Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 160
“ Nhu nhi, có chuyện gì vậy ?” Bất Diệp lấy hết tốc lực quay trở về chỗ cũ, nàng hét lớn một tiếng, đột nhiên lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến nàng đứng sững người.
Một nam tử lạ mặt đang ngã vào lòng Nhu nhi. Hắn có mái tóc đen lòa xòa xơ xác, thân thể thấm đẫm máu tươi, y phục rách tơi tả không còn chút lành lặn, trông rất chật vật khổ sở, xem ra vừa trải qua một hồi đại chiến với ai đó.
Toàn thân hắn đều là vết thương, nhưng đặc biết nhất vẫn là vết thương trên ngực trái, rất nặng, khiến mỗi khi hắn ho lên là lại bắn ra một chút máu, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt. Nếu cứ tiếp tục để như vậy không cứu chữa, chỉ trong vòng 2 canh giờ sau, hắn chắc chắn sẽ phải chết không sai,
“ Công tử…công tử…người không sao chứ ?” Cố gắng gồng người lên hết sức có thể, Nhu nhi luống cuống đỡ lấy thân thể nam tử lạ mặt này.
Mùi máu tươi tanh nồng lập tức xộc thẳng vào khứu giác của cô bé.
Nhu nhi bất giác cúi đầu xuống nhìn những giọt máu đỏ tươi đang nhuộm đỏ đôi tay mình, sắc mặt cô bé bỗng tái nhợt đi, đôi tay bắt đầu run rẩy một cách bất giác. Cơn run lan dần lên cánh tay, bả vai, sống lưng, rồi lan ra khắp cơ thể.
Nhu nhi vô cùng sợ hãi. Những kí ức đáng sợ kia đang tràn về.
“ Buông..buông ra..” Bàn tay gầy yếu của cô bé bắt đầu đẩy mạnh thân thể nam tử lạ mặt ra bên ngoài, nhưng vì sức đẩy quá yếu, cộng với sức nặng của vị nam tử này cũng không nhỏ, nên chẳng có gì xê dịch cả.
“ Buông ra…buông ra…” Nhu nhi bắt đầu gào khóc, bàn tay nhỏ bé lấy hết sức lực đẩy điều làm cô bé hoảng sợ ra chỗ khác, nhưng dù đẩy bằng cách nào đi chăng nữa, cũng không có lấy một chút xê dịch. Hắn quá nặng. Áp lực vô hình từ những kí ức đáng sợ kia càng làm cho Nhu nhi hoảng sợ, thân thể cô bé run lên bần bật, đôi mắt tinh nhạy giờ đây chỉ còn lại sự sợ hãi khôn cùng.
Bất Diệp thấy biểu hiện Nhu nhi như vậy liền mắng thầm một tiếng, sắc mặt biến đổi nhanh chóng, nàng nghiến răng lại thật chặt.
Việc không hay đã xảy ra rồi.
Lần trước nàng bị ám sát đã làm cho Nhu nhi có cơ hội tiếp cận với những kí ức hồi nhỏ của cô bé. May mắn sau đó Nhu nhi không có biểu hiện gì lạ thường. Nhưng lần này ai dám chắc sẽ mọi chuyện sẽ tiếp tục tốt đẹp như vậy ? Ngộ nhỡ Nhu nhi nhớ lại những kí ức đó, liệu cô bé có thể chịu đựng nổi nỗi đau mất người thân không
Đang lúc Bất Diệp định tiến tới kéo nam tử kia ra chỗ khác, thì nàng đã thấy hắn tự rời khỏi vòng tay của Nhu nhi rồi. Bàn tay gầy guộc của hắn run rẩy lau đi vết máu ở quanh miệng, sau đó hắn chậm rãi quan sát nét mặt sợ hãi của Nhu nhi, khàn khàn nói với cô bé :
“ Đừng sợ, ta sẽ không làm hại cô nương…” Tuy giọng nói rất thiều khí lực, hơn nữa còn có chút khó nghe, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác thật an tâm.
Vậy mà Nhu nhi lại dường như không hề để ý đến lời an ủi này, cô bé co rụt người lại, vội vã gục mặt vào hai đầu gối, cánh tay gầy yếu vắt chéo ôm chặt lấy bả vai đang run lên bần bật, miệng nhỏ không ngừng gào khóc, tiếng nấc vang lên rõ rệt. Hình dáng yếu đuối này làm người ta thật đau lòng.
Nam tử lạ mặt sững người lại, hắn phát hiện có chuyện gì đó hơi lạ thường, đôi mắt mỏi mệt của hắn khẽ nhíu lại, theo trực giác, hắn định vươn tay ra chạm vào người cô bé..
“ Đừng chạm vào cô bé!” Một thanh âm sắc bén từ phía sau vang tới làm hắn bất đắc dĩ phải dừng hành động này lại.
Hắn chật vật ngoái đầu lại nhìn, lập tức thấy một nữ nhân khác đang tiến tới, hắn nhíu mày muốn nhìn rõ dung mạo nàng. Giọng điệu vừa sắc bén vừa ôn hòa này làm hắn không xác định được thân phận của nàng.
Bỗng dưng một cơn đau nhức nhối từ lồng ngực ập tới khiến hắn ho ra máu, nhưng hắn vẫn cố gắng lau vết máu đi rồi gật đầu với nàng, xem như là chào hỏi, sau đó hắn khàn khàn lên tiếng :
“Xin lỗi, có phải cô nương là người thân của nàng ?…Khụ..khụ…Ta thật sự không cố ý khiến nàng ấy sợ hãi như vậy…” Nói xong, hắn lại tiếp tục ho ra máu, sắc mặt càng trắng bệch.
Bất Diệp liếc mắt một cái, xem ra nội thương của hắn không hề nhẹ, ở thời đại này nếu muốn chữa trị cần rất nhiều thời gian.
Bất Diệp giả vờ như không nghe thấy gì, nàng lại gần phía hai người, cẩn thận quan sát nam tử lạ mặt.
Từ phía xa kia nàng không thể xác định rõ độ tuổi của hắn, nhưng khi lại gần rồi nàng mới biết, hóa ra hắn vẫn còn rất trẻ. Dù rằng hiện tại mang bộ dáng cực kì thê thảm, nhưng điều đó vẫn không thể làm mờ đi dung mạo tuấn tú của hắn.