Đọc truyện Nụ Hôn Ngọt Ngào – Hà Tằng Hữu Hạnh – Chương 50
“Mẹ, có gì thì mình từ từ nói. Mẹ, mẹ cất dao đi mà! Anh ấy không phải trộm cướp thất đức gì cả, là bạn trai của con mà hôm qua có nói với mẹ đó…”
Thời Noãn giải thích rõ đầu đuôi cho Lý Đàn hiểu.
Bạn trai của con gái lần đầu tiên đến gặp mặt lại được mình cầm dao đón tiếp, chuyện này là thế nào đây?
Trước đây chưa gặp mặt, Lý Đàn không hài lòng với người yêu của Thời Noãn, do chuyện trong quá khứ nên bà thấy đàn ông có tiền đều không phải người tốt.
Nhưng bây giờ xét thấy đối phương trông rất đứng đắn, thái độ lễ phép, còn không ngại đường xá xa xôi mà lái xe đến đây ngày đầu năm, chắc chắn là có quan tâm đến con gái bà.
Biết được anh từng là giảng viên đại học, bà càng thêm hài lòng. Người có học thức thì ắt đức tính sẽ không tồi.
Lý Đàn giấu dao ở sau lưng, “Chi Hằng à, lúc nãy là do dì hiểu lầm, con đừng để trong lòng nhé.”
“Không có gì đâu dì.” Lục Chi Hằng khiêm nhường đáp, “Tại con đến mà không báo trước, làm cho dì sợ hãi.”
Những lời này khiến Lý Đàn rất ưng ý, bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Thời Noãn, quở trách, “Con nhóc này cũng thật là, lớn vậy rồi mà không hiểu chuyện chút nào.”
“Bạn trai con lái xe đường dài đến mà cũng không gọi báo cho mẹ biết. Mình thì nằm trên giường ngủ ngon lành để cho Chi Hằng ngồi kế bên.
Thời Noãn bị mắng đến ngu người: “…”
Cô tính để Lục Chi Hằng đánh một giấc, ai biết mẹ đột nhiên quay về đâu.
Hơn nữa cô muốn anh nghỉ một lúc, ai ngờ cô quen thói, được anh ôm nên lăn ra ngủ luôn. Có trách thì cũng là trách do trong lòng anh quá dễ chịu.
“Mẹ, không phải mẹ đi thăm họ hàng sao ạ? Sao mà về sớm vậy?” Cô xấu hổ chuyển chủ đề.
“Còn không phải là vì lo cho con sao? Còn sốt không?” Lý Đàn hỏi cô.
Thời Noãn lắc đầu, “Hạ sốt rồi ạ.”
Lý Đàn đáp: “Được rồi, con ở đây với Chi Hằng đi, mẹ gọi bảo chú Hà và San Thi về.”
Nói rồi bà đi ra ngoài cửa, nhưng hình như nhớ đến điều gì nên lại quay vào.
Lần này không phải tìm Thời Noãn mà là Lục Chi Hằng. Bà hớn hở hỏi anh, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, “Tối nay dì nấu cơm, Chi Hằng có kiêng món nào không?”
Lục Chi Hằng trả lời: “Con không kiêng gì hết ạ, dì làm món gì con cũng thích. Dì vất vả rồi ạ.”
Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện! Lý Đàn nghe vậy vui vẻ đẩy cửa đi ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Thời Noãn kéo Lục Chi Hằng ngồi xuống, hỏi, “Anh dậy lúc nào vậy? Lúc nãy em ôm anh ngủ mà sao không biết gì hết nhỉ?”
Lục Chi Hằng áp tay lên trán cô, thấy nhiệt độ bình thường trở lại trong lòng anh mới nhẹ nhõm.
Anh nương theo lời cô mà buông lời trêu đùa. Anh tỏ vẻ trầm ngâm rồi nói, “Chắc là…vì lúc đó em ngủ ngon quá, còn ngáy nữa mà, nên mới không phát hiện được.”
