Đọc truyện Nụ Hôn Ngọt Ngào – Hà Tằng Hữu Hạnh – Chương 52
Ngay khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, bầu không khí xấu hổ lan nhanh khắp phòng.
Thời Noãn cúi nhìn tư thế của mình. Tay chống lên giường, cả người đè lên Lục Chi Hằng trông như đang ngang ngược cưỡng ép anh!
Quá nhục nhã…
Cô nhanh chóng leo xuống, nói ra một cái lý do mà chính mình cũng không tin, “Mẹ đừng có hiểu lầm nhé. Lúc nãy con đứng không vững nên mới ngã đè lên người anh ấy.”
Lý Đàn thấy cảnh này liền xấu hổ, đứng ở cửa không biết nên vào hay ra.
Bà nhíu chặt đôi mày, suy nghĩ đủ điều–
Bà biết rõ tính con mình luôn đơn thuần, hay xấu hổ. Vậy mà giờ đã trở nên nhiệt tình như vậy rồi à?
Mới sáng sớm đã chơi trò kích thích như vậy, hôn đến trên giường, còn theo kiểu nữ trên nam dưới!
Theo lý mà nói thì chuyện này hoàn toàn bình thường nếu nhà trai ở trên. Có lẽ nào bạn trai con bé không được(*) nên mới để cho con bà phải chủ động không?!
(*): Ý là không thể ấy ấy được ý =)))
Lý Đàn ho khan, cho con bà một nấc thang đi xuống, “Con đó, lớn rồi mà sao không cẩn thận như vậy, đè Chi Hằng bị thương thì biết làm sao hả.”
“Ừm, cam mẹ cắt sẵn rồi, hai đứa ăn đi.” Bà đặt dĩa trái cây lên bàn.
“Cảm ơn dì.” Lục Chi Hằng ngồi dậy.
“Đừng khách sáo.” Lý Đàn dùng vẻ mặt phức tạp nhìn anh, chắc mẩm rằng việc đúng như bà nghĩ.
Dù bà rất hài lòng về người bạn trai này của Thời Noãn vì xuất sắc về mọi mặt, rất lễ phép nhưng nếu như chỗ đó thật sự có vấn đề thì đúng là rầu thúi ruột.
Trước khi Lý Đàn ra ngoài còn cố ý dặn dò hai người, “Mở cửa phòng cho thông thoáng, cứ niêm chặt như vậy thì bức bối lắm.”
Thời Noãn vỗ ngực để xua đi nỗi sợ. Đợi Lý Đàn đi xa rồi mới thì thầm hỏi nhỏ, “Dựa theo phản ứng vừa rồi của mẹ em thì chắc là tin lời em nhỉ?”
Lục Chi Hằng ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của cô. Đôi mắt cô giờ đang long lanh như hồ nước xuân, đôi môi đỏ au như được thoa son.
Cô thế này đúng là khiến người ta say đắm.
“Ừm.” Anh gật đầu, xoa mặt cô an ủi, “Đừng hoảng, dì tin lời em mà.”
Thời Noãn nghe vậy thoáng yên tâm. Nếu như thật sự bị hiểu lầm rằng cô cưỡng hôn anh thì hình tượng con gái nhà lành sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!
Ngay lúc này điện thoại báo có tin nhắn.
Thời Noãn xem tin nhắn, là của nhóm bạn trước đây gửi đến. Họ biết năm nay cô về nhà ăn tết nên nhao nhao hẹn gặp cô ở trong nhóm chat.
Trong nhóm đa số là con trai, ai cũng lớn hơn cô sáu, bảy tuổi. Thật ra, đây đều là bạn bè của Quý Hạo Xuyên, bởi vì lúc trước anh ấy hay dẫn cô đi chơi nên hai bên dần dần quen biết.
Lần này gặp nhau, chắc là Quý Hạo Xuyên cũng có mặt.
Nếu là người khác thì cô sẽ rất vui vẻ giới thiệu với Lục Chi Hằng, nhưng vì chuyện trước đây nên chắc hẳn anh sẽ không thích đi gặp mặt Quý Hạo Xuyên.
Lục Chi Hằng thấy cô cứ chần chứ, hỏi: “Sao thế?”
Thời Noãn nói cho anh biết, “Bạn của em hẹn gặp mặt. Nhưng mà em nghĩ rồi, chắc không đi đâu ạ.”
Lục Chi Hằng hỏi, “Sao lại không đi?”
Thời Noãn hiểu ý đáp, “Có thể anh Quý sẽ đến, nếu em đi thì anh sẽ không vui.”
“Đi thôi.” Anh nói.
