Đọc truyện Nụ Hôn Ngọt Ngào – Hà Tằng Hữu Hạnh – Chương 47
Qua hai ngày Thời Noãn cảm thấy khỏe hơn hẳn, cả người như được tái sinh.
Mặc dù trong người vẫn còn hơi khó chịu, thỉnh thoảng ở bụng bị đau nhói nhưng vẫn không đến nổi nằm trên giường lăn lộn như ngày đầu tiên.
Thời Noãn không nghiêm trọng hóa vấn đề, dù sao bảy tám năm nay đều như thế nên cô cũng đã quen rồi.
Nhưng Lục Chi Hằng thì không như vậy. Anh luôn nhớ rõ lúc cô đau đớn đến nỗi mặt tái nhợt, tay chân lạnh băng, cả người cuộn tròn khiến lòng anh thắt lại.
Thế nên sau khi dì cả đi rồi anh liền đưa cô đến gặp một bác sĩ đông y nổi tiếng. Đây là người mà Hoắc Minh giới thiệu cho anh. Lúc trước Ôn Ninh từng đến đây, nghe nói là rất có hiệu quả.
Không phải Thời Noãn không muốn đi mà là vì trước đây cô đã từng nhiều loại uống thuốc tây, thuốc đông y nhưng đến lúc đó vẫn đau như thường.
Mà thuốc đông y thì khó uống hơn so với thuốc tây, uống một ngụm là phải ngậm vài viên đường thì mùi thuốc mới không còn nữa.
Thời Noãn làm nũng với anh, “Em thấy đi khám cũng không có tác dụng gì, đã vậy lần nào cũng phải mang về một đống thuốc.”
Lục Chi Hằng thuyết phục: “Bác sĩ lần này có tay nghề giỏi, chuyên chữa trị bệnh này, chúng ta cứ đi thử đi, chắc chắn sẽ có hiệu quả.”
Thời Noãn níu tay áo anh, vẻ mặt đau khổ, “Không muốn đâu, mình không đi có được không ạ?”
Lục Chi Hằng nhìn cô, “Em chỉ phải đi kiểm tra một chút thôi, dù cho chữa không hết thì cũng để anh biết được trong người em không sao để anh yên tâm.”
Anh đã nói như vậy, Thời Noãn đành phải thay đồ theo anh đi ra ngoài.
Phòng khám ở hơi xa, mất hai tiếng lái xe mới đến nơi.
Bên ngoài phòng khám trông giống như nhà dân bình thường, sau khi đi vào mới phát hiện đây là một căn phòng lớn tràn ngập mùi thuốc với đầy đủ các loại thuốc đông y.
Một người học trò dẫn họ đến trước chiếc bàn gỗ tử đàn – nơi có một vị bác sĩ khoảng chừng bảy mươi nhưng tóc cũng không bạc mấy.
Ông ấy mặc đồ màu trắng, cầm lấy chiếc kính lão trên bàn, vô cùng hiền lành, “Cô gái đưa tay ra xem nào.”
Thời Noãn đặt tay lên bàn cho ông ấy xem mạch, “Làm phiền ngài rồi ạ.”
Bắt mạch một lúc ông ấy nói kết quả chẩn đoán cho Thời Noãn biết nguyên nhân chủ yếu là do thiếu máu, muốn điều trị thì chỉ có cách vừa uống thuốc vừa bồi bổ.
Ông ấy kê đơn để học trò đi lấy thuốc, dặn dò thêm vài câu, “Cô đừng nên xem nhẹ việc này, cô bị thiếu máu, nếu không điều trị tốt thì sau này sẽ gặp khó khăn trong việc mang thai.”
Thời Noãn không nghĩ sẽ nghiêm trọng đến thế, vội đáp: “Cảm ơn bác sĩ đã nhắc nhở ạ, sau này cháu sẽ chú ý.”
Nhân lúc học trò đi lấy thuốc, vị bác sĩ già đánh giá người đàn ông đi cùng cô vài lần, híp mắt hỏi, “Vị này là bạn trai của cô đấy à?”