Thời Noãn: “??!”
Tiểu tiên nữ đi ngủ mà có ngáy á? Không thể nào! Tuyệt đối không có!
Mặt cô đỏ bừng nhưng vẫn phản bác, “Anh nói dối! Em ngủ ngoan lắm, từ nhỏ đến lớn chưa ngáy bao giờ.”
Lục Chi Hằng nén cười, mặt nghiêm lại tiếp tục trêu cô, “Không sao, dù cho em có ngáy thì anh vẫn thích mà.”
Nghe vậy Thời Noãn vẫn không vui nổi. Dù có cái gì chứ, không có là không có…Cô rất để ý tới hình tượng của mình mà?!
Mặt cô càng thêm đỏ, tức đến nỗi lấy đánh anh, muốn bảo vệ sự trong sạch của mình, “Em không có ngáy, chưa hề, anh đừng có nói lung tung!”
Lục Chi Hằng thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy thì không nhịn được nữa, cong môi nở nụ cười.
Trêu cô nhóc của mình đúng là vui thật, mới có chút xíu thôi đã đỏ hết cả mặt, xù lông lên như con mèo nhỏ. Không phải, bây giờ cô đang mặc áo ngủ hình con thỏ, phải nói là giống con thỏ nhỏ thì đúng hơn.
Thật là đáng yêu.
Anh thấy quyết định của mình đúng là sáng suốt. Cô nàng này dễ thương như thế, có ai mà không thích? Lỡ như bị người khác cướp đi thì làm sao đây?
Thấy anh cười vui vẻ như vậy Thời Noãn mới biết mình bị lừa.
Cái anh đáng ghét này, cứ thích lôi cô ra làm trò vui, xém chút nữa là bị mắc mưu.
Dỗi một lúc rồi lại sợ anh không nghỉ ngơi được nên lại nói: “Chú Hà sắp về rồi, anh lên giường nghỉ một lát đi.”
Lục Chi Hằng điểm nhẹ lên mũi cô, nghiêm túc: “Đây là nhà em, anh đâu thể cứ nằm lên giường em được. Chú dì mà thấy thì nhất định sẽ ấn tượng xấu.”
Thời Noãn: “…”
Không biết là ai bữa giờ lừa cô lên giường không ít lần, giờ lại nói không dám lên giường cô nằm.
Thời Noãn cảm thấy Lục Chi Hằng đúng là hay thật, trước mặt người ta thì tỏ vẻ lịch sự, sau lưng thì lại ngược lại. Lúc nào cũng trêu chọc cô.
Nhưng mà nghĩ lại thì như vậy cũng tốt, ít nhất cô không phải lo lắng về việc anh đi xã giao hay dây dưa với những người phụ nữ khác.
Haizz, mặc dù rất muốn để anh ngủ bù nhưng nếu như anh không chịu thì cô cũng không phải kiên quyết như vậy nữa.
Thời Noãn ngồi thẳng người, đặt tay lên vai anh, “Anh lái xe lâu như vậy, chắc là rất mỏi vai lưng, để em xoa bóp giúp anh nhé.”
Đôi tay mềm mại của cô và lực tay vừa phải khiến anh vô cùng dễ chịu.
Nhưng vì không nỡ để cô phải mệt nhọc mà chẳng bao lâu Lục Chi Hằng đã nắm chặt lấy tay cô, “Được rồi, được em xoa bóp như vậy thì bao nhiêu nhức mỏi cũng tan biến hết cả.”
Anh đứng lên nhìn về phía bàn học, rút ra một quyển album ảnh, đem đến trước mặt cô, “Anh có thể xem không?”
Thời Noãn không chút nghĩ ngợi, “Anh cứ xem thoải mái.”
