Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 56


Đọc truyện Nụ Hôn Ngọt Ngào – Hà Tằng Hữu Hạnh – Chương 56

Tối nay Thời Noãn sẽ quay một cảnh quan trọng. Là cảnh nam nữ chính cãi nhau trong mưa rồi làm hoà, sau đó chuyển đến cảnh ôm hôn.

Vì vừa mới vào xuân nên thời tiết còn se lạnh, nhiệt độ vào buổi tối giảm còn âm ba độ mà Thời Noãn và Giang Thừa thì đã phải đứng trong mưa nhân tạo hơn nửa tiếng.

Đến khi đạo diễn hô cut thì cô đã lạnh run người, tay chân đều tê liệt.

Về khách sạn ngâm bồn hơn ba mươi phút Thời Noãn mới có cảm giác được sống lại.

Cô quấn khăn tắm, ôm túi sưởi chui vào chăn xem điện thoại, thấy đã mười một giờ.

Bình thường vào giờ này nếu không phải là cô thì cũng là anh chủ động gọi video cho cô.

Vậy mà hôm nay lại chẳng nhận được tin nhắn nào, chẳng lẽ anh còn phải giải quyết chuyện công ty?

Thời Noãn nhắn tin hỏi han anh: [Hôm nay anh bận lắm ạ?]

Trước kia anh trả lời ngay sau mấy giây, hôm nay phải chờ đến vài phút: [Ừ, hôm nay có hơi nhiều chuyện cần xử lý.]

Anh đã nói vậy thì Thời Noãn không làm phiền nữa, định nói thêm vài câu nữa sẽ kết thúc cuộc trò chuyện.

Cô nhớ đến bài viết lúc sáng thấy được trên Weibo, lập tức nhắn cho anh: [Anh thấy sao bốn cánh bao giờ chưa ạ?]

Anh đáp: [Anh chưa thấy.]

Thời Noãn nhoẻn miệng cười, gõ chữ: [Vậy để em hô biến cho anh thấy một lần! Lục Chi Hằng, em nhớ anh lắm~]

Hôm nay cô mới biết được trong Wechat, chỉ cần nhắn cho đối phương “Tôi nhớ bạn” thì sẽ xuất hiện những ngôi sao bốn cánh sáng lấp lánh.(*)

(*) Sao bốn cánh là thuật ngữ của dân mạng bên Trung chỉ về một giao diện của Wechat. 

Thời Noãn gửi xong liền hỏi: [Anh có thấy ngôi sao nhỏ không ạ?]

Lục Chi Hằng lại đáp: [Anh không thấy được.]

“Hử?” Thời Noãn khó hiểu, rõ ràng bên cô thấy được mà, sao anh lại không thấy? Chẳng lẽ điện thoại bị lỗi sao?

Cô lại gửi cho anh: [Em nhớ anh lắm, nhớ anh, rất nhớ anh~]

Sau đó không thèm đợi mà hỏi anh liền: [Lần này anh có thấy chưa ạ?]

Lần này Lục Chi Hằng không nhắn tin mà gọi điện thoại.


Anh khẽ cười, “Noãn Noãn, mấy lời này phải nói trực tiếp mới được.”

Thời Noãn ngẩn người, nghi ngờ nói, “Nhưng anh không ở đây, sao em nói đuợc ạ?”

Lục Chi Hằng cười lên, “Em không mở cửa thì sao biết là anh không ở đây.”

Thời Noãn ngạc nhiên, vén chăn chạy ra cửa, đúng là gặp được anh thật!

“Anh anh anh…Anh đến khi nào vậy?” Cô phấn khích đến độ nói lắp.

“Anh bay tới sáng nay, chỉ mất có nửa tiếng thôi.” Lục Chi Hằng ôm chầm lấy cô nhóc nhà mình. Cô vẫn gầy như vậy, ôm vào trong ngực chỉ thấy nhẹ tênh.

Thời Noãn vòng tay ôm cổ anh, hai chân quắp lấy hông anh, “Sao anh không báo trước cho em một tiếng?”

Lời nói có chút hờn dỗi nhưng vẫn nghe thấy sự vui mừng ẩn trong đó.

Lục Chi Hằng cúi nhìn cô gái trong lòng, anh thấy cô không trang điểm đẹp hơn.

Bỏ đi những lớp mỹ phẩm hào nhoáng kia trông cô trẻ hơn so với tuổi. Làn da thì trắng như sữa bò, mềm mại vô cùng càng khiến cô có vẻ căng tràn sức sống.