“Vâng ạ.” Thời Noãn gật đầu.
“Ồ, nữ dịu dàng nam đẹp trai, đúng là xứng đôi.” Ông ấy hóng chuyện xong lại nói thêm cho họ biết một phương pháp, “Thật ra thì phương pháp âm dương cân bằng cũng là cách hay để giúp cô chữa căn bệnh đau bụng kinh của mình đấy.”
Thời Noãn còn đang nghĩ xem “âm dương cân bằng” là gì thì Lục Chi Hằng đã trả lời thay cô, “Cảm ơn bác sĩ, chúng cháu nhớ rồi ạ.”
Đến khi được Lục Chi Hằng dắt ra khỏi phòng khám Thời Noãn mới muộn màng nhận ra rằng âm dương cân đối ý chỉ…chuyện sinh hoạt tình dục.
Hèn chi nãy giờ cô thấy anh cười không ngớt.
Trước đây cô biết cơ thể mình suy nhược nhưng vì chưa từng hẹn hò nên cũng không nghĩ xa đến vấn đề kết hôn, sinh con.
Bây giờ thì không thế nữa.
Thời Noãn lo lắng ngồi vào xe, “Lục Chi Hằng, lỡ như sau này em không thể mang thai được thì sao ạ?”
“Vậy thì không sinh.” Lục Chi Hằng vừa lái xe vừa trả lời.
Thời Noãn chớp mắt, “Không có nhóc con thì tiếc lắm, hay là em đi thụ tinh nhân tạo nhé.”
“Không được, em sẽ rất vất vả.” Lục Chi Hằng nhanh chóng quyết định.
Anh trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu em thật sự thích đến thế thì chúng ta sẽ đi nhận nuôi một đứa, còn không thích thì chỉ cần hai chúng ta thôi là được rồi.”
Thời Noãn đáp, “Nhưng còn người nhà anh…”
Lục Chi Hằng, “Nhà anh không cần người thừa kế.”
Lúc dừng đèn đỏ, Lục Chi Hằng xoa mặt cô, “Anh thích em hơn là con.”
_____
Thời Noãn làm ba món đơn giản. Lúc cô nấu ăn, Lục Chi Hằng đứng bên cạnh sắc thuốc cho cô, qua ba lần mới sắc xong thuốc.
Sau khi ăn cơm xong, anh đưa bát thuốc cho cô, “Em uống đi.”
Thời Noãn nhìn nước thuốc đen ngòm trong bát mà lòng đau khổ vì sợ đắng.
Thời Noãn mặt ủ mày ê nhìn bát thuốc hồi lâu rồi dứt khoát uống cạn một hơi.
“Ôi, đắng quá!” Cô uống xong, không thèm lau thuốc dính trên mép đã vội chạy vào phòng tắm súc miệng.
Nhưng cũng chẳng có tác dụng mấy, vị đắng đó vẫn ở trong miệng không đi.
Lục Chi Hằng đưa cho cô một viên kẹo sữa, “Có đỡ chút nào chưa?”
“Vẫn đắng lắm ạ.” Thời Noãn nuốt viên kẹo, “Anh cho em thêm một viên nữa đi ạ.”
Lục Chi Hằng lột vỏ, đưa kẹo cho cô, “Em giỏi lắm.”
Thời Noãn cũng tự thấy bản thân thật lợi hạt khi có thể kiên trì uống hết loại thuốc còn đắng hơn cả hoàng liên(*). Nhưng cô không hiểu vì sao anh khen xong lại cởi nút áo cô.
(*) Cây hoàng liên: Hoàng liên là vị thuốc đắng, có tác dụng kiện vị, thường được dùng điều trị tiêu hoá kém, viêm dạ dày, tả lỵ…Cây thường mọc hoang trên vách đá hoặc trên thân các cây gỗ có nhiều rêu ở vùng núi cao Lào Cai, Hà Giang. Chắc mọi người cũng quen thuộc với loại thuốc này nhỉ?
