Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 30: Cô muốn biết rõ


Đọc truyện Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn – Chương 30: Cô muốn biết rõ

“Dư Châu, Dư Châu.” Sau lưng truyền đến âm thanh ríu rít như chim sẻ, Dư Châu ngừng bước, trên trán lấm tấm mồ hôi, cả mặt cũng đỏ hồng lên, đúng là thân thể tốt, quá béo để đủ khỏe mạnh rồi.dien.’danle/quydon

“Thật xin lỗi, Dư Châu, đều do anh trai tớ không đúng, tớ cũng không ngờ anh ấy lại như vậy, về sau sẽ không bao giờ dám vậy nữa, cho nên, Dư Châu, đừng tức giận…”

Đan Tương Tư nói liến thoắng, còn không ngừng khom người, Dư Châu kì quái nhìn cô, sau đó chậm rãi nâng ngón tay mình lên.

Cô chỉ vào mặt mình, ngạc nhiên hỏi: “Dáng vẻ của tôi, giống như đang tức giận sao?”


Rõ ràng cô rất ôn hòa, rõ ràng rất bình thường mà, nếu nói tức giận, nói thế nào cũng phải là vị bị cô thiết kế bẫy Đan Gia Dật kia mới đúng, cô thực sự một điểm cũng không tổn thất. Đan Tương Tư cũng nhìn lên mặt cô tìm điểm tức giận. Mặt của cô ấy không có, ánh mắt cũng không, lông mi càng không có, đống thịt thừa kia cũng tương đối nhu hòa.

“A, thật xin lỗi, là tớ hiểu nhầm.” Đơn Tương Tư ngại ngùng le lưỡi, từ trước đến nay đối với soái ca Dư Châu đều không có khả năng miễn dịch, đừng nói anh trai cô, cho dù có là Kính Nguyệt Sâm dùng cầu lam đập bể đầu cổ khiến không đến trường được vài ngày cũng khó mà tức giận được, có lẽ chỉ cần anh ta cười với cô ấy một cái, cô ấy liền quên hết mà chảy nước miếng.

Tuy Dư Châu háo sắc một chút, nhưng ở cùng lại đặc biệt dễ chịu, cho nên, cô mới làm bạn với cô ấy, cô ấy háo sắc, cô ngốc nghếch, hai người bọn cô đúng là tuyệt phối mà.

Dư Châu liếc thoáng qua Đan Tương Tư, cũng không đoán ra được cô ấy đang nghĩ cái gì, có điều, cũng không sao, cô ấy cũng không phải cô, cho nên, dù ngốc như vậy mà là chính bản thân mình cũng là tốt nhất.

Lúc này một hồi chuông reo lên, nếu cô đoán không sai, hẳn là đến thời gian vào lớp, có điều, cái trường học này, thời gian vào lớp cũng quá muộn rồi.

“Á, vào lớp, chúng ta mau đi thôi.” Đan Tương Tư vừa nghe tiếng chuông, da đầu cũng run lên theo, kéo tay thịt của Dư Châu chạy về phía trước, đây là động tác theo thói quen, cũng không mang theo chút ác ý nào, giống như các cô vốn luôn như vậy.

Dư Châu không nói lời nào để cho cô ấy kéo đi, nếu không để cô ấy kéo, cả đời cô cũng không biết phòng học chỗ nào, có điều, muốn cô đi học, không bằng để cô đi ăn uống còn tốt hơn, chỉ tại thân thể hiện nay, thôi, cô vẫn nên ngậm miệng lại thì tốt hơn. Nếu còn tiếp tục béo nữa, có lẽ cô phải nhờ người khác nâng lên mà đi mất, không phải, nâng người cô, không chừng đều bị cô đè chết trước khi kịp nâng mất.dien/dan.


Cô xoa bóp trán, ở giữa lông mày, chỗ mi tâm cũng lòi ra chút chút thịt thôi.

Cô rõ ràng đã giảm béo rồi, tại sao trên người vẫn còn nhiều thịt như vậy.

Hai chân không ngừng bước về phía trước, lung la lung lay, nếu nhìn từ đằng sau, quả thật chính là lật đật lật người đầy tức cười mà.

Trong phòng học, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô, mà cô cũng chỉ híp lại hai mắt vốn không lớn lắm của mình, thì ra, Dư Châu còn có đặc quyền, người khác đều là ngồi hai người một bàn, một ghế, chỉ có cô, một mình một bàn, ngồi một mình một ghế, cuối cùng.

“Công chúa Cá Kình, đầu của cô sao rồi?” Một nữ sinh nhìn chằm chằm cô hỏi, con mắt nháy lên, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên một vòng ác ý.


Người nhàm chán, Dư Châu lạnh nhạt hạ tầm mắt, không muốn để ý đứa con gái như vậy.

“Công chúa Cá Kình, quả cầu lam kia rất lớn nha, nghĩ coi bị đập nhất định là đau muốn chết luôn.” Nữ sinh kia tiếp tục nói, còn làm ra vẻ mặt cực sợ hãi, có điều, môi cô ta lại cong lên vui sướng.

“Thật sao? Cô muốn biết rõ không?” Một âm thanh lạnh lùng vang lên, thân thể nữ sinh kia cũng không hiểu sao run lên, khắp người dường như bị gió lạnh thổi qua.

“Đúng vậy.” Nữ sinh có chút đờ đẫn gật đầu, “Nhưng mà, thật đáng tiếc.” chỉ chốc lát sau, cô ta lại khôi phục bộ dáng như cũ, cơn lạnh gáy kia, có lẽ chỉ là ảo giác của cô thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.