Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 42
“Cái gì ?” Bất Diệp ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn ba nam nhân đứng trước mặt. Lũ khốn , Nhu nhi đắc tội gì với chúng mà lại ngang nhiên ra tay sát hại một đứa bé cơ chứ….
Khoan đã… tại sao nàng lại cảm thấy tên ở giữa hơi quen quen…Hình như nàng đã gặp hắn ở đâu đó….
“Ta nghĩ ngươi còn nhớ thứ này.” Hữu đường chủ ánh mắt lộ sát khí, hắn tức giận vạch tay áo lên, để lộ trên cổ tay một hình bán dạ nguyệt.
“Ngươi…..”Bất Diệp nhíu mày, nàng ngay lập tức nhận ra hình xăm trên tay tên ở giữa. Bởi vì đó chính là hình xăm trên cổ tay những tên bị nàng giết tối hôm đó.
Chẳng lẽ, những tên này là đồng bọn của chúng..Không thể nào….
”Nhìn ánh mắt của ngươi, có lẽ vẫn còn nhớ thứ này….Phải cảm ơn ngươi đã không giết Sử đường chủ và Khương trưởng lão…. Nếu không bọn ta đâu có thể tìm ra ngươi thế này” Hữu đường chủ nhếch mép cười.
”Hừ, khốn khiếp, không phải ta không muốn giết mà vì chúng chạy quá nhanh thôi” Bất Diệp hừ lạnh. Tối hôm đó….đáng lẽ ra nàng phải truy sát bọn chúng tới cùng. Một đao đoạt mạng, tung tích về nàng mãi mãi không có người biết. Nàng càng không nên để bọn chúng chạy thoát, xảy ra tai họa lần này, nàng thật là vô ý .
”Ngông cuồng…ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn dám huênh hoang…..” Hữu đường chủ hét lên…Hắn vận công dồn nội lực lên bàn tay.
”Ta giết vì chúng vốn dĩ đáng chết…Còn ngươi…Hừ….Đánh lén…Ngươi giống hệt một con chó dại ngu ngốc, chỉ biết cắn đằng sau người khác.” Bất Diệp nhướng mày, nàng nghiến răng ken két.
Đôi mắt Bất Diệp sắc lạnh, sâu thăm thẳm, thân thể từ từ tỏa ra lớp hàn khí bức người. Phút chốc, không khí trở nên lạnh lẽo vô cùng. Sát khí giấu giếm bao lâu nay bỗng nhiên bừng phát dữ dội. Cả người thẫm đẫm mùi vị của máu….
”Ngươi….” Hữu đường chủ trên mặt nổi đầy gân xanh. Nội lực như muốn đảo lộn trong người. Trong cả cuộc đời hành tẩu giang hồ của hắn, chưa bao giờ hắn phải nghe lời lăng mạ xúc phạm như vậy. Và cũng chưa bao giờ nghĩ lời lăng mạ đó lại xuất phát từ một con nha đầu.
Hữu đường chủ lao tới chỗ Bất Diệp, quyết định một tay giết chết nha đầu thối tha kia.
”Đường chủ, không được, giáo chủ đã dặn nhất quyết phải bắt sống cô ta…Nếu ngài ra tay, Giáo chủ sẽ không tha cho ngài đâu” Hai hắc y nhân vội vàng đuổi theo chặn Hữu đường chủ lại. Mỗi người giữ một bên, vận nội công kiềm chế lại sức lực của hăn
Hữu đường chủ thở hồng hộc. Sắc mặt hắn đỏ hồng vì tức giận….Nếu không phải Giáo chủ đã căn dặn…. chắc chắn hắn đã bẻ gãy cổ con nha đầu kia rôi.
Nhu nhi thật sự lâm vào tình thế khó hiểu bội phần, cô bé hết lo lắng nhìn Bất Diệp, rồi lại sợ hãi nhìn đám người lạ mặt kia. Bọn chúng là ai ? Tại sao chúng lại muốn giết tiểu thư và nàng ?. Máu, nhiều máu quá, tiểu thư đang chảy máu rất nhiều. Nếu cứ thế này tiểu thư sẽ chết mất, không được, có ai không, cứu chúng tôi…
Nhu nhi ánh mắt không giấu nổi nỗi sợ sệt, từng câu từng chữ không có cách nào nói ra, chỉ thấy cổ họng cô bé phát ra những tiếng ”ư ..ư…”. Nước mắt chảy đầm đìa trên khuôn mặt nhỏ bé……
”Nha đầu kia, ngươi đã giết người của Lăng Nguyệt giáo chúng ta…Vốn dĩ ta có thể giết ngươi ngay lập tức…Nhưng giáo chủ đã ra lệnh bắt sống ngươi về…Nếu ngươi khôn ngoan thì hãy ngoan ngoãn phục tùng..Ta chắc ngươi không muốn có vết sẹo nào trên khuôn mặt kia đâu…..”.. Hữu đường chủ gằn giọng.
