Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 102
“ Ta hỏi tỷ một câu , tỷ có yêu người đó không ?” Bất Diệp ngồi thẳng dậy, đối mặt với ánh mắt của Phong Lữ. Nàng chỉ cần biết tình cảm trong lòng Phong Lữ là gì, những cái khác nàng không quan tâm. Dù sao, quyết định cũng không nằm ở nàng, mà là ở Phong Lữ. Nàng cũng không thể thay thế Phong Lữ giải quyết hết mọi việc .
Dường như bất ngờ trước câu hỏi của Bất Diệp, Phong Lữ có chút thất thần. Sau đó, hai gò mã nàng khẽ ửng hồng. Đôi mắt ẩn hiện những sắc thái khác nhau
Bất Diệp lắc đầu thở dài, nàng không cần Phong Lữ trả lời cũng đã biết. Phong Lữ là người da mặt mỏng, đâu thể giấu ai được điều gì, mỗi khi nói dối thì lắp ba lắp bắp, mỗi khi ngượng ngùng thì lại đỏ mặt, biểu tình hiện trên khuôn mặt luôn luôn phong phú.
Đột nhiên, trong đầu Bất Diệp hiện ra một tia nghĩ. Phải chăng khi Phong Lữ nói không muốn làm phi tử của tên hoàng thượng kia, hắn cũng đã đoán ra được, cho nên sau gần một tháng cũng chưa từng hạ lệnh trừng phạt Phong gia ? . Còn không, nàng khẳng định nam nhân kia đích thực là một tên ngốc.
“ Phong Lữ, người ta nói rằng đôi khi lý trí quá cũng không tốt. Nhân duyên không phải cứ muốn thì nắm bắt được ngay. Người đó đã có lòng với tỷ, ắt sẽ đối xử với tỷ tử tế . Tuy rằng có rất nhiều tú nữ được tuyển vào cung , nhưng có mấy người được chọn làm phi tần. Cho dù có được chọn, nếu hoàng thượng không sủng ái, họ cũng chỉ đành chôn vùi tuổi thanh xuân nơi hậu cung. Phong Lữ, tuy rằng ta rất muốn nói tỷ hãy suy nghĩ lại , nhưng ta cũng không đành lòng nhìn tỉ bước chân vào nơi chẳng khác nào nhà tù lớn kia. Quyết định như thế nào là tùy ở tỷ, ta sẽ không nói nửa lời phản đối.”
Bất Diệp thở dài, nàng chỉ có thể nói vậy. Bởi nàng biết, nếu như nam nhân kia thực sự yêu Phong Lữ, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy . Đó là bản chất vốn có của nam nhân – tính sở hữu , nhất là nam nhân này lại có địa vị cao ngất trời, thử hỏi tính sở hữu của hắn còn cao như thế nào ? Hắn là hoàng thượng, mà ở thời đại này, hoàng thượng là quyền thế nhất. Hắn hạ chỉ, Phong Lữ còn có thể kháng lại sao. Nếu tỷ ấy không nghĩ đến tính mạng mình, cũng nên nghĩ cho hàng trăng mạng người Phong gia.
Phong Lữ trầm mặc, tựa như đang đem lời nói của Bất Diệp nghiền ngẫm. Nét mặt nàng luân phiên biến đổi, phỏng chừng nội tâm đang đấu tranh ghê gớm lắm.
Bất Diệp đứng dậy, nàng quay người đi ra bên ngoài, để Phong Lữ ở lại một mình yên tĩnh. Có quá nhiều thứ mà người phụ nữ thời đại này không được lựa chọn. Nếu phản kháng, thứ đợi họ cuối cùng lại là cái chết. Mong rằng nam nhân này là một người hiểu biết, có thể thấu tỏ cõi lòng Phong Lữ, không oán trách nàng ấy, rộng lượng mà tha thứ.
Nếu sau này Phong Lữ tiến cung, cơ hội để hai người gặp nhau gần như không có. Nhưng đó không phải điều nàng lo lắng nhất. Phong Lữ bản tính vốn bình lặng, không tranh chấp với ai điều gì, lại càng không có thủ đoạn mưu mô hiểm ác, say này sao có thể sống trong hậu cung đây ?.
Linh nhi thấy Bất Diệp bước ra, cô bé chạy ngay lại, ánh mắt lo lắng nhìn nàng, sau đó lại nhìn vào bên trong.
Bất Diệp cười, vỗ vỗ vai cô bé , tỏ ý Phong Lữ không sao, không cần lo lắng.
Linh nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Bất Diệp thì không được như vậy. Lòng nàng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Hình như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Hai bàn tay nắm chặt lại với nhau.
* * *
Quả nhiên, dự cảm của Bất Diệp không hề sai.
Hai ngày sau, tại khách đường của Phong phủ, một việc hết sức hi hữu đã xảy ra.
– Hoàng thượng đích thân tới thăm Phong tướng quân – .
Bên ngoài Phong phủ.