Chuyện này cũng tiện hơn cho anh, không cần lo việc tẩy trang, cứ muốn ngắt véo thế nào thì tuỳ.

Nghĩ thế anh liền đưa tay lên nhéo má cô, “Vì anh rất muốn thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của em.”

Thật ra thì ngoài việc gặp cô còn có chuyện khác nữa nhưng vì mục đích xấu nên Lục Chi Hằng không muốn nói cho cô biết.

Thời Noãn nhớ lại lúc nãy, hỏi, “Anh không thấy ngôi sao bốn cánh thiệt hả? Điện thoại em thấy được mà.”

Lục Chi Hằng cười, “Anh đã nói rồi, mấy lời đó phải nói trực tiếp mới hay. Em nói lại xem nào.”

Thời Noãn quẳng bỏ liêm sĩ, đôi mắt cong lại, “Em nhớ anh lắm, rất rất rất nhớ.”

“Lúc nãy anh cũng có thấy ngôi sao, nhưng anh vẫn thích sao trong mắt Noãn Noãn.” Ý cười treo trên khoé môi Lục Chi Hằng.

“Dạ?” Thời Noãn nhìn anh chằm chằm.

Lục Chi Hằng hôn nhẹ lên khoé mắt cô, “Em không biết rằng khi em cười, trong mắt sẽ có hằng hà sa số những ngôi sao, đối với anh đó là những vì sao đẹp nhất.”

Sao mà cái người này dẻo miệng thế không biết? Trong lòng Thời Noãn như đổ phải hũ mật, chủ động trao anh cái hôn, “Em thưởng cho anh này.”

Hai người xa nhau đã hơn một tháng, lúc này đây tiểu biệt thắng tân hôn, triền miên quấn quít, tham lam hút hết mật ngọt của đối phương như người lữ hành đã khát khô bấy lâu nay.


Nhưng vì sáng mai cô còn quay phim nên không thể làm tới cùng được. Hai người cứ hôn cho đến khi lửa gần bén, đến khi gần mất khống chế mới kiềm hãm lại, thở ra từng tiếng nặng nề.

Có anh ở bên là Thời Noãn không thèm túi sưởi nữa, chỉ cần rúc vào lòng Lục Chi Hằng là tự động thấy thoái mái.

Cô cảm thấy an toàn khi ngửi được mùi hương dễ chịu trên người anh, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

_____

Sáng hôm sau, Thời Noãn dậy trễ hơn mọi ngày hai mươi phút.

Vốn cô rất thích ngủ nướng, cộng thêm được Lục Chi Hằng rồi dùng cái giọng quyến rũ đó thủ thỉ không ngừng bên tai cô rằng: “Còn sớm lắm, không phải vội, em cứ ngủ tiếp đi.”

Cô cứ tưởng thật nên nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Cho đến khi báo thức vang lên lần thứ ba Thời Noãn mới biết được là đã trễ, vội vàng thay quần áo sau đó gọi cho phục vụ mang đồ ăn sáng lên.

Lúc Thiến Thiến chạy đến thì bắt gặp Thời Noãn ngồi ở ghế, tay cầm lược tay cầm dây cột tóc, được một người đàn ông đút bánh bao cho.

Trời ơi! Mới có một đêm không gặp mà trong phòng đã có thêm một người đàn ông rồi! Chị Noãn Noãn đang quen thêm ai đó hả? Nếu để Lục tổng biết thì liệu chị ấy có bị phong sát không?

Chờ đến khi Thiến Thiến hết sợ, nhìn kỹ lại mới thở phào nhẹ nhõm — hoá ra là Lục tổng đến!

Thời Noãn thấy Thiến Thiến đã đến, vội nuốt bánh bao trong miệng xuống, “Em chờ một chút, chị xong liền đây.”

Nói rồi cô quay lại càu nhàu với anh, “Lỗi tại anh hết, lừa em là trời còn sớm làm em trở tay không kịp.”

“Đúng đúng, tại anh hết, tại anh muốn em được nghỉ ngơi nhiều thôi mà.” Lục Chi Hằng nhận lỗi, đút thêm cho cô một cái bánh bao, trong mắt chất chứa biết bao sự cưng chiều.

Mới sáng sớm thôi nhưng Thiến Thiến đã bị cẩu lương quật vào mặt.

