Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 63
Cuối cùng, khi nghe thấy Mai nương nói nàng không còn vấn đề gì nữa, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm….
Nếu hắn không đến kịp hoặc không có công phu nhanh nhạy, sợ rằng….
“Nữ tử, nàng biết không ?, nàng làm ta rất mệt mỏi đấy…thật sự rất mệt….”Vũ Hàn khẽ mỉm cười..Đôi tay hắn nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc đang che khuất đi khuôn mặt nàng…để lộ ra một tuyệt sắc giai nhân….Nếu ai hỏi có nữ tử nào khiến hắn yêu thích vô cùng không ? Thì đó chính là nàng . Và nếu lại hỏi có nữ tử nào khiến hắn mệt mỏi như vậy không ? Đáp án chỉ có một : lại là nàng…
Vũ Hàn mỉm cười…có lẽ tổng cộng tất cả nụ cười của hắn suốt 22 năm qua chưa bao giờ nhiều hơn hôm nay…Bởi vì hắn đã được gặp nàng…có thể biết nàng ở đâu…đối với hắn lại là một niềm hạnh phúc…
Kì thực, hắn cũng không rõ mình yêu nàng từ lúc nào…Chỉ biết rằng, từng ngày một trôi qua, nỗi nhớ nàng cứ theo đó mà lấp đầy trái tim hắn..Có lẽ, nỗi nhớ đã trở thành niềm thương rồi cuối cùng đã dẫn đến tình yêu….
Kì lạ….
Vũ Hàn khẽ vuốt qua gò má Bất Diệp bằng một cử chỉ không thể trìu mến hơn….
Nữ tử…nếu nàng không đến đó…quả thật chúng ta đã không thể gặp nhau….nàng vẫn sẽ có khoảng trời riêng của nàng, còn ta có khoảng trời của ta….
Nhưng bởi vì nàng đã đến…cho nên …ta sẽ không buông nàng ra nữa đâu…hai khoảng trời của chúng ta sẽ hợp làm một vậy…..
Đang nghĩ mông lung như thế, bỗng, Vũ Hàn cảm thấy thân thể Bất Diệp rất nóng…
“…lạnh…ta…lạnh…” Bất Diệp khó nhọc thốt lên vài tiếng….Hai chân mày của nàng nhíu chặt vào nhau, đôi môi nhợt nhạt khẽ run rẩy…
Vũ Hàn chợt hoảng hốt, hắn vội vàng đặt tay lên trán nàng, không hay rồi, nàng đang bị sốt…Hơn nữa..còn sốt rất cao…
Vũ Hàn đang định quay người đi lấy thuốc hạ sốt thì một bàn tay đã túm lấy áo hắn…Đó là Bất Diệp…
“…Đừng..đừng đi…cho dù là ai…đừng bỏ ta lại một mình….” Bất Diệp dùng chút sức lực yếu ớt nắm chặt lấy vạt áo của Vũ Hàn…Hình ảnh trước mắt nàng nhòe mờ khiến nàng không thể nhìn rõ người trước mặt là ai …nhưng nàng lại có một cảm giác rất yên bình khi ở cạnh người ấy…..
Trong cơn mê man, kí ức lúc nhỏ của nàng lại chợt ùa về…..
Dáng người quay lưng lại – nàng không hề muốn nhìn thấy nó nữa….Cái dáng người ấy đã đeo đuổi nàng khi nàng còn là một đứa trẻ….