“Dạ? Không cần đâu ạ….” Cô ngạc nhiên.
Lục Chi Hằng cười, “Có gì đâu, anh cũng muốn em dẫn anh ra mắt với bạn bè mà.”
Anh đã nói như vậy thì Thời Noãn cũng không thể từ chối được nữa. Cô bật Wechat lên, nhóm chat lại báo có 99+ tin nhắn.
Cô nhắn hỏi một câu: [Em có thể đi cùng bạn trai không ạ?]
Cả nhóm tích cực phản hồi cho cô–
[Được chớ! Càng đông càng vui.]
[Hoan nghênh mang người nhà đến tham gia, ai có thì nhớ tự giác dẫn đi nha! Không thể nào mà mỗi lần đều là một đám cẩu độc thân đi họp nhóm được!]
[Noãn Noãn nhớ dẫn theo, vừa khéo để chúng ta gặp được bạn trai em.]
Tin cuối cùng là của Quý Hạo Xuyên.
_____
Nơi gặp mặt là một tiệm lẩu trước đây họ thường đến. Vốn dĩ ban đầu chỉ là tiệm nhỏ mười mấy mét vuông, sau này làm ăn phát đạt được ông chủ mở rộng mặt tiền, tu sửa thành tiệm lẩu hai tầng.
Lầu hai là các phòng nhỏ được trang hoàng theo phong cách cổ, giá có cao hơn một chút. Thời Noãn nói số phòng cho phục vụ biết rồi cùng Lục Chi Hằng đi vào.
Nhóm bạn kia đã đến từ sớm, thấy hai người họ bước vào đều đứng dậy nhiệt tình chào đón, trò chuyện với cô.
“Noãn Noãn đúng là càng lớn càng đẹp, không hổ là đại minh tinh.”
“Trước đây trong công ty anh có một nữ đồng nghiệp ngày nào cũng xem phim của em, một lát em nhớ ký tên cho anh đấy nhá!”
“Ơ! Đây là bạn trai em đó hả? Đẹp trai quá, hai người đứng cạnh nhau đúng là xứng đôi.”
Thời Noãn giới thiệu từng người với Lục Chi Hằng.
Đến lượt Quý Hạo Xuyên, cô hơi ngừng lại rồi nói: “Đây là anh Quý, mới về nước không lâu, đã nhận được bằng tiến sĩ ngành y ở Mỹ. Anh ấy rất giỏi ạ.”
Cô vừa dứt lời, hai người liền quan sát lẫn nhau, sau đó bắt tay rồi khách sáo hỏi thăm vài câu.
Ăn lẩu vào mùa đông là tuyệt nhất. Nước sôi bốc hơi lên, mọi người bắt đầu thả nguyên liệu vào nồi lẩu uyên ương, vừa nói chuyện phiếm vừa đợi, vô cùng náo nhiệt.
Đợi cho thịt trong nồi chín, mọi người người bắt đầu cầm đũa lên ăn.
Quý Hạo Xuyên quen tay gắp bỏ vào chén Thời Noãn một miếng thịt bò vừa chín tới.
Nhưng chưa kịp thả vào thì người ngồi bên cạnh đã gắp đồ ăn cho cô.
Lúc này anh mới chợt nhận ra rằng chuyện không như trước.
Thời Noãn chú ý đến đôi đũa đang khựng lại giữa chừng. Cô giơ chén lên nhằm hóa giải sự lúng túng này, dịu dàng nói: “Cảm ơn anh Quý.”
Quý Hạo Xuyên lắc đầu, rút tay về, chấm miếng thịt vào sốt rồi ăn luôn.
Mấy anh em bên cạnh không biết chuyện, nghĩ là anh ấy săn sóc cho Thời Noãn theo thói quen bèn trêu chọc: “Hạo Xuyên này, bây giờ em ấy đã có bạn trai rồi, mấy chuyện như vậy phải để cho cậu ấy lo, mấy người anh trai như chúng ta đừng cho tranh công của cậu ấy.”
Quý Hạo Xuyên cười nhạt, giọng không nghe ra được tâm sự, “Đúng là quen rồi nên tạm thời không đổi được, sau này sẽ không vậy nữa.”
Có người hóng chuyện hỏi anh ấy, “Chẳng lẽ cậu ở bên Mỹ lâu như vậy mà cứ một thân một mình sao? Có hẹn hò với cô nàng nào không?”
Người khác nghe vậy cũng tham gia vào, “Nghe nói con gái Mỹ rất cởi mở, có phải không vậy?”
