Đọc truyện Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ – Chương 56
“Tiểu gia hỏa ăn xong rồi sao?” Hàn Như Băng đột nhiên đổi đề tài nói.
“Ách tốt” Hàn Như Băng đột nhiên nói sang chuyện khác, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt một chút rồi trả lời.
“Vậy còn mệt không?” Hàn Như Băng vẫn như cũ nói những lời khiến Mạnh Hiểu Dư không hiểu
“Không mệt” mặc dù không biết tại sao Hàn Như Băng lại hỏi như vậy, Mạnh Hiểu Dư vẫn thành thật trả lời.
“Vậy là tốt rồi” nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Hàn Như Băng bỗng nhiên lộ ra một nụ cười phi thường mị hoặc.
“Tốt.
.
.
Tốt cái gì?” Nhìn thấy Hàn Như Băng đột nhiên lộ ra nụ cười mị hoặc đến cực điểm, Mạnh Hiểu Dư theo bản năng cảm thấy nguy hiểm hỏi.
” ngươi hiện đã nghỉ ngơi tốt, cũng ăn no rồi, vậy chúng ta đến nói một chút chuyện ngày hôm qua đi!” Hàn Như Băng vẫn như cũ cười mị hoặc nói.
“Hôm qua? Như Băng tỷ tỷ ngươi không phải đã nói không truy cứu việc ta trốn đi “Vũ Xuân Các” chơi rồi sao? Ngươi không có thể nói không giữ lời a!” Mạnh Hiểu Dư vội vàng nói.
“Ta không có ý định truy cứu a! Bất quá.
.
.
.” Nói tới đây Hàn Như Băng dừng lại một chút, sau đó liếc qua tiểu gia hỏa đang khẩn trương nhìn mình chằm chằm nói tiếp “Trừng phạt vẫn phải phạt, nếu không ngươi sẽ không nhớ kỹ giáo huấn ” Hàn Như Băng nói xong câu đó, nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa đột nhiên xụ mặt xuống, tâm tình trong nháy mắt từ phong thanh khí lãng nâng lên thành dương quang xán lạn, gió mát nhè nhẹ.
Nghe lời của tỷ tỷ nhà mình, Hàn Như Sương không nói gì, biểu lộ cũng không biến hóa gì, khuôn mặt không thay đổi, ngồi ở một bên uống trà.
Chỉ là tâm tình cũng như tỷ tỷ nhà mình tốt hơn rất nhiều.
So với Hàn Như Băng cười nhẹ nhàng cùng Hàn Như Sương mặt không biểu tình, Mạnh Hiểu Dư thì là khuôn mặt ai oán, ánh mắt như nước long lanh, nước mắt trong suốt như sắp tràn ra, cái miệng nhỏ nhắn dẹp lên, cùng khuôn mặt nhỏ ai oán tựa như là bị ai hung hăng khi dễ qua, tâm tình ưu thương “Ô ô Như Băng tỷ tỷ, ngươi không thể phúc hắc như vậy a! Ngươi hôm qua không phải mới nói không truy cứu sao? Làm gì, hôm nay còn muốn trừng phạt người ta a! Ô ô ~~ ta về sau sẽ không tin ngươi nữa, ngươi cái đồ đại lừa gạt, đại phíc hắc, vẽ cái vòng tròn nguyền rủa ngươi về sau ăn mì tôm đều không có gói gia vị ( có vẻ như thời đại này không có mì tôm đi! )” Mạnh Hiểu Dư một bên ai oán nhìn Hàn Như Băng, một bên ở trong lòng khóc lóc nguyền rủa Hàn Như Băng.
Mà đại mỹ nữ của chúng ta bị Mạnh Hiểu Dư ở trong lòng hung hăng nguyền rủa, thì đối với ánh mắt ai oán của Mạnh Hiểu Dư nhìn như không thấy, chỉ lo ở trong lòng YY một hồi phải làm sao trừng phạt tiểu gia hỏa không nghe lời này mới có thể làm cho nàng đàng hoàng ở yên bên cạnh mình cùng muội muội, không đi câu người loạn khắp nơi.
Hàn Như Sương mặc dù nhìn thấy biểu tình ai oán của Mạnh Hiểu Dư, nhưng vì trong lòng còn khó chịu việc hôm qua nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư bị một nữ nhân khác ôm, cho nên khi nàng nhìn thấy biểu lộ buồn bã của Mạnh Hiểu Dư cũng xem như không thấy, tự ngồi tự chơi với chén trà.
(Editor: …!bà Sương đủ tự kỷ :v)
Lúc ba người ngoài mặt im lặng, trong lòng đang tự suy nghĩ, điếm tiểu nhị đến phá vỡ trầm mặc của ba người.
“Khách quan, ngài vừa mới phân phó tiểu nhân chuẩn bị nước nóng, tiểu nhân đã nấu xong, cũng đã đem nước vào phòng, khách quan ngài có thể dùng” điếm tiểu nhị khom người nói với Hàn Như Băng.
“Ừm ta đã biết ngươi đi xuống trước đi! Đây là thưởng ngươi” Hàn Như Băng lấy một thỏi bạc từ tay áo đưa cho điếm tiểu nhị.
“Tạ ơn khách quan ban thưởng” điếm tiểu nhị vui vẻ nhận bạc, cúi đầu khom lưng nói.
“Tiểu gia hỏa, về phòng tắm rửa trước đi! Đem hương vị son phấn mang về từ “Vũ Xuân Các” tẩy sạch đi” Hàn Như Băng nhìn thấy điếm tiểu nhị rời đi, liền quay sang Mạnh Hiểu Dư nói.
Nàng không thích tiểu gia hỏa trên người mang theo mùi của những phong trần nữ tử kia, hoặc nói chính xác hơn là nàng không thích trên người tiểu gia hỏa mang theo mùi của bạch y nữ tử kia.
“Mùi son phấn?” Nghe Hàn Như Băng nói , Mạnh Hiểu Dư nâng lên cánh tay đặt ở trước mũi dùng sức hít hà, nhưng không ngửi thấy mùi gì “Không có a! Ta không ngửi được mùi vị son phấn gì cả!” Mạnh Hiểu Dư nhìn Hàn Như Băng vẻ mặt ngây thơ nói.
“Hôm qua nữ tử áo trắng kia ôm qua ngươi” không đợi Hàn Như Băng nói cái gì, Hàn Như Sương ngồi bên cạnh Mạnh Hiểu Dư thần sắc lạnh lùng mở miệng.
Vừa nghĩ tới hôm qua Dư Nhi bị bạch y nữ tử kia ôm vào trong ngực, Hàn Như Sương sắc mặt vốn lạnh lùng càng trở nên lạnh hơn .
“A?” Nghe Hàn Như Sương nói Mạnh Hiểu Dư trong nháy mắt không hiểu, nhưng sau đó nàng liền rất nhanh phản ứng lại “Đúng rồi, hôm qua là Như Sương tỷ tỷ đem ta từ trong ngực bạch y nữ tử tên Dạ đoạt về” nghĩ ra Mạnh Hiểu Dư trong lòng khóc không ra nước mắt “Không phải ta muốn để nàng ôm a! Là nàng cường ôm ta đó a! Mà nữ nhân kia khí lực lớn đến kinh người, ta làm cách nào cũng tránh không ra a! Như Băng tỷ tỷ các ngươi đừng như vậy a, ta rất là vô tội đó a!” Mạnh Hiểu Dư rất muốn đem những lời này gầm thét lên với hai tỷ muội Hàn Như Băng, nhưng là nàng không dám, cho nên nàng chỉ có thể ở trong lòng gầm thét.
“Tiểu gia hỏa, nhớ chưa?” Nhìn thấy mặt Mạnh Hiểu Dư liên tục biến đổi, Hàn Như Băng liền biết nàng đã hiểu muội muội nhà mình nói cái gì .
“Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, oan uổng a! Là bạch y nữ tử tên Dạ kia cưỡng ôm ta, hơn nữa còn cưỡng hôn ta.
.
.” Nhìn thấy hai tỷ muội Hàn Như Băng đột nhiên biến sắc, Mạnh Hiểu Dư lập tức ý thức được mình vừa nói cái gì, Vì vậy vội vàng lấy tay bưng kín miệng, đồng thời cũng ở trong lòng hung hăng đem mình mắng một trận “Mạnh Hiểu Dư! ngươi bị ngu a, sao lại đem cái này nói ra? Ngươi là ngại mình chưa đủ thảm sao?” Nghĩ tới đây Mạnh Hiểu Dư nhìn thoáng qua Hàn Như Sương lúc này mặt đã hoàn toàn chụp lên tầng một tầng băng sương thật dày, cùng một người đang ngồi bên cạnh mình cười đến phi thường mị hoặc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng nguy hiểm Hàn Như Băng.
Mạnh Hiểu Dư trong lòng triệt để nước mắt “Lần này xong, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ lần này khẳng định đã rất tức giận, ta xong rồi!” nghĩ tới tương lai của mình, Mạnh Hiểu Dư lại không khỏi ở trong lòng kêu rên “Mạnh Hiểu Dư! Đồ ngu ngốc nhà ngươi a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !”
“Tiểu gia hỏa, ngươi mới vừa nói cái gì?” Hàn Như Băng lúc này cười vô cùng nguy hiểm hỏi.