh Lam đã pha trà cho nàng. Lúc đó nàng cảm thấy màu sắc trà có phần cổ quái, thế nhưng lại cũng không để ý nhiều, kỳ thực đó là do Vô Tức Độc cùng với lá trà đã sinh ra phản ứng khi trộn vào nhau.
Thanh Lam đang ngồi ở khu vực Tử Hà Phái chợt cảm giác một ánh mắt ngoan tuyệt quét qua, cả người không tự chủ được run lên, ngước lên nhìn thì đối diện ngay với cặp mắt lạnh lùng của Thẩm Thiển Mạch.
Cặp mắt đen nhánh kia như một hắc động nhìn không thấy đáy. Bây giờ nó đang lạnh lùng nhìn nàng, trên môi còn mang theo nụ cười tuyệt mỹ, chỉ là nụ cười kia dù xinh đẹp nhưng lại bao hàm cả sự tàn nhẫn kinh người.
“Thất Tuyệt.”
” Cung chủ Ma Cung Mặc Trì xin được chỉ giáo!”
Lời Huyền Lâu còn chưa xong thì giọng nói réo rắt của Thẩm Thiển Mạch đã vang ra trước. Nàng hiểu rõ Huyền Lâu cònđang lo thân thể nàng chưa khôi phục, sợ rằng sẽ chịu thiệt. Thế nhưng nợ của nàng, nàng muốn đích thân đòi lại!
Mang trên mình một bộ bạch y phong hoa tuyệt đại, những sợi tóc đen như mực, đường nét khuôn mặt như tranh vẽ, cặp mắt đen như ẩn chứa những vì sao, cái mũi tinh xảo, miệng anh đào nhuộm màu son. Bây giờ trên môi là nụ cười tuyệt mỹ xuất trần, từng bước lên võ đài.
Tất cả mọi người dưới đài đều ngây dại. Đường Ngọc cũng không ngoại lệ. Tất cả si ngốc nhìn chăm chú Thẩm Thiển Mạch.
Tay nâng lên, Bạch Lăng tung bay theo gió. Vừa ra tay đã là sát chiêu của Ma cung, Tam Thiên Thanh Ti. Công phu Đường Ngọc vốn đã không so được với Thẩm Thiển Mạch, nay lại bị dung mạo của Thẩm Thiển Mạch làm cho phân tâm, đột ngột thấy Tam Thiên Thanh Ti đánh tới thì hoàn toàn không biết nên tránh né như thế nào.
Lộn người một cái, khó khăn lắm mới tránh được cỗ lực lượng lớn tập kích. Ngay khi Đường Ngọc vừa định thở phào thì Tam Thiên Thanh Ti như kiến bám vào xương quay lại, tránh cũng không thể tránh, Đường Ngọc chỉ có thể nghênh kích.
Mọi người bên dưới đều choáng váng. Quá nhanh, tốc độ Thẩm Thiển Mạch thật sự là quá nhanh, hoàn toàn phản ứng không kịp nữa, chỉ thấy được Đường Ngọc đang chật vật tránh né. Thế nhưng không ai chế giễu Đường Ngọc, bởi vì thay đó là bọn họ, có lẽ ngay cả thoát cũng không thoát nổi.
Thẩm Thiển Mạch thấy Đường Ngọc chuẩn bị tiếp Tam Thiên Thanh Ti của nàng, nụ cười ngoan tuyệt lại hiện lên. Tâm pháp tối cao của Ma Cung, Tam Thiên Thanh Ti há lại tiếp được dễ dàng như thế?
Nội lực truyền vào Bạch Lăng đánh tới tâm mạch Đường Ngọc không chút lưu tình.
Không kịp làm phản ứng gì. Đường Ngọc vận đủ nội lực ngăn trở Bạch Lăng như một đứa bé đang cố đẩy một tảng đá đi, không có bất kì tác dụng gì, hầu như lực ngăn cản cũng không có, Đường Ngọc bị Bạch Lăng đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tạo nên một vòng cung màu đỏ trên không trung.
“Đa tạ.” Thu lại Bạch Lăng, Thẩm Thiển Mạch cũng không thèm nhìn Đường Ngọc đang hấp hối, chỉ lạnh lùng nhìn khắp bốn phía.
Một khắc ấy, tất cả võ lâm nhân sĩ mới nhận thức được cái gì là cung chủ Ma Cung giết người không chớp mắt. Nam tử thanh nhã xuất trần như thế, ra tay lại cực kỳ tàn nhẫn.
“Đường Ngọc công tử, ngươi có sao không?” Thủ hạ Đường Môn luống cuống tay chân vây quanh Đường Ngọc, khân trương hỏi. Đường Ngọc dù sao cũng là đệ đệ duy nhất của Đường Vân, lúc đi Đường Vân đã nói, không lấy được vị trí của minh chủ võ lâm cũng không sao, chỉ cần an toàn là được.
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn thoáng qua. Vừa rồi trong một chiêu kia dùng bao nhiêu nội lực nàng rất rõ ràng. Cho dù là Đường Vân đứng dậy, không thiếu được việc trọng thương, huống chi là Đường Ngọc. Bạch Lăng đã đánh trúng tâm mạch hắn ta, cho dù là Đại La Thần Tiên cũng không thể cứu được.
Khóe miệng hàm chứa sự vui vẻ, mâu sắc nhấp nhô, phảng phất như là hảo tâm nhắc nhở vậy. Thẩm Thiển Mạch đạm nhiên nói, “Một kích kia dường như đã làm vỡ nát tâm mạch rồi thì phải, không biết Đường Môn có biện pháp nào chữa trị không đây?”