“Tớ không rõ lắm. Mãi làm luận văn với phẫu thuật nên không có thời gian tìm hiểu những chuyện này.” Anh ấy trả lời nhẹ nhàng.
Quý Hạo Xuyên không kìm được mà quan sát người đàn ông ngồi bên cạnh Thời Noãn.
Anh ta gắp đồ ăn cho cô, chuẩn bị khăn tay cho cô, lúc cô khát còn rót nước cho cô.
Anh ta đã làm rất tốt với vai trò là một người bạn trai. Nhưng mà Quý Hạo Xuyên tự thấy rằng mình cũng làm được những chuyện này.
Chỉ là không có cơ hội.
Lúc trước Quý Hạo Xuyên xấu xa mong rằng người đó sẽ không đối tốt với cô để mình còn có cơ hội.
Nhưng nghĩ lại thì thôi đi. Nếu anh ta không tốt với cô thì cô sẽ đau lòng, mà bản thân thì lại không mong sẽ thấy cô khổ sở.
Một giờ sau ai cũng cơm nước no nê, anh bạn khi nãy muốn xin chữ ký cho đồng nghiệp đem quyển sổ nhỏ cho Thời Noãn ký lên, còn chụp ảnh chung.
Cả bảy tám người xếp hàng quanh cô chờ đến lượt.
Quý Hạo Xuyên cầm lấy gói thuốc đi qua Lục Chi Hằng, “Ra ngoài hút một điếu chứ?”
Lục Chi Hằng nhìn Thời Noãn đang bị bao vây bởi nhóm người, gật đầu ra khỏi phòng bao.
Ở chỗ rẽ cầu thang có một khu vực để hút thuốc, cửa sổ không đóng kín nên cũng có chút gió lùa vào.
Hai người đứng cản gió lại, Quý Hạo Xuyên lấy thuốc lá đưa qua cho Lục Chi Hằng.
Lục Chi Hằng rút lấy một điếu, bật nắp bật lửa lên, dùng tay che lại rồi đưa đến chỗ Quý Hạo Xuyên.
Khói lượn vòng quanh, Lục Chi Hằng nhìn về phía anh ấy, “Tôi tưởng là bác sĩ mỗi ngày khuyên người ta đừng hút thuốc thì cũng không hút luôn chứ.”
“Đôi lúc tâm trạng xấu cũng phải nhờ đến nó. Hút thuốc không xấu, chỉ cần đừng để cho bệnh nhân của mình bắt gặp là được.” Quý Hạo Xuyên bình tĩnh đáp trả.
Cả buổi chẳng ai nói gì thêm, chỉ có khói thuốc vờn quanh.
Quý Hạo Xuyên nhanh chóng hút hết một điếu, nói tiếp, “Lúc ấy, ở trên xe tôi có hỏi em ấy, nếu như tôi không đi nước ngoài, thổ lộ sớm hơn thì liệu bọn tôi có thành đôi hay không. Anh đoán xem em ấy đã nói thế nào?”
Lục Chi Hằng nghiêm mặt, quay sang nhìn anh ấy, “Cô ấy nói thế nào?”
“Em ấy nói rằng…” Quý Hạo Xuyên cười khó hiểu, “Lúc nhỏ em ấy đã thích một người, bây giờ cũng đang hẹn hò với người ta rồi.”
“Tên đó đúng là may mắn.” Anh ấy thở dài.
Lục Chi Hằng có lòng phụ họa, “Tôi cũng thấy người đó vô cùng may mắn.”
Quý Hạo Xuyên nhắc nhở anh, “Noãn Noãn là cô gái tốt.”
Lục Chi Hằng đáp: “Tôi vẫn biết rõ.”
Quý Hạo Xuyên trầm mặc hồi lâu rồi ấn xuống điếu thuốc còn đang cháy yếu ớt, ném vào thùng rác.
“Nếu sau này anh làm chuyện có lỗi khiến em ấy đau lòng thì cho dù có ở đâu tôi cũng sẽ tìm đến để tẩn anh một trận. Anh đừng xem thường những người học y, chúng tôi đã quen tay cầm dao giải phẫu rồi đấy.”
“Tôi sẽ không để cho anh có cơ hội đó.” Lục Chi Hằng dùng giọng chắc nịch.
“Tốt.” Quý Hạo Xuyên cong môi, “Hi vọng anh nói giữ lời.”
_____
Mọi người trong phòng bao vẫn đợi chụp ảnh, kí tên, đến khi xong rồi mới phát hiện thiếu mất hai người.
Cả hội cùng nhau đi tìm, đến chỗ góc tường thì gặp được họ.
