Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 115
Sực tỉnh, Vũ Thần mỉm cười hối lỗi, hắn “khụ khụ” hai tiếng rồi trầm giọng nói : “..Lữ nhi..giờ ta phải hồi cung…Đợi ta, sau mấy hôm nữa ta sẽ đến gặp nàng..”
Người nữ nhân không ai khác chính là Phong Lữ.
“…” Phong Lữ không nói hai lời chậm rãi gật đầu.
“…Lữ nhi.. Nàng bây giờ vẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn…Lúc nãy..ta thấy…hình như eo của nàng hơi nhỏ..” Vũ Thần khi nói ra những điều này khuôn mặt cũng đã đỏ bừng cả lên. Hắn tuy là nam nhân nhưng thần kinh xấu hổ cũng không phải là sắt thép.
Sắc mặt người kia thì không cần nói nữa, sớm đã như ráng chiều hoàng hôn.
Thật ra , hai người họ lúc nãy cũng không có làm cái gì mờ ám hết. Bởi cả hai người đều là nam thanh nữ tú, có tài có sắc, có lòng tự trọng, rất khuôn phép ,tất nhiên là không có làm cái chuyện “động trời khuấy đất” kia. Đối với họ, chỉ một cái ôm thôi cũng đã xấu hổ lắm rồi.
Hai người ngượng ngùng nhìn nhau, trong ánh mắt đều có sự hân hoan và niềm hạnh phúc, cũng cả nỗi xấu hổ. Nhưng hơn cả, hai người đang cùng chìm đắm trong sự ấm áp của tình yêu, sự kì diệu của nhân duyên kì ngộ. Đó chính là thứ đã đưa hai người đến với nhau, đã khiến một nam nhân đứng trên cả vạn người phải lòng một vị tiểu thư kiều diễm. Có thể nói, tất cả mọi chuyện đã xảy ra đều là sắp xếp ưu ái của tạo hóa. Đối với họ, giờ phút này, hết thảy mọi thứ trên đời đều không quan trọng bằng người trước mắt.…
Hai thân ảnh thần bí đứng ở xa sớm đã quay trở lại vị trị chiến đấu để rình trộm, nay bất ngờ bắt gặp cảnh tượng này, cũng có chút xấu hổ. Nhưng rất nhanh, họ đã khôi phục bộ dáng vốn có, một người thì thần thần bí bí, một người thì lạnh lùng vô tâm , bắt đầu bày mưu tính kế chơi xỏ hai người kia.
Tại sao họ lại làm vậy ư ? Rất đơn giản. Nữ nhân muốn tỉ tỉ của mình phải xấu hổ mặt đỏ tay run một phen, vì theo như nữ nhân đó nhận xét, bộ dạng tỉ tỉ nàng lúc đó rất thú vị. Nam nhân thì muốn nhân việc này xử lí vị Hoàng huynh “đáng kính” của mình. Ai bảo hắn dám đắc tội nam nhân này, khiến hắn phải phê duyệt tấu chương đến nỗi ngã bệnh.
Thế là trong một lát, hai người mỉm cười đắc ý lén đi đến trước cổng viện, chuẩn bị diễn một màn hí kịch đặc sắc.
Trong lúc Vũ Thần vẫn còn lưu luyến không muốn rời khỏi Phong Lữ, tay nắm tay bền chặt, đột nhiên vang bên tai hắn là giọng nói truyền đến từ cổng viện.
“ Tham kiến Tứ vương gia !!..” Thanh âm nữ nhân trong trẻo, tuy đã cố đè nén nhưng không giấu nổi ý giảo hoạt, lém lỉnh . Nàng cố biến giọng nói của mình trở nên khác đi, hi vọng hai người kia không nhận ra được. Tất nhiên, không để ý kĩ thì không thể phát hiện ra.
“..Đứng lên đi..” Giọng nói nam nhân này tuy có phần trầm ấm. “….Nghe nói lúc nãy Hoàng thượng đại giá đến Phong phủ, hiện giờ ngài ấy ở đâu ?…. ” Thế nhưng lại không thèm áp chế sự lạnh lẽo trong ý tứ, rõ ràng là khiến cho người khác nghĩ rằng hắn đang rất tức giận. Ý tứ là : “ Ta đang rất tức giận đây, mau nói cho ta biết tên Hoàng thượng kia ở đâu ?”.
Oành !! Một tiếng nổ lớn trong đầu khiến Vũ Thần giật nảy cả mình. Sắc mặt hắn lập tức đại biến, sống lưng lại lạnh toát…Hắn đảo mắt sang xung quanh…Cái..cái gì thế này ?… Có phải tai hắn bị lãng ? Sao thanh âm này nghe như tiếng Tứ đệ vậy ?
“…Hoàng thượng..” Phong Lữ nhận thấy sự khác thường của Vũ Thần, nàng cẩn thận nói.
“ Suỵt..” Vũ Thần nhanh chóng làm giấu ra hiệu im lặng, sau đó hắn lại vểnh tai lắng nghe, trong lòng hồi hộp lo lắng như bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
Ở phía trước cổng viện, thanh âm nữ nhân kia lại tiếp tục truyền đến. Lần này có vẻ dõng dạc hơn : “…Vâng thưa Vương gia..Theo như tiểu nữ được biết thì Hoàng thượng hiện tại đang ở Vọng Nguyệt Các thưởng lãm…” Lời nói này chẳng khác nào đem Vũ Thần lột trần ra. Đường đường là một vị hoàng thượng đến thăm phủ quân thần lại đến tiểu viện của gia quyến người ta thưỡng lãm.
“Vọng Nguyệt Các ?…Hừm…Nếu ta nhớ không lầm thì đó là tiểu viện của Đại tiểu thư nhà ngươi. Nói xem, ở đó có thứ gì khiến Hoàng thượng thích thú mà thưởng lãm…? Ngươi không lừa bổn vương chứ ?…” Câu cuối cùng còn cố ý to tiếng, khiến cho hai người phía bên trong đều nghe thấy cả.
Phong Lữ tuy da mặt rất mỏng nhưng lại là người vô cùng thông minh, nàng lập tức xấu hổ không nói nên lời. Hoàng thượng hôm nay mang tiếng đại giá đến Phong phủ, thế mà giờ lại chạy đến tiểu viện của gia quyến Phong tướng quân “thưởng lãm”. Việc này tuy không ai dám bàn tán gì , nhưng cũng khiến cho chính bản thân Phong Lữ cảm thấy có phần ngượng ngùng, sắc hồng đã lan đến tận mang tai.
Vũ Thần khuôn mặt đã trắng bệch, nhưng không biết hôm nay hắn lấy được nghị lực ở đâu, đến giờ vẫn cố gắng nghe tiếp.