Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Chương 153


Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 153

Hai người cải trang kĩ càng, còn mặc thêm cả một bộ y phục nha hoàn vào, sau đó mới đem theo hành lý lén lút đi ra phía cửa sau.
Cửa sau của Phong phủ hiện tại được canh gác rất lỏng lẻo, hầu hết các gia nhân đều được sai tới đón tiếp Tứ vương gia, rất ít người chịu ở lại canh chừng cửa sau vắng vẻ này, nhờ thế mà Bất Diệp mới có thể thực hiện thành công phi vụ trốn thoát.
Tuy lúc đi tới cửa sau có gặp qua tên gác cửa, nhưng may mắn hắn không có nhận ra nàng và Nhu nhi, cũng không thắc mắc về thân phận của hai người. có lẽ ngay cả hắn cũng không nhớ rõ được mặt của từng gia nhân trong phủ. Nhu nhi dúi cho hắn thỏi bạc rồi trần tình rằng tỷ muội nàng đã xin phép phu nhân rời phủ để về quê thăm mẫu thân, mong vị đại ca mở cửa giúp.
Nhận lấy thỏi bạc nặng trịch vào trong tay, hai mắt tên gác cửa phát sáng, miệng cười tươi như hoa, vội vàng đon đả tiễn hai người ra khỏi phủ, vừa đi còn vừa chào tạm biệt. Người ta nói quả không sai, đúng là tiền có thể sai khiến cả quỷ mà.

Nhìn cánh cửa đã khép lại sau lưng, Bất Diệp bất giác vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nàng vội vàng kéo tay Nhu nhi chạy nhanh khỏi nơi này. Bắt buộc trước khi trời tối phải rời khỏi được thành Bạch Phong. Chậm trễ lâu la chắc chắn sẽ hỏng chuyện. Nếu để Vũ Hàn tìm được tung tích, nàng ngay cả bước chân ra khỏi cửa phòng cũng không được nữa chứ đừng nói là đi đến Tịch Phong hội. Nàng dám chắc, hắn sẽ bất chấp thủ đoạn để tìm được nàng. Cho dù bây giờ nàng đã cải trang dung mạo, nhưng ai mà biết được, nhỡ như lại phải đối mặt với đôi mắt chim ưng của hắn, nghĩ đến đó, nàng càng không có gan đánh cược mạng sống mình. Có lẽ chạy bộ không ăn thua, phải mua ngựa mới được.
“ Nhu nhi, trong thành nơi nào bán ngựa…?” Bất Diệp vừa chạy vừa hỏi Nhu nhi.
“ Tiểu thư, ngay phía trước thôi, đó,là chỗ treo tấm biển kia kìa, ngựa của Trương bá luôn thuộc hàng thượng phẩm, chạy rất nhanh…” Nhu nhi hiểu ý Bất Diệp, lập tức nói vắn tắt nhất có thể.
“Được, chúng ta tới đó mua ngựa..” Bất Diệp quyết định. May mà lần này đi đã chuẩn bị đầy đủ. Nếu không, nàng và Nhu nhi sẽ có ngày phải đi ăn xin mất.
“Vâng, tiểu thư…” Nhu nhi đáp lại.

“Rầm” Vũ Hàn mặt mày tối sầm đạp cửa xông vào phòng Bất Diệp, ánh mắt hắn lạnh lẽo đảo qua toàn phòng, thấy phòng ốc trống không, người không thấy bóng, sắc tối trong mắt lại càng đậm hơn, bàn tay hắn nắm thật chặt thành quyền, hàn khí tỏa ra từ người thật đậm đặc.

Phục Ảnh sắc mặt tái mét đứng bên cạnh, hắn rét run lên từng đợi, chợt cảm thấy như đang đứng cạnh tảng băng nghìn năm vậy. Ài, Diệp cô nương này cũng thật là, vì cớ gì lại biến mất vô tung như thế chứ ? Chỉ khổ cho hắn là người ở bên cạnh Vương gia thôi.
Liệt Khâm sắc mặt không biết là vui hay giận, hắn trầm ngâm đứng đó, ánh mắt sắc bén liếc qua toàn bộ căn phòng, thấy không có hai thanh kiếm của Bất Diệp đâu cả, hắn đã đoán ngay ra là nàng đã bỏ trốn. Bất Diệp rất quý trọng hai thanh kiếm đó. Có lúc hắn đã từng nghĩ rằng, nếu nàng bỏ trốn, nhất định sẽ mang theo hai thanh kiếm đó. Không ngờ, điều này lại xảy ra thật.
Vũ Hàn âm trầm đứng trước cửa phòng Bất Diệp, đôi mắt bạc không ngừng lóe lên những tia sáng bất định, khiến người khác khong thể đoán được hắn vui hay buồn nữa.
Phục Ảnh liếc mắt quan sát, lập tức thấy trên bàn có để lại một tờ giấy trắng, hình như đã viết vài chữ lên đó, hắn vội vàng bước lên phía trước cầm lấy tờ giấy, sau đó đưa trở về cho Vũ Hàn xem : “
“ Vương gia, người xem..”

Hít một hơi thật sâu, Vũ Hàn nhắm mắt lại thật chặt, cố gắng áp chế cho lửa giận của mình không bộc phát. Lúc này đây hắn thật sự rất muốn trừng trị nữ nhân kia một phen. Đáng tiếc rằng nàng đã trốn mất. Nếu không nàng chắc chắn sẽ thảm dưới tay hắn. Vũ Hàn mở mắt ra, hắn rút lấy tờ giấy từ trong tay Phục Ảnh, nheo mắt lại :
“ Vũ Hàn, đừng giận ta, ta không phải muốn rời bỏ chàng nên mới trốn đi. Chỉ là. ta muốn tự mình ngao du thiên hạ một chút, muốn tìm hiểu những điều mà bản thân muốn biết, sau khi làm xong những việc này, ta sẽ tự giác quay về bên cạnh chàng. Cho nên, đừng giận nhé, Vũ Hàn, ta yêu chàng…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.