Thời Noãn đi qua, ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Lục Chi Hằng thì nghiêm mặt, nói, “Chẳng phải hai tháng trước anh đã hứa với em sẽ không hút thuốc nữa sao, sao hôm nay lại hút vậy!”
Lục Chi Hằng không lạnh lùng như vừa nãy, trong mắt lúc này toàn là sự dịu dàng dành cho cô, “Anh chỉ hút có nửa điếu thôi mà.”
Mọi người đều là bạn bè thân thiết, lúc trước thấy Thời Noãn là kiểu con gái dịu dàng mà bây giờ như vậy nên nổi hứng trêu chọc, “Không ngờ Noãn Noãn lại quản bạn trai nghiêm đến vậy.”
Thời Noãn nghe thế xấu hổ: “Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
Quý Hạo Xuyên giải vây giúp cô, “Em ấy nói không sai. Các cậu phải chú ý một chút, sau này hút ít thôi, hút nhiều quá thì phổi hư hết đấy. Để sau này tớ cho các cậu xem ảnh lá phổi của người hút thuốc.”
“Chậc chậc.” Đám bạn bè lại ồn ào lên, “Hạo Xuyên vẫn che chở cho cô em gái của mình như vậy.”
Quý Hạo Xuyên lườm họ, “Em ấy gọi tớ đã gọi tớ một tiếng anh thì chẳng lẽ không che chở cho cô em gái này sao?”
“Haha, không biết là do quan hệ hai người từ nhỏ đã tốt hay là cậu ấy vô cùng quan tâm nữa!” Cả nhóm cười đùa rồi đến quầy tính tiền.
Tuy Lục Chi Hằng muốn mời khách nhưng lại bị Quý Hạo Xuyên ngăn lại, “Để tôi, hôm nay tôi muốn mời bạn bè bữa ăn cuối trước khi đi nước ngoài.”
Đến bây giờ mọi người mới ngạc nhiên khi biết chuyện.
“Gì vậy? Mới về chưa bao lâu mà cậu đã đòi đi nữa rồi. Nước mình non sông tươi đẹp như vậy, bạn bè chúng tớ tốt như vậy mà cậu nỡ rời bỏ à!”
Quý Hạo Xuyên giải thích ngắn gọn, “Trước khi về nước thì thầy tớ có giới thiệu tớ cho một bệnh viện ở Singapore cho nên bây giờ đã có được một slot ở đó. Tớ suy nghĩ mấy đêm rồi mới quyết định đến đó làm việc.”
“Mùng năm này tớ đi, đợi ổn định rồi sẽ bảo lãnh cha mẹ sang đó. Ở đó không khí trong lành, cơ sở vật chất tốt, rất có lợi cho sức khỏe của mẹ tớ.”
Mọi người bị lượng tin khủng bố này gây sốc, không biết nói gì cho phải trước cảnh chia tay.
Thời Noãn cũng không nghĩ anh ấy sẽ đưa ra quyết định này, mà lần đi nước ngoài này không chỉ để học tập như trước kia mà là định cư.
Bầu không khí trầm xuống. Quý Hạo Xuyên nhìn Thời Noãn, nở nụ cười, “Bây giờ giao thông phát triển như vậy, lễ tết tớ chỉ cần mua vé máy bay sẽ về nhanh thôi. Sau này các cậu có đến chơi thì tớ sẽ lo chuyện ăn ngủ.”
Chuyện đã quyết thì có nói gì cũng không được nữa, chỉ có thể chúc anh ấy thuận buồm xuôi gió, phẫu thuật ca nào cũng thành công, tiền vô như nước.
Quý Hạo Xuyên vui vẻ nhận những lời chúc, vẫy tay tiễn họ ra xe rồi đi đến trước mặt Thời Noãn.
Anh ấy tuy cười nhưng trong mắt ảm đạm thấy rõ, “Lần này đi không biết khi nào gặp lại. Trước khi đi, em có thể trao cho anh cái ôm như khi anh chuẩn bị đi học đại học được không?”
Tuy hỏi Thời Noãn nhưng anh ấy lại nhìn về phía Lục Chi Hằng.
Lục Chi Hằng thả lỏng tay Thời Noãn, quay mặt đi chỗ khác như đang lặng lẽ đồng ý.
Thời Noãn giơ tay ôm anh, nhẹ nhàng nói, “Chúc anh Quý thuận buồm xuôi gió, sau này nhất định phải thật hạnh phúc nhé.”
Cái ôm này dài chưa đến ba giây. Quý Hạo Xuyên buông tay, cúi xuống nói với cô, “Em cũng phải thế nhé Noãn Noãn.”