Than ôi, biết đến bao giờ cô mới có được một anh bạn trai dịu dàng đến vậy?

Tâm động không bằng hành động, sẽ có cơ hội dành cho những người luôn sẵn sàng! Thiến Thiến khắc ghi hai câu này, lập tức đăng lên Weibo “Đăng mấy lời yêu đương cho mấy người thổ lộ với nam thần trong một tháng”.

Thời Noãn nhanh tay nhanh chân chuẩn bị, lúc khoác áo ra cửa thì thấy có vẻ như Lục Chi Hằng muốn đến phim trường cùng cô.

“Cả ngày hôm nay em đều quay ngoại cảnh, nếu anh đến em sẽ không có thời gian cho anh được đâu ạ. Với cả dạo này lạnh lắm, anh ở khách sạn chờ em về nhé.”


“Không sao, anh muốn xem em quay phim.” Lục Chi Hằng tỏ vẻ kiên quyết.

“Lâu rồi không gặp, anh muốn ngắm em nhiều hơn.” Anh nói thêm một câu.

“…Vâng ạ.” Thời Noãn do dự trong chốc lát nhưng vẫn đồng ý.

Cô dẫn anh đến phim trường, giới thiệu với đạo diễn Triệu một chút.

Nhưng sau khi gặp rồi Thời Noãn mới biết mình đã đánh giá thấp độ nổi tiếng của Lục Chi Hằng. Đều là đạo diễn, khi gặp nhà đầu tư nhiều tiền thì chẳng khác nào mèo vớ được cá.

Kinh tế đầu năm nay bị trì trệ, ông chủ mỏ than trước kia rót tiền đầu tư bị phá sản thế nên có được một người nhiều tiền lại đồng ý bỏ vốn đầu tư còn khó hơn lên trời.

Đạo diễn Triệu vừa thấy anh, không cần Thời Noãn lên tiếng đã chạy đến bắt tay, niềm nở, “Sao Lục tổng lại ghé thăm đoàn phim của chúng tôi thế? Nếu như ngài nói trước một tiếng, chúng tôi sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho ngài đấy.”

Lục Chi Hằng bắt tay, quan sát người đứng bên cạnh, “Tôi đến thăm bạn gái, không làm phiền đến mọi người chứ?”

Chỉ một câu đã nói rõ mối quan hệ với Thời Noãn.

Đạo diễn Triệu trố mắt một lúc rồi lại cười, “Không sao. Lục tổng đến đây, chúng tôi mừng còn không kịp!”

Ông ấy phát loa, “Tiểu Vương, mau mang ghế dựa đến đây.”

Để Lục Chi Hằng ngồi xuống, đạo diễn Triệu kéo Thời Noãn đến nơi vắng người, hỏi chuyện: “Noãn Noãn, em hẹn hò với Lục tổng từ khi nào thế?”

“Bọn em hẹn hò một năm trước rồi ạ.” Thời Noãn thành thật đáp.

Thấy vẻ mặt không tin của ông ấy, cô hỏi, “Có chuyện gì sao đạo diễn?”

“Không, không có gì.” Ông ấy khua tay, “Cảnh thứ nhất sắp bắt đầu rồi, em đi diễn tập trước với Giang Thừa đi.”

Đạo diễn Triệu thấy cô nữ chính này đúng là thâm tàng bất lộ.

Ở cái ngành giải trí không ổn định này, có nữ minh tinh nào có chỗ dựa lớn như vậy lại không đi khoe khoang.

Vậy mà cô, có mà như không, không bao giờ dựa vào đó mà giành lấy cho mình vai diễn tốt.

_____

Mấy ngày nay Lục Chi Hằng đều ở phim trường. Trời chưa sáng đã thấy mặt, tối khi xong hết công việc mới về.

Đạo diễn Triệu thấy thật kì quái khi anh cứ đến phim trường như vậy, chịu bị hành xác giống bọn họ. Có mấy lần ông ấy nói anh cứ đợi trong phòng nghỉ của Thời Noãn nhưng vẫn bị từ chối không thương tiếc.

Lục Chi Hằng cũng thấy lạ, nghe nói ở đây thường có phóng viên đến, ấy vậy mà ba ngày liền chẳng thấy ma nào!

Nhưng ông trời không phụ lòng người. Buổi quay thứ tư khi đang quay tại trường học, có vài phóng viên mảng giải trí đến.

Các phóng viên phỏng vấn xong nhân vật chính và đạo diễn, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Lục Chi Hằng canh me được cơ hội hiếm có này, mang bình nước nước trên bàn đến chỗ Thời Noãn.


Trợ lý Lý Huy đang báo cáo công việc dang dở: “??”

Chuyện gì đây, tổng giám đốc cứ im hơi lặng tiếng mà lên cơn à!

Lục Chi Hằng đi đến trước mặt Thời Noãn, mở nắp bình, rót nước ra, “Cho em này, nước không nóng lắm, em uống nhanh đi.”

Giọng anh có hơi lớn khiến phân nửa phóng viên quay lại. Tất cả đều nhìn về phía họ, thậm chí có vài người lén dùng máy ảnh chụp lại.

Thời Noãn xấu hổ, nhắc nhở anh, “Họ chưa đi xa lắm đâu anh.”

Lục Chi Hằng thấy phóng viên chụp ảnh, giả vờ xin lỗi, “Ngại quá, lúc nãy mãi lo nghe trợ lý báo cáo công việc nên anh không chú ý đến bên này.”

“Trời lạnh lắm, em uống thêm đi.” Anh lại rót nước đưa cho cô.

Lần này anh còn cố tình làm chậm lại để mấy người kia chụp rõ hơn.

Đợi nhóm phóng viên đi khuất rồi Lục Chi Hằng mới quay lại chỗ ngồi, phân phó: “Được rồi, cậu nói tiếp đi.”

Lý Huy hoang mang không rõ tổng giám đốc đang làm gì.

Trong lúc đó, số lần Lục Chi Hằng nhìn điện thoại cũng nhiều hơn, không có việc gì cũng mở Weibo ra xem hot search có gì không.

Nhưng nhiều ngày sau cũng không có được kết quả mong muốn.

Lục Chi Hằng vô cùng bực bội. Buổi tối lúc Lý Huy mang văn kiện cần ký tên đến, anh mới thuận miệng hỏi: “Cái hôm có phóng viên tới, cậu thấy tôi đưa nước cho người ta mà nhỉ?”

Lý Huy không hiểu nhưng vẫn gật đầu, “Thấy rõ ạ.”

Lục Chi Hằng thắc mắc, “Nếu thấy thì sao họ không đăng tin gì cả? Không giật tít “Người đàn ông bí ẩn thân mật cùng nữ chính tại đoàn phim” à? Không phải mấy người này thích soi mói chuyện yêu đương của ngôi sao nhất hả?”

Lý Huy tưởng rằng anh lo chuyện tình cảm bị lộ ra nên giải thích, “Anh đừng lo nữa Lục tổng, mấy người kia chắc chắn sẽ không đăng chuyện đó lên đâu.”

Lục Chi Hằng nhăn mày, “Ý cậu là sao?”

Lý Huy đáp: “Anh quên rồi ạ? Nửa năm trước lúc anh tham gia lễ từ thiện có nói với Tưởng Lộ vài câu, bị mấy tay nhà báo chụp được rồi đăng tin nhảm nói là cô ấy là bạn gái anh, có bằng chứng đầy đủ nên khá nhiều dân mạng tin vào đó.”

“Lúc đó sau khi biết chuyện anh đã lập tức cho bộ phận pháp lý của công ty đi kiện, buộc họ phải bồi thường mấy chục vạn. Sau lần đó, mấy tên chó săn đó không ai dám tung tin đồn thất thiệt về anh nữa.”

Cuối cùng Lý Huy nói như đinh đóng cột, “Anh cứ yên tâm đi ạ. Chuyện yêu đương của anh và Thời tiểu thư chắc chắn 120% là sẽ không bị lộ đâu.”

“…”

Lông mày Lục Chi Hằng xoắn tít lại, xem ra phải nghĩ cách khác rồi.

__________

Ying: Hi, sau một thời gian mình off ôn thi thì đến giờ mình mới biết truyện mình bị bê đi khắp nơi, xuất hiện trên những trang web như SSTruyen.com, SSTRUYEN, THICH,… Mong các bạn nhớ rằng đây là những trang chuyên ăn cắp công sức của các editor, các dịch giả, mong các bạn sẽ đọc truyện ở những trang chính chủ. Dẫu nhà mình mới và nhỏ nhưng dẫu gì từng chương từng chữ từng tư liệu cũng là công sức mình bỏ ra, mong các bạn tôn trọng công sức của mình nói riêng và các bạn editor, translator nói chung.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.