Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 37
Thời gian còn lại đến ngày tuyển phi : 0 ngày
Vậy là, ngày mà tất cả mọi người dân trong thành Bạch Phong chờ đợi đã đến – Ngày tuyển Vương phi cho Tứ vương gia. Sở dĩ bá tánh mong đợi như vậy, là vì Thái Hậu đã ra lệnh sẽ tổ chức lễ hội cho dân chúng trong vòng 3 ngày sau khi đã chọn được Vương phi. Cho nên mọi người đều mong đợi Tứ Vương gia lấy vợ.
Nhà nhà, người người đều tấp nập chuẩn bị trang trí nhà cửa, làm đường phố trông thật bắt mắt, vui nhộn.
Bất cứ một gia đình quan lại nào có thiên kim tiểu thư tham dự tuyển phi, đều sốt sắng thuê người về trang điểm cho tiểu thư đó trở nên xinh đẹp kiều diễm, khoác lên mình những bộ trang phục quý phái cùng đắt tiền , cố gắng phô ra sắc đẹp một cách . Để có thể người đẹp nhất đêm hội, để có thể chạm vào ngôi vị Vương phi, việc tiêu tốn tiền tài chẳng đáng gì.
Tất nhiên, trong những gia đình quan lại đó, không thể thiếu Phong phủ – Phong tướng quân.
Tại Phong phủ.
Chất đầy xung quanh khu vực sảnh chính là những rương chứa đồ vật quý giá. Rương này là y phục kinh gấm. Rương kia là trang sức đắt tiền. Phải có đến gần chục rương như vậy được xếp thành hàng trước cửa chính Phong phủ. Ai đi qua cũng có thể thấy rằng nhà họ Phong thật là quyền thế.
“Này, tại sao chỗ này lại nhiều hòm rương quá vậy ?” Một tì nữ nói thầm với người bên cạnh. Có lẽ cô bé này mới đến nên chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Nhiều gì đâu. Nghe nói đó mới chỉ là đồ dành cho Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư thôi.”
“Mới hai người mà đã nhiều thế này cơ á ?” Tì nữ kia ngạc nhiên.
“Chứ còn sao nữa. Đây toàn là đồ Nhị phu nhân đặt từ mấy tháng trước đấy. Y phục kinh gấm thuê hoa ánh bạc, trang sức phỉ thúy, mã não, chi phấn bạch ngọc, không có gì là phu nhân không mua về. Ước chừng số vàng để mua chỗ này lên tới vạn lạng đấy.”
“Vạn lạng vàng ? Trời ơi, sao mà đắt quá vậy, thế còn đồ của Đại tiểu thư đâu ?”
“Không biết, từ sáng đến giờ ta mới chỉ thấy mấy đồ của hai vị tiểu thư kia thôi. Hòm nào vừa đến đều được người ta mang đến chỗ của Nhị phu nhân. Đồ của Đại tiểu thư vẫn chưa thấy đâu”….
Trong gian phòng của Bất Diệp.
“Nhu nhi, Tứ tiểu thư đi đâu mà bây vẫn chưa về ?” Đại phu nhân – Vân Ngọc Lộ lên tiếng sốt ruột.
“Bẩm phu nhân, tiểu thư nhắn với nô tì là sẽ ra phố kiếm một vài thứ . Chắc giờ cũng đến lúc tiểu thư sắp về rồi.” Nhu nhi đứng bên cạnh đại phu nhân nhỏ nhẹ nói.
“Mẫu thân, người đừng lo lắng quá. Muội ấy sẽ về ngay thôi. Chúng ta kiên nhẫn đợi thêm một lát đi.” Phong Lữ nhẹ nhàng nắm lấy tay Đại phu nhân, nàng dịu dàng khuyên nhủ.
“Phong Lữ, con bảo ta không lo lắng làm sao cho được . Con có nhìn thấy số trang sức, y phục mà Liễu Nhược (nhị phu nhân) mua về không ? Xem chừng cũng ngang ngửa với đồ trong cung. Bà ta cậy mình là con gái Binh bộ thị lang mà bỏ ra cả vạn lạng vàng để mua đống đồ đó về. Đúng là đồ không biết điều. Ta thật tức chết đi được” Đại phu nhân bực tức nói, xem chừng bà đang rất không thoải mái.
Phong Lữ mỉm cười hiền dịu, đôi mắt long lanh khả ái, nàng nắm chặt tay mẫu thân, nói:
“Mẫu thân, người vẫn chưa hiểu Bất Diệp là người như thế nào ư. Nói được làm được, đó là bản chất của muội ấy. Nếu muội ấy đã nói sẽ lo phần trang phục cho con thì muội ấy sẽ làm được. Mẫu thân đừng quá lo lắng”
“…Ta biết, Bất Diệp thế nào sao ta lại không biết chứ. Chỉ có điều, cái ta lo là y phục và trang sức Diệp nhi kiếm về cho con, có đẹp hơn những thứ kia không thôi ? Kia toàn là đồ đặt làm tại các cửa hiệu nổi tiếng, đồ mua ngoài chợ sao có thể bằng được”
“…Cái đó chờ Diệp nhi về rồi chúng ta hẵng tính. Nếu không được thì đổi vẫn không muộn mà mẫu thân”.
“Phải đó phu nhân. Người đừng quá lo lắng, đồ tứ tiểu thư kiếm về chắc chắn sẽ đẹp mà” Nhu nhi sốt sắng.
“…Ta cũng mong vậy…” Đại phu nhân lộ rõ vẻ mặt không mong đợi gì. Biểu cảm trái ngược hẳn với lời nói của bà.
Phong Lữ trầm tư, ánh mắt nàng mang nét buồn hướng về phía cánh cửa. Nàng biết chắc Bất Diệp sẽ đem về những trang phục đẹp nhất cho nàng. Qua những lần tiếp xúc với Bất Diệp, nàng cảm nhận thấy muội muội nàng không đơn thuần chỉ là một cô nương bình thường. Muội ấy rất đặc biệt và thu hút. Nàng không có được điều đó…
Dù rằng nàng rất tin tưởng muội muội mình…Nhưng…lúc này…càng gần sát đến giờ phút tuyển phi…nàng càng cảm thấy có nên hay không tiếp tục chuyện này…
Tâm trí nàng dường như đang chia làm hai ngả….
Một nửa trái tim nàng mách bảo hãy tiếp tục, vì những người đã giúp đỡ nàng đến tận ngày hôm nay, vì phụ mẫu đã sinh thành ra nàng.
Một nửa trái tim bên kia lại nói nàng hãy dừng lại, hãy nhớ đến tình cảm mà nàng đã dành cho vị Long công tử kia, đó là tình yêu, thứ tình cảm nàng lần đầu tiên có trong đời…
Nhưng nàng có thể lựa chọn không ? Không, nàng không thể . Nàng không thể vì chút tình cảm riêng tư đó mà làm mẫu thân thất vọng được. Nàng càng không thể để Bất Diệp hao tâm tổn sức vì nàng….Nàng không thể….
Thế nhưng, thứ tình cảm kia, nàng cũng không muốn vứt bỏ….Nàng phải làm gì bây giờ ?. Phong Lữ cắn chặt môi, đăm chiêu suy nghĩ.