Thế là nửa tiếng sau đó Lục Chi Hằng chỉ ngồi trên giường xem ảnh, Thời Noãn ghé vào vai anh kể rằng bức ảnh này được chụp lúc nào, lúc đó đang làm gì.
Lục Chi Hằng hỏi rất nhiều và nghe cũng rất chăm chú. Vì không có được cơ hội gặp gỡ cô sớm hơn hai mươi năm như “Anh Quý” nào đó nên anh muốn hiểu rõ về quá khứ của cô.
Sau khi xem xong, Lục Chi Hằng dừng mắt tại một tấm ảnh.
Là lúc cô học cấp ba. Cô mặc áo sơ mi trắng cùng váy xếp li xanh đậm, mặt vẫn còn nét trẻ con. Cô cột tóc đuôi ngựa, đứng dưới tán cây mát trong cái nắng mùa hè, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Có thể cho anh tấm ảnh này được không?” Anh hỏi.
Thời Noãn ngạc nhiên, không biết vì sao anh lại muốn tấm ảnh này nhỉ?
Cô thấy hồi cấp ba mặt cô rất béo, cũng không biết cách phối đồ nên nhìn rất quê mùa, không được xinh như bây giờ.
“Không thì anh đổi tấm khác nhé.” Thời Noãn thương lượng, “Anh xem mấy tấm phía sau này, lúc đó em giảm được hơn năm ký rồi, cũng học được cách trang điểm, chắc chắn là đẹp hơn nhiều.”
“Không cần. Anh thích tấm này hơn.” Lục Chi Hằng rút ảnh ra, cẩn thận đặt vào ví tiền, “Lúc này trông em đã rất đẹp rồi.”
Những gì hai người từng trải qua đều khác nhau. Năm anh mười tám tuổi là lúc bệnh tình chuyển nặng, ngày ngày đều khổ sở, quanh năm suốt tháng chẳng hé môi cười.
Nhưng cô ở tuổi này lại cười rất đẹp, đẹp đến rạng rỡ, như ánh dương rọi thẳng vào tim anh.
_____
Khoảng bốn giờ chiều, Hà Chí Vĩ và Hà San Thi quay trở về.
Lý Đàn dọn đồ ăn lên bàn, giới thiệu vài câu rồi gọi mọi người ăn cơm.
Có một kiểu mẹ vợ càng nhìn con rể càng thuận mắt. Cả bữa cơm Lý Đàn cứ thân thiết gắp thức ăn cho Lục Chi Hằng, mãi cho đến khi đồ ăn trong chén anh chất thành một núi nhỏ.
Thời Noãn không nhìn nổi nữa. Cô biết Lục Chi Hằng không thích ăn ớt xanh, lươn, nhưng mẹ cô cứ gắp hoài, anh thì lại không từ chối, còn nói cảm ơn.
“Anh không thích thì đừng ăn nhé.” Cô nói thầm vào tai anh.
“Không sao.” Anh cười, “Là tấm lòng của dì mà.”
Nhân lúc Lý Đàn không để ý, Thời Noãn lén đem đồ ăn bên Lục Chi Hằng đặt vào chén mình rồi ăn hết giúp anh.
Mãi cho đến khi Lý Đàn phát hiện.
Bà trừng mắt nhìn Thời Noãn, “Noãn Noãn, sao con không gắp đồ trên dĩa mà lại ăn của Chi Hằng vậy. Chi Hằng lặn lội đường xá xa xôi đến nhà chúng ta làm khách, con không nhớ lời mẹ dạy sao?”
Thời Noãn: “…”
Cô thấy cả ngày nay đúng là oan quá oan!
Do Lý Đàn và Hà Chí Vĩ quá nhiệt tình nên Lục Chi Hằng đành ở lại nhà họ.
Đầu tiên anh bị Lý Đàn kéo vào thư phòng nói chuyện riêng cả tiếng đồng hồ, sau đó lại bị Hà Chí Vĩ lôi đi đánh bốn, năm ván cờ với lý do “Kĩ năng đánh cờ thể hiện tính cách con người”.