Mọi người ở đây nghe được câu này, lập tức sắc mặt ai nấy đều đổi. Trong cuộc luận võ đại hội võ lâm vốn chính là sinh tử có số. Thấy Đường Ngọc bị thương nặng như vậy, cũng không ai có dị nghị. Thế nhưng chấn vỡ tâm mạch, điều này nói rõ hắn ta phải chết không thể nghi ngờ.
Đáng sợ hơn cũng không phải điểm ấy, mà là một chiêu rất nhẹ nhàng vừa rồi của cung chủ Ma Cung đã khiến Đường Ngọc tâm mạch vỡ nát. Những lời này vừa ra đã khiến cho những võ lâm nhân sĩ đang muốn lên liều mạng lập tức thu hết chân lại.
Thẩm Thiển Mạch thấy sắc mặt mọi người ai nấy đều hiện lên sự e ngại, cặp mắt đen nhánh hiện lên sự khinh thường và tự tin. Hừ! Người dám xúc phạm tới Thẩm Thiển Mạch nàng thì phải trả cái giá thật lớn. Đường Môn, Tử Hà Phái, nàng đều sẽ không bỏ qua. Còn về vị trí minh chủ võ lâm, nàng càng phải có được!
“Còn có ai muốn khiêu chiến với ta sao.” Giọng nói réo rắt vô song kèm theo nội lực hùng hậu truyền khắp toàn trường. Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn những người xung quanh, vẻ mặt thản nhiên vui vẻ cứ như những người bên dưới căn bản không đang giá nhắc tới.
“Nếu các vị anh hùng đều không muốn khiêu chiến, dựa theo quy củ thì chính là cung chủ Ma Cung với người đại diện môn chủ Đường Môn có tư cách tranh cử minh chủ võ lâm. Thế nhưng người thay mặt môn chủ Đường Môn đã…” Phong Thiên Dương nhìn lướt qua Đường Ngọc đã tắt thở mà toát mồ hôi lạnh, cung chủ Ma Cung quả nhiên là hảo thủ, hắn cũng không dám đắc tội.
“Nếu người thay mặt môn chủ Đường Môn đã không có phúc phận, ta xem chức minh chủ võ lâm này cũng không cần tiếp tục tuyển chọn nữa. Với ta việc đáng làm thì phải làm. Nếu ai có thành kiến thì lên đây khiêu chiến.” Thẩm Thiển Mạch toát ra sự lạnh lẽo, những lời nói cũng cuồng ngạo đến cực điểm. Thân ảnh màu đỏ vẫn núp ở trong bóng tối hơi run lên, khóe miệng Tư Đồ Cảnh Diễn nhếch lên nụ cười tà mị. Mạch nhi của hắn quả nhiên có quyết đoán.
Toàn trường tĩnh lặng như tờ.
Không có ai dám lên khiêu chiến, bởi bọn họ biết rõ, đi lên đồng nghĩa với việc tử vong. Những người này mặc dù khát vọng với chức minh chủ võ lâm nhưng đều rõ ràng thực lực của mình, không ai dám lấy tính mạng mình đi đánh bạc. Huống chi, đây là canh bạc không thể thắng nổi.
“Các vị tựa hồ không có ý kiến.” Thẩm Thiển Mạch quét mắt một vòng, trên môi hiện lên nụ cười tự tin đường hoàng, liếc sang Phong Thiên Dương, ý bảo hắn nói tiếp.
Phong Thiên Dương lên lau mồ hôi mới run run rẩy rẩy lấy biểu tượng cho mình chủ võ lâm – Vô Song Kiếm đưa cho Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch nhận lấy Vô Song Kiếm, thân kiếm ánh lên màu ngọc bích, vô cùng sắc bén, quả nhiên là một thanh kiếm thượng hạng.
Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch hiện lên nụ cười thỏa mãn. Đúng lúc nàng cũng đang thiếu một thanh kiếm tốt. Phải biết rằng tuyệt học lợi hại nhất của Ma Cung chính là Ngự Thiên Kiếm Pháp.
Cầm kiếm nhẹ nhàng vẽ lên không một vòng, Thẩm Thiển Mạch thu lại Vô Song Kiếm, nhìn võ lâm nhân sĩ khắp nơi, mỉm cười, “Hôm nay nếu đã tiếp nhận minh chủ võ lâm, Mặc Trì tự nhiên sẽ vì võ lâm này. Hi vọng các vị cũng có thể phối hợp với Mặc Trì!”
“Tự nhiên tự nhiên.”
“Minh chủ lễ độ.”
Thẩm Thiển Mạch vừa dứt lời, những võ lâm nhân sĩ kia đều nhao nhao phụ họa. Thẩm Thiển Mạch bây giờ chính là minh chủ võ lâm, càng không thể đắc tội, cho nên vẫn nên nịnh bợ thật tốt thì hơn.
Thẩm Thiển Mạch cẩn thận quan sát vẻ mặt của mọi người. Người nào có tâm tư gì nàng đều hiểu rõ. Liếc sang bên kia thì thấy Thanh Lam đang đỡ môn chủ nhân Hà Phái lặng lẽ rời đi.
“Tử Hà Phái môn chủ xin dừng bước. Chỗ Mặc Trì có thánh dược chữa độc, mong rằng môn chủ không ngại.” Thẩm Thiển Mạch cất cao giọng nói với bóng lưng Thanh Lam và môn chủ nhân Hà Phái.