Đọc truyện Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia – Chương 182
Sau khi Bất Diệp rời khỏi tửu lâu, vì muốn giấu kín hành tung, nàng rất nhanh đã thay đổi dung mạo. Lần này Bất Diệp dịch dung thành một nữ tử có dung mạo rất tầm thường, thoạt nhìn qua nếu ném nàng vào chốn đông người , tuyệt đối sẽ không thể nào tìm lại được, ngoại trừ đôi mắt đen láy có chút cuốn hút ra, nàng không còn gì khác.
Bất Diệp cũng đã biết mình biết người thu liễm lại khí tức kì lạ của mình. May mắn là phương pháp này nàng đã học được từ Liệt Khâm. Điều mà trước khi xuyên không đến đây, nàng đã nghĩ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp. Không ngờ hiện tại bản thân lại được trải nghiệm, quả thật là rất thần kì.
Nếu sư phụ dạy kiếm thuật của nàng ở hiện đại biết được điều này, chắc ông ấy sẽ ghen tị với nàng đến chết mất. Sư phụ chả vẫn luôn nói, một kiếm khách nếu biết thu liễm khí tức của mình một cách tùy ý, cơ hội sống sót trong chiến đấu luôn cao hơn một tầng hay sao !
Hộp gỗ đằng sau lưng, Bất Diệp đã không mang theo nữa, nàng bỏ nó lại ở tửu lâu sau khi rời đi. Tất nhiên, hai thanh hắc bạch trường kiếm trong đó nàng đã lấy ra.
Mặc Vân biết nàng luôn mang theo chiếc hộp gỗ này bên mình, hơn nữa còn đặc biệt coi trọng nó, nếu Vũ Hàn muốn dựa vào đặc điểm này để tìm nàng, không biết chừng nàng chưa đi tới cổng thành đã bắt lại.
Do đó, Bất Diệp phải thay đổi, không đựng kiếm trong hộp gỗ nữa, chuyển sang đựng trong túi vải. Vừa nhẹ nhõm, lại vừa không nổi bật. Dù sao ở trong thành Lĩnh Khiết lúc này, khua tay một cái có thể bắt được một đám hắc y nhân bịt mặt, khua tay thêm cái nữa lại có cả đống người dịch dung. Nàng, một nữ nhân bình thường mang theo chiếc túi vải đen dài sau lưng cũng không tính là kì quái.
Hình dạng hai thanh kiếm của nàng đã sớm trở thành chủ đề bàn tán của nhân sĩ võ lâm, nay nếu nàng để lộ ra, khẳng định muôn vàn phiền phức sẽ ùn ùn kéo đến. Để trường kiếm trong túi vải, người nhìn từ bên ngoài chỉ cảm thấy như nàng đang mang theo một cuộn tranh thủy mặc lớn mà thôi.
Ngước nhìn lên biển hiệu hoàng kim của tửu lâu trước mặt, Bất Diệp nhíu mày. Trước khi đến đây, nàng đã dò hỏi được từ Liệt Khâm một số tin tức.
Trong thành Lĩnh Khiết, có một tửu lâu vô cùng nổi tiếng, chỉ khi nào Tịch Phong hội diễn ra, tửu lâu này mới khai trương mở cửa. Cứ như vậy, khoảng thời gian giữa lần mở cửa trước và sau có thể nói là vô cùng dài. Tuy kì quái là vậy, nhưng không biết vì sao nó lại rất thu hút nhân sĩ võ lâm tiến vào, là vì liệt tửu men say, hay là vì mỹ thực phong phú ? Hay là vì, đây mới chính là nơi tin tình báo tụ họp nhiều nhất ?
Tửu lâu này tên là Băng Ngọc Lâu ! Một cái tên thật quá nữ tính ! Bất Diệp hy vọng, chủ quán đích thực không phải là một nam nhân !
Hồi lâu, Bất Diệp trầm tư, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào bên trong tửu lâu, có chút phân vân, có chút lưỡng lự, tựa như đang suy nghĩ xem, có nên bước vào hay không.
Muốn biết tin tức về Lãnh Phong sơn trang, chắc cũng không thể từ một nơi như thế này mà nhận được. Tuy rằng Băng Ngọc lâu được coi là trụ sở tình báo của giang hồ, nhưng Lãnh Phong sơn trang đã quy ẩn nhiều năm, nếu như có người biết được tin tức của họ, chắc đã sớm tung tin đến tất cả các nơi rồi. Lăng Nguyệt giáo và Ngưng Hòa các cũng không phải đợi đến bây giờ mới tổ chức Tịch Phong hội.
Bước vào tửu lâu, Bất Diệp trực tiếp khàn khàn lên tiếng.
“Lão bản, mang cho ta một bình trà !” Những ngày gần đây thời tiết biến lạnh, hơn nữa luôn kèm theo những cơn mưa nhỏ râm ran, khiến cho Bất Diệp cảm thấy vô cùng khó chịu, khí huyết trong người dường như muốn đảo lộn. Nếu không phải vì chuyện thân thế thập phần quan trọng, Bất Diệp cũng không muốn đi tới địa phương xa xôi như thế này, cứ ở trong phủ của Vũ Hàn đắp chăn cả ngày rồi sưởi ấm chân tay vẫn tốt hơn nhiều.
Nghĩ đến Vũ Hàn, Bất Diệp lại giật mình thon thót, lần trước nàng để lại bức thư kia cho hắn, chắc hắn đã tức giận đến nỗi đầu bốc khói rồi. Không biết lần này Mặc Vân nói những lời kia, hắn sẽ tức giận đến mức độ nào ? Tưởng tượng một hồi, Bất Diệp bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nàng biết nàng vô thưởng vô phạt, là lỗi của nàng ! Nhưng việc đó tạm thời để sau hãy tính !