”…Hừ..vậy ngươi có thể làm gì được ta…Sống hay chết, chưa đến lượt ngươi quyết định….” Bất Diệp cắn răng chịu đau. Nàng rút phăng chiếc phi tiêu đang cắm trên vai trái ra. Một dòng máu đỏ nóng hổi chảy ra ào ạt.
Đôi mắt hiện lên một tia thâm hiểm. Nàng linh hoạt rút thanh trường kiếm ra nhanh như chớp..Trên mặt kiếm lóe một điểm sáng…Hàn khí tỏa ra trên người như hòa nhập cùng thanh kiếm, sát khí bùng lên khiến mọi vật đều run rẩy.
Hữu đường chủ cùng hai hắc y nhân phút chốc trong lòng trào lên một cảm giác sợ hãi khôn cùng…Cảm giác này như một bản năng của con người…Không, là trực giác…
Trực giác mách bảo con người điều nguy hiểm gì đang đến gần họ….
Bất chợt, một trong hai hắc y nhân bỗng chùn bước. Hắn thật sự biết rằng đây không phải là người mà hắn có thể động vào. Đến chết cũng không được động vào.
”Xoẹt” Một lưỡi kiếm nhanh như cắt vung lên . Bất Diệp không biết từ bao giờ đã xuất hiện sau hắc y nhân đó. Lạnh lùng vung thanh kiếm lên không hề khoan nhượng. Chớp mắt, nàng đã lấy mạng một trong hai hắc y nhân. Đường kiếm như gió, vết chém mỏng manh như sợi chỉ …Không ra tay tàn ác, không sử dụng độc dược, chỉ một nhát kiếm.
”Ngươi…” Hắc y nhân còn lại thét lên kinh hãi. Chuyện gì xảy ra vậy. Tại sao hắn lại không nghe được tiếng bước chân của nàng…Nàng là người hay là ma ?
”Roẹt” Lưỡi kiếm của Bất Diệp lướt gọn qua yết hầu hắn, máu đỏ từ bên trong ồ ạt chảy ra, bắn cả lên người nàng. Bộ tử y nàng mặc giờ đã trở thành huyết y….Trường kiếm dính đầy máu đỏ….
Hữu đường chủ quá bất ngờ và hoảng sợ. Dù vậy, kinh nghiệm lăn lộn bao năm trên giang hồ đã cứu hắn một mạng sống. Đúng vào lúc kiếm Bất Diệp chém tới hắc y nhân, hắn đã tránh sang một bên .
Thấy sự việc diễn ra ngoài dự tính như vậy , hắn vội vàng lướt về phía sau Bất Diệp , quyết định chém một đao thật mạnh vào đỉnh đầu nàng. Đáng tiếc, sát khí hắn lộ ra quá rõ ràng. Mà đối với việc đánh lén, lộ sát khí là điều cấm kị.
”Keng” Bất Diệp quay phắt người lại, nàng mạnh mẽ dùng thanh trường kiếm đỡ lấy nhát đao kia. Khóe môi nhếch lên một cách giễu cợt:
” Ta đã biết ngươi sẽ lại đánh lén…” Ngay khi Hữu đường chủ còn chưa kịp định thần,Bất Diệp lập tức hạ thấp thân người xuống, dùng một đòn quét chân nhanh gọn khiến Hữu đường chủ mất thăng bằng, hắn ngã nhào xuống đất .
”…Ngươi…” Hữu đường chủ trợn tròn mắt. Đây là loại công phu gì , tại sao lại ra nha đầu kia lại có thể ra chiêu nhanh như vậy…
Bất Diệp lạnh lùng dẫm lên cổ tay Hữu đường chủ, khiến hắn không thể cử động được, thanh kiếm đang nắm trong tay cũng chỉ như đồ vật trang trí.
”Vù” Lưỡi kiếm trắng bạc lập tức chế trụ thân thể Hữu đường chủ. Chỉ cần một cử động nhỏ hay một nhịp thở lớn, lưỡi kiếm sẽ đâm thẳng vào cổ họng hắn.