Lúc anh và Hà Chí Vĩ đánh cờ có Thời Noãn ngồi kế bên nói với anh đôi ba câu hay là bóc quýt cho anh ăn, chuyện này cũng bị Lý Đàn nói.
“Chi Hằng với chú Thúc của con đang đánh cờ, rảnh quá thì ra ghế ngồi xem điện thoại đi, đừng làm phiền họ.”
Thời Noãn: QAQ. Rõ ràng là bạn trai mình mà sao lại có cảm giác như bị người ta cướp mất vậy nè.
Đến lúc đi ngủ thì việc chia phòng lại là vấn đề nan giải. Nhà cô chỉ có ba phòng, dĩ nhiên là không đủ cho năm người ngủ, trời lạnh như thế này không thể để ai ngủ ở sô pha được.
Lý Đàn sắp xếp rõ ràng, “Hôm nay đành phải để cho San Thi và Noãn Noãn chen chúc một chỗ vậy. Chi Hằng, con cứ vào phòng của Noãn Noãn, dì có để chăn gối mới ở trên giường đấy.”
Thật ra Thời Noãn muốn nói cứ để cô và Lục Chi Hằng ngủ chung phòng là được rồi, nhưng ngẫm lại thấy mẹ cô là người vô cùng truyền thống nên đành phải thôi.
_____
Hơn mười một giờ đêm, bên ngoài vẫn còn rộn ràng tiếng pháo nổ.
Trong phòng còn bật một chiếc đèn ngủ. Hà San Thi nằm lướt weibo, Thời Noãn thì trở mình liên tục, mãi không ngủ được vì cứ nghĩ về Lục Chi Hằng.
Trong phòng cô không có máy sưởi, mặc dù có thảm điện nhưng chắc anh không thích dùng. Không biết tối anh ngủ có lạnh không, có lạ giường không.
Hà San Thi lướt weibo nửa tiếng rồi đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ.
Cô ấy nằm xuống rồi nói với Thời Noãn, “Chị muốn gặp bạn trai thì cứ đi sang phòng kế bên đi.”
Thời Noãn thở dài, “Không được. Nếu mẹ mà biết chị ngủ chung giường với anh ấy thì sẽ mắng tới tấp.”
Hà San Thi nói: “Em không nói cho dì Lý biết thì sao dì ấy biết được.”
Mắt Thời Noãn sáng rực lên, lại nghe thấy cô ấy nói, “Lần sau chị có gặp được Cố Tinh thì nhớ lấy giúp em chữ ký, em sẽ giữ bí mật cho chị.”
“Ok luôn!” Hai người đập tay trong bóng tối.
Thời Noãn ôm gối theo, nhón chân đi đến phòng mình. Cô đẩy cửa ra, bên trong tối đen như mực. Chẳng lẽ anh đi ngủ sớm vậy sao?
Lục Chi Hằng vừa nhắm mắt, nghe thấy tiếng bước chân liền hỏi, “Là em sao, Noãn Noãn?”
Hóa ra là còn thức! Thời Noãn lập tức chui tọt vào trong chăn, cười hì hì, thì thầm bên tai anh: “Sợ anh lạnh nên em sang làm ấm giường cho anh nè, anh có hài lòng không?”
Đương nhiên là Lục Chi Hằng rất vui, có điều…
“Nếu sáng mai mà để người trong nhà thấy được thì không tốt đâu.” Anh nói những lời vô cùng đứng đắn, “Dì đã xếp cho anh một phòng riêng ngầm tỏ ý không cho chúng ta ngủ chung. Em về phòng ngủ đi.”
Hừm! Thời Noãn thấy anh nói vô cùng có lý. Cô mở to mắt hỏi anh, “Không phải anh muốn em đi à? Sao tay anh còn ôm em không buông vậy?”
Lục Chi Hằng: “…”