Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 137
Bất Diệp có thể là nhi nữ của Tiêu Diêu Nhược Hàn ? Vũ Hàn không biết, và hắn cũng không có cách gì để chứng minh điều đó cả. Hắn càng không thể hỏi thẳng Bất Diệp. Nhưng đối với lời nói của Liệt Khâm, hắn vẫn còn một chút không tin tưởng.
Chính vì điều này mà Vũ Hàn mấy ngày nay đều suy nghĩ đến trăn trở. Cuối cùng hắn quyết định nói chuyện này cho Bất Diệp. Hắn không muốn đến một lúc nào đó sự việc xảy ra bất ngờ, nàng sẽ không chịu đựng nổi cú sốc.
“ Ta sẽ đi cùng huynh tới Tịch Phong hội…” Khi nghe Vũ Hàn kể lại câu chuyện, Bất Diệp từ đầu đến cuối chỉ một mực im lặng, chỉ đến khi Vũ Hàn đã nói hết và đang nhìn nàng chăm chú, nàng mới khẽ nói một câu như vậy.
Vũ Hàn lẳng lặng nhìn nữ nhân trước mặt. Thở dài môt hơi..Hắn dịu dàng ôm nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc dài của nàng, trầm ấm nói : “ Diệp nhi…nàng biết ta sẽ luôn ở bên nàng phải không ?…”
Bất Diệp khựng lại, bỗng nhiên lúc này nàng lại cảm thấy yếu đuối lạ kỳ, không nói lời nào, chỉ chậm rãi rụi đầu vào vòm ngực rắn chắc của hắn, lúc sau thật yên lòng mới nói : “ Ta biết, huynh luôn ở bên ta…”.
Ta tin huynh..Và vì thế, ta mới chấp nhận ở lại nơi này…Một nơi mà ta không thuộc về..Một nơi mà ta hoàn toàn chán ghét..
Lý trí đã chịu nghe theo trái tim, nên về sau dù có như thế nào, lý trí này cũng sẽ không hối hận…
Nàng thở dài một hơi, bàn tay cũng hơi co lại..
Kì thực, đối với chuyện mà Vũ Hàn vừa nói, nàng thật ra cũng muốn tìm hiểu.
Ở thế kỷ 21, thế giới hiện đại, nàng vốn là một cô nhi không nơi nương tựa, bị người ta ghẻ lạnh, may mắn được Quách phu nhân quá cố thương tình nhận về nuôi. Mặc dù cuộc sống đầy đủ không thiếu thốn, mặc dù mẹ nuôi và ông ngoại hết lòng thương yêu, nhưng Bất Diệp vẫn không cảm thấy hạnh phúc. Nhưng nàng vẫn một mực dấu điều đó trong lòng, không để nó bộc phát ra bên ngoài.
Nhưng, chỉ có bản thân mới hiểu, điều nàng cần là người thân ruột thịt.
Đến thế giới cổ đại này rồi, nàng vẫn không thể có được điều mình muốn. Vân phu nhân mặc dù rất tốt bụng, nhưng bà vẫn còn Phong Lữ là nhi nữ ruột thịt của bản thân để lo lắng. Tuy rằng tình cảm bà dành nàng không khác gì ruột thịt, nhưng Bất Diệp vẫn biết nó không thể nào sánh bằng thứ tình cảm thiêng liêng kia…
Từ khi lên 5 tuổi, Bất Diệp vẫn luôn hỏi thầm trong lòng rằng, cha mẹ của nàng là ai, vì sao họ lại bỏ rơi mình, vì mình đã làm sai điều gì chăng…Nhưng những câu hỏi vẫn mãi không có ai giải đáp hộ nàng. Nên nàng biết nàng phải tự giải đáp nó.Nhưng nàng biết đi về đâu để tìm đáp án bây giờ. Khi thế giới này vốn không phải là nơi nàng nên đến.
Nhưng, khi gặp Liệt Khâm ở Duyệt Minh Uyển, nghe hắn gọi nàng bằng một cái tên rất lạ lùng “Tiêu Diêu Nhược Hàn”, nàng cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thật sự có người giống nàng đến vậy ? Nàng bất giác sờ lên khuôn mặt. Cả khuôn mặt, đôi mắt, và thanh kiếm nàng luôn mang theo bên mình nữa..Lúc đó nàng thực sự đã không tin vào điều này. Bởi vì cho dù ở thế giới hiện đại, trong một 1 tỷ người cũng chỉ có nàng có đôi mắt hổ phách
này.
Thế nhưng, nhắc đến thế giới hiện đại, nàng lại chợt nhớ tới lý do mình bị xuyên không tới đây, nhớ lại lời mà nữ tử thần bí đã nói, rằng “ vì ta đã hứa với người ấy sẽ cứu ngươi một mạng”, nàng mới chợt giật mình tỉnh mộng.
Người ấy trong lời nói của nữ tử thần bí đó thực ra là ai ?
Vì sao người ấy lại nhờ nữ tử thần bí đó cứu nàng ?
Phải chăng nữ nhân mà Liệt Khâm nói giống nàng là người ấy ?
Chẳng lẽ nàng vốn dĩ không phải là người hiện đại, mà là người của thời đại này ?
Vô số câu hỏi xoay quanh trong đầu Bất Diệp, khiến nàng không thể nào giải đáp hết. Cho nên, khi nghe Vũ Hàn nói nếu đến Tịch Phong hội có lẽ sẽ có cơ hội gặp được nữ nhân giống hệt nàng, nàng đã không hề phản đối, đồng ý đi theo ngay lập tức.
Nàng muốn biết, kì thực thân thế của mình rốt cuộc là thuộc về đâu ? Nàng rốt cuộc là ai ?
“…Yên tâm đi Diệp nhi…Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng khỏi những người đó..Tin ta, được chứ ? ” Vũ Hàn vui vẻ xoa đầu Bất Diệp, bộ dạng sủng nịnh thấy mà mềm lòng.
Lúc này hắn đối xử với Bất Diệp đã hoàn toàn giống như đối với một nữ nhân bình thường tuổi 16. Tức là ở độ tuổi chỉ vừa mới bước qua ngưỡng cửa nữ hài một chút. Hắn đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ lãnh khốc của nàng khi ra tay giết Ngũ huynh đệ. Đây có thể nói là một trong những thiếu sót lớn nhất của hắn lúc này.