Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 162
Nhìn thân thể hắn đầy vết thương, hơn nữa còn đang rỉ máu không ngừng, Bất Diệp có chút bất an hỏi lại :
“ Ngươi làm được chứ ? Vết thương của ngươi ….”
“ Không đáng quan tâm, ta vẫn có thể làm được..” Giọng nói đầy sự kiên định khiến Bất Diệp không thể phản kháng.
Bất Diệp cắn chặt răng, đi lên giữ lấy người Nhu nhi, nàng khóa chặt hai cánh tay cô bé lại. Nhu nhi hoảng sợ nên giãy rất mạnh, cảm giác đau điếng từ bàn tay truyền tới khiến Bất Diệp nhíu mày, nàng gấp gáp nói :
“ Mau làm đi…”
“Được..” Hắn gật đầu, nhanh như cắt lấy ra trong xếp vải một chiếc kim châm sắc bén, không chút lưỡng lự đâm thẳng vào huyệt đạo của Nhu nhi.
Một châm này đi rất chuẩn, mặc dù Nhu nhi giãy mạnh không ngừng, nhưng điểm đặt châm của hắn vẫn không hề sai lệch một li. Hơn nữa thủ pháp còn rất vững chắc. Bất Diệp nhíu mày, đây không thể gọi là một chút y thuật được.
Phải biết rằng rất nhiều y sĩ thời hiện đại phải bắt bệnh nhân nằm yên mới chịu châm cứu, nếu không rất dễ xảy ra biến cố khó lường. Nhưng hắn không cần làm vậy, vẫn có thể ra một châm chuẩn xác đến thế. Y thuật bậc này…Hắn rốt cuộc là ai ?
Một châm không đủ, một châm khác.
Đến châm thứ ba, Nhu nhi mới bắt đầu bình tĩnh lại. Trán cô bé ướt đẫm mồ hồi, vài giọt nhỏ xuống mi mắt khiến cô bé trông giống như đang rơi lệ, sắc mặt tái mét, cô bé thở gấp vài hơi, bàn tay nhỏ bé tìm đến nắm chặt lấy chặt tay Bất Diệp.
“…Tiểu thư…”
“ Ta ở đây, Nhu nhi…” Bất Diệp lo lắng đáp lời, nàng rất sợ Nhu nhi sẽ xảy ra chuyện.
“ Em…đã nhớ ra rồi…” Nhu nhi mệt mỏi nắm chặt lấy tay Bất Diệp, cô bé không còn sức để khóc nữa, cho dù có cố gắng thế nào, nước mắt đáng ghét vẫn không chịu xảy xuống. Cổ họng nghẹn lại, bức bối.
“…Em.. nhớ ra…cái gì ?” Bất Diệp cẩn thận hỏi. Nếu quả thực cô bé đã nhớ lại, nàng không biết nên vui mừng hay buồn lòng nữa.
“…Tiểu thư…là những kí ức lúc nhỏ…khi em vừa bị người ấy bỏ rơi…” Nhu nhi khẽ cười, nụ cười của cô bé phảng phất lạnh nhạt như gió mùa thu, u buồn mà lặng lẽ.
“…Là ai ?.. Là ai đã bỏ rơi em…?” Giật mình, Bất Diệp vội vã nắm mạnh bả vai Nhu nhi hỏi. Tin tức này khiến Bất Diếp bất ngờ mất kiểm soát bản thân.
“ Một người rất quan trọng…” Nhưng khi nói xong câu này, Nhu nhi đã vô lực ngất lịm đi.
“ Được rồi, hãy để nàng ấy ngủ một chút…” Thấy Bất Diệp định lay động Nhu nhi, nam tử lạ mặt lập tức can ngăn.
Bất Diệp chợt giật mình, nàng khẽ ổn định hơi thở, mau chóng bình tĩnh lại.
Nhưng khi nàng định quay sang cảm tạ nam tử lạ mặt, thì hắn cũng đã ngất lịm đi, khẳng định là do mất quá nhiều máu, Bất Diệp vội vàng vỗ nhẹ lên mặt hắn :