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
“Anh làm gì đó?” Cô khẽ hỏi.
“Chữa bệnh.” Anh nghiêm túc đáp, “Bác sĩ có nói phải khiến cho âm dương cân bằng. Chúng ta phải nghe theo lời dặn của bác sĩ thôi.”
Thời Noãn thấy anh đúng là mặt dày, tự mình muốn mà còn lấy cớ.
“Nhưng miệng em đắng lắm.” Cô không đồng ý.
“Không sao.” Lục Chi Hằng nghiêng về trước mổ lên môi cô, “Có đắng cũng vẫn ngon.”
“Ưm…” Thời Noãn bị anh hôn cho loạn nhịp, mặt đỏ bừng, “Em chưa, chưa tắm nữa.”
Hình như Lục Chi Hằng chỉ đợi cô nói câu này, hơi thở nóng bỏng lướt qua gò má cô, “Chúng ta tắm chung nào.”
Trong phòng tắm có một chiếc gương lớn, hơi nóng bên trong làm đọng lại trên mặt kính vô số bọt nước khiến ta không thấy rõ dáng người, nhưng vẫn có thể lờ mờ quan sát được tình huống bên trong, càng tăng thêm độ mờ ám.
Thời Noãn đang đứng đối mặt với chiếc gương, chỉ cần nhấc mắt lên một chút là có thể thấy được anh đang từ từ tiến vào trong cô.
Nỗi xấu hổ dâng trào khiến người cô trở nên căng thẳng, rên rỉ cầu xin anh đổi chỗ khác thì lại nghe thấy anh khàn giọng đáp—
“Noãn Noãn thả lỏng ra nào, đừng kẹp chặt như vậy, anh không vào được.”
Anh hư lắm!
Thời Noãn cắn một phát lên vai anh để trút giận, nhưng hình như làm như thế chỉ càng khiến Lục Chi Hằng hăng hái hơn.
Anh ôm chặt lấy cô, càng tấn công mãnh liệt hơn làm cô không thể chịu nổi.
Nếu không nhờ có anh ôm lấy eo cô thì cái cơ thể mềm nhũn này đã ngã quỵ. Cô tựa như chiếc thuyền lá nhỏ trong giông tố, lắc lư theo từng nhịp điều khiển của anh.
Dây dưa cả đêm, không ngủ cũng chẳng nghỉ, một người sức cùng lực kiệt, người thì tinh thần sảng khoái, vô cùng đối lập.
Nhiều ngày sau, Lục Chi Hằng lại dùng lý do này dụ dỗ Thời Noãn.
Thời Noãn không chịu được, “Anh không thể như vậy được, em chịu không nổi đâu.”
Lục Chi Hằng nhìn cô, “Chúng ta chỉ đang làm theo lời bác sĩ thôi mà em. Lúc đó em cũng đâu có thấy đau như lúc đầu nữa.”
“Chuyện đó…” Thời Noãn lí nhí đáp lời, “Là nhờ vào bát thuốc em uống thôi, không có liên quan gì tới chuyện này cả.”
Lục Chi Hằng nghiêm mặt: “Em có chứng minh không liên quan không hả? Chuyện này phải gọi là đôi bên cùng tiến.”
“…”
Thời Noãn nói không lại bèn ngủ quay lưng lại với anh. Một bàn tay nào đó thò qua vân vê cặp đào của cô.
“Lần này chúng ta làm khi nào em mệt thì sẽ nghỉ nhé, được không?”
“Anh…nói giữ lời chứ?”
“Ừm, hứa luôn.”
Thời Noãn không vững lòng lại lần nữa rơi vào bẫy của anh. Sự thật tàn khốc đã cho cô biết rằng, đàn ông đều là những tên lừa gạt, nhất là những lời trên giường càng không thể tin!
____
Chớp mắt lại thấy Tết đến.
Năm ngoái Thời Noãn bề bộn nhiều việc nên không thể về nhà, năm nay không thể không về.
Nhà cô cách thành phố B không xa, chỉ mất hai tiếng ngồi tàