Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ

Chương 61


Đọc truyện Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ – Chương 61


Lúc Mạnh Hiểu Dư còn đậu đen rau muống chòm râu dài cư nhiên lại thu một tên tiểu bạch kiểm làm đồ đệ, chòm râu dài lại mở miệng nói chuyện “Giang hồ một mực đồn đại tân nhiệm nhị vị cung chủ Triều Khuyết Cung dung mạo như thiên tiên, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền a! Ha ha ha “
Nghe chòm râu dài nói, Mạnh Hiểu Dư khó chịu “Dựa vào ngươi chòm râu dài chết tiệt, nói ngươi giống Lý Quỳ thật đúng là đề cao ngươi, ngươi chính là một lão sắc quỷ a! Lại dám đùa bỡn Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ của ta, thật là quá đáng, ta vẽ cái vòng vòng nguyền rủa ngươi lát nữa lúc tỷ võ sẽ bị tiêu chảy không ngừng ( Tiểu Vũ: không cần thiết ngươi phải làm quá như vậy đi! Cái lão sắc quỷ kia chỉ là khen hai tỷ muội Hàn Như Băng một chút mà thôi a! Ngươi có cần phải nguyền rủa ác như vậy không? ) “
“Ha ha Thiết môn chủ quá khen, lấy hai tỷ muội chúng ta sơn dã chi tư, thực sự không dám nhận bốn chữ “dung mạo thiên tiên” Hàn Như Băng nhàn nhạt trả lời.
“Ha ha ha Hàn đại cung chủ thật sự là quá khiêm tốn, người trong giang hồ ai không biết tân nhiệm nhị vị cung chủ Triều Khuyết Cung không chỉ có võ công cao cường thâm bất khả trắc, dung mạo càng là mỹ nhân tuyệt sắc trăm năm khó gặp a! Thật là không biết về sau trên giang hồ vị thiếu hiệp nào có thể có được phương tâm của nhị vị cung chủ, có thể ôm mỹ nhân về a!” Chòm râu dài nói xong lại cười to.
“Dựa vào cái lão sắc quỷ như ngươi còn dám được voi đòi tiên!” Vốn đã không thoải mái, lúc này Mạnh Hiểu Dư nghe chòm râu dài nói xong thì triệt để xù lông, từ phía sau Hàn Như Băng đi ra, đứng trước mặt chòm râu dài giương lên nụ cười vô cùng ngọt ngào: “Theo lời vị bá bá này nói, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ nhà ta chính là cung chủ xinh đẹp nhất Triều Khuyết Cung rồi? Mà võ công cũng là lợi hại nhất trong Triều Khuyết Cung?”

“Ha ha ha tiểu oa nhi ngươi nói không sai a! Hàn đại cung chủ cùng Hàn nhị cung chủ xác thực là cung chủ xinh đẹp nhất, cùng với võ công lợi hại nhất” đột nhiên nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, chòm râu dài cũng không nghĩ gì nhiều liền thuận theo lời Mạnh Hiểu Dư đáp trả.
Nghe được chòm râu dài trả lời, Mạnh Hiểu Dư lại lộ ra nụ cười càng thêm ngọt ngào, chỉ là bên trong nụ cười này xen lẫn chút tà ác “Như vậy dựa theo ý tứ của chòm râu dài bá bá nói, vậy có phải cung chủ đời trước của Triều Khuyết Cung không xinh đẹp? Mà võ công cũng không cao phải không?” Mạnh Hiểu Dư nói xong liền thấy sắc mặt của chòm râu dài trong nháy mắt biến đổi, Mạnh Hiểu Dư tâm tình khá hơn nhiều “Hừ cho lão sắc quỷ ngươi dám đùa giỡn như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ, lần này ta xem ngươi nói thế nào! Ta nghe Như Sương tỷ tỷ nói qua, tiền nhiệm cung chủ Triều Khuyết Cung Bách Lý Thường Hồng cũng chính là sư phụ của hai người bọn họ, chẳng những võ công cao cường, đứng trong top 5 các cao thủ giang hồ, dung mạo lại là thuộc hàng đứng đầu thiên hạ có một không hai, mười chín tuổi đã từ tay sư phụ của nàng Mạc Vô Ưu cũng chính là người sáng lập Triều Khuyết Cung tiếp nhận vị trí cung chủ, tiếp quản bảy năm đã đem Triều Khuyết Cung vốn vắng vẻ vô danh phát triển thành một môn phái không thể xem nhẹ trêm giang hồ, về sau nàng đem vị trí cung chủ truyền cho hai vị quan môn đệ tử của mình, cũng chính là hai tỷ muội Hàn Như Băng, sau đó liền đi theo sư phụ không đáng tin cậy của nàng là Mạc Vô Ưu, cùng một chỗ đi vân du tứ hải.
Theo lời Hàn Như Sương nói, sư phụ của các nàng cùng sư tổ đều là người thoải mái không bị trói buộc, cho nên mới sáng lập Triều Khuyết Cung xong không đến một năm, liền truyền vị cho đồ đệ của mình đi tiêu dao tứ hải.

Mà một người khác thì sau khi đem Triều Khuyết Cung phát triển cường đại, cũng đem cung chủ chi vị truyền cho hai đệ tử tâm đắc của mình, sau đó đuổi theo sư phụ mình, cũng đi tiêu dao tứ hải.
Mặc dù Hàn Như Sương nói rất có đạo lý, thế nhưng Mạnh Hiểu Dư lại không cho là như vậy.

Bởi vì nàng đã từng hỏi qua Hàn Như Băng sự tình của Mạc Vô Ưu sư tổ của các nàng, từ miệng Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư biết được sư phụ cùng sư tổ của hai người số tuổi chênh lệch không nhiều, vẻn vẹn sáu tuổi mà thôi, mà lại nghe Như Băng tỷ tỷ đã từng nói,lúc sư phụ của các nàng Bách Lý Thường Hồng vẫn còn là cung chủ, sư tổ của các nàng cứ cách mỗi ba tháng sẽ về Triều Khuyết Cung một chuyến, thế nhưng là đến khi hai tỷ muội các nàng tiếp nhận cung chủ chi vị, sư phụ của các nàng Bách Lý Thường Hồng cùng sư tổ của các nàng sau khi cùng một chỗ vân du tứ hải, hai người kia đến giờ cũng chưa có trở lại Triều Khuyết Cung, ngươi nói ở đây không phải có gian tình thì là gì? Cho nên khi hai tỷ muội Hàn Như Băng miêu tả Mạc Vô Ưu cùng Bách Lý Thường Hồng, Mạnh Hiểu Dư trong lòng YY hai người này không ít.
Lúc chòm râu dài xấu hổ, Mạnh Hiểu Dư âm thầm đắc ý, Hàn Như Băng lên tiếng “Hiểu Dư không được vô lễ, sao lại nói như thế? Thật không biết lớn nhỏ” trách cứ Mạnh Hiểu Dư xong, Hàn Như Băng lại quay người xin lỗi “Hiểu Dư tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện bởi vậy mạo phạm Thiết môn chủ, xin hãy thứ lỗi”, nói xong, Hàn Như Băng lại không đợi chòm râu dài nói gì, liền nói tiếp “Ta thấy Thiết môn chủ là người rộng lượng như vậy, hẳn là sẽ không nhỏ mọn đến nỗi cùng một đứa bé so đo đi!” Sau khi nói xong Hàn Như Băng vẫn như cũ duy trì bộ dạng mỉm cười, chỉ là biểu tình kia ở trong mắt Mạnh Hiểu Dư lại là biểu hiện tức giận của Hàn Như Băng.
Nhìn thấy biểu lộ của Hàn Như Băng, lại nhớ lại lời Hàn Như Băng vừa nói, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ “Như Băng tỷ tỷ khẳng định cũng sinh khí chòm râu dài lúc nãy dám đùa giỡn nàng cùng Như Sương tỷ tỷ, cho nên vừa rồi lúc trách cứ mình, mình không cảm thấy Như Băng tỷ tỷ tức giận, ngược lại lúc Như Băng tỷ tỷ nói xin lỗi chòm râu dài, nói gần nói xa đều là nói thay mình”

“Ha ha ha đại cung chủ nói đùa, lão Thiết ta há lại là người keo kiệt như vậy? Huống hồ cũng là ta nói sai trước, là ta không đúng mới phải, tiểu cô nương này không có quan hệ” chòm râu dài nói xong lại cười lớn.
“Trở mặt thật nhanh a!” Đậu đen rau muống chòm râu dài xong, Mạnh Hiểu Dư móc móc lỗ tai của mình, trong lòng lại đậu đen rau muống nói “.

Thật là, cười thì cười đi! Còn cười lớn tiếng như vậy làm gì? sợ người khác không biết ngươi giọng lớn sao? Vỡ giọng như vậy còn dám cười lớn tiếng, tạp âm liền nhân đôi a! Không thấy chim nhỏ đang bay trên bầu trời đều bị giọng của ngươi dọa đến nỗi rớt xuống đất rồi sao?.

.


.

.”
“Tiểu oa nhi ngươi tên là gì? Đã từng bái sư chưa?” Lúc Mạnh Hiểu Dư ở trong lòng đậu đen rau muống chòm râu dài tiếng cười lớn tiếng lại khó nghe, lão giả tóc hoa râm, râu ria cũng hoa râm vẫn đứng bên cạnh chòm râu dài lên tiếng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.