Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Chương 171


Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 171

Mặc Vân không hề nhận rằng, tình cảm của hắn đối với Nhu nhi đã bước sang một trang khác. Nếu lúc trước chỉ là sự rung động của con tim thì giờ đây hắn đã hoàn toàn không thể thiếu nàng. Lúc thấy thanh kiếm kia chém xuống người nàng, trái tim hắn như vỡ ra từng mảnh. Hắn không tưởng tượng nổi hắn sẽ biến thành cái gì nếu hắn mất đi nàng. Hắn yêu nàng rồi. Yêu sâu đậm. Chẳng lẽ đây chính là cái mà người ta thường nhắc đến – “nhất kiến chung tình” ?
Mặc Vân hắn trước đây chưa từng động chân tình với ai, suốt những năm tháng thanh xuân đều dồn cả vào việc quân sự, nhưng giờ phút nhìn thấy nàng, hắn đã biết, con tim hắn cuối cùng đã rung động.
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã quyết định, chẳng quản nàng là ai, địa vị thế nào, nàng phải là thê tử của hắn ! Hắn phải có được nàng !
“ Công..công tử..Buông ta..” Nhu nhi ấp úng nói, hai má cô bé đã đỏ ửng lên như hai trái táo, từ trước tới giờ cô bé chưa từng tiếp xúc với nam nhân, nay đột nhiên lại bị Mặc Vân ôm lấy, nhất thời khiến Nhu nhi choáng váng không biết làm gì.
Mặc Vân lại như không nghe thấy gì, hắn cứ ôm lấy Nhu nhi, sau đó không ngờ rất vô sỉ nói ra một câu :
“ Gọi ta là Vân ca, nếu không ta sẽ không buông nàng ra !”
Bất Diệp nghe đến câu này, nàng nhất thời cau mày, không biết vì sao lại sinh ra cảm giác rất kì lạ. Tại sao…nàng lại cảm thấy ngữ khí kia quen đến vậy ? Vội vàng lục lọi trí nhớ, nàng lập tức phát hiện ra một điều khiến nàng run rẩy.

Đúng rồi, cái ngữ khí bá đạo này, rất giống với một người…Rất giống…Lưu –Vũ – Hàn.
Bất Diệp lập tức tái mặt, nàng lẩm bẩm : “Chờ chút, không phải cái tên Mặc Vân này chính là Lưu Vũ Mặc Vân – ngũ đệ của Vũ Hàn đấy chứ ?”
Sao có thể trùng hợp như vậy ? Chẳng phải Mặc Vân là đệ nhất quân sư sao ? Hắn đáng nhẽ ra phải ở trong lều trại nghiên cứu binh pháp chứ ?
Nếu hắn đúng là…Bất Diệp cười khổ, Vũ Hàn à, giữa hai chúng ta đúng là có sợi dây trói buộc mà…
Dường như thấy Bất Diệp không phản đối hành động của mình, nên Mặc Vân vẫn tiếp tục ôm lấy Nhu nhi, ấy vậy mà hắn cũng không gặp bất kì sự phản kháng nào của Nhu nhi. Hai người này đúng là mờ ám mà.
Lát sau, Bất Diệp chỉ nghe thấy tiếng Nhu nhi e thẹn vang lên : “ Vân…Vân ca..”
Bất Diệp lập tức biết ngay cô bé này đã mắc bẫy của Mặc Vân rồi. Ài, là bẫy tình nên rất khó thoát ra a.

Mặc Vân mỉm cười mãn nguyện, hắn như đã nói chậm chạp buông Nhu nhi ra, mặc dù quả thất hắn có chút không muốn.
Nhu nhi đỏ bừng mặt, không dám nhìn Mặc Vân, cô bé cúi thấp đầu xuống, không biết giấu mình vào đâu để đỡ xấu hổ.
“ Khụ khụ, hai người còn biết có ta không vậy ? Ta đang đứng ở đây đó, xin đừng làm lơ ta như vậy a !” Bất Diệp “nhẹ nhàng” đánh tiếng. Hừ, nàng muốn xem hai người biểu hiện ra sao.
Nhu nhi nghe thấy thanh âm “giễu cợt” của Bất Diệp lại càng xấu hổ hơn, tựa hồ hận đất không thể nứt ra một hố cho cô bé nhảy xuống.
Ngược lại Mặc Vân lại chẳng cảm thấy xấu hổ gì, không những vậy hắn còn điềm nhiên nở nụ cười, ánh mắt ý tứ nhìn Bất Diệp, rất có thể muốn nói rằng “ Ngươi đã biết rồi còn hỏi vậy”.
Bất Diệp hết cách, nàng thật không ngờ, ngay cả chiêu…“mặt dày” của Vũ Hàn mà tên tiểu tử này cũng học được..
“ Hừ, Nhu nhi, lại đây…” Nàng thật muốn biết tên Mặc Vân sẽ làm gì được nàng nếu nàng không cho Nhu nhi đến gần hắn đấy. Đúng, là nàng muốn trêu tức hắn. Nàng không đấu lại được Vũ Hàn thì ít nhất cũng phải chọc cho huynh đệ hắn tức chết.
Nhu nhi lập tức đi đến đứng phía sau lưng Bất Diệp, đối với cô bé hiện giờ, Bất Diệp vẫn là người quan trọng nhất. Mặc Vân, ừm, hắn hiện giờ vẫn còn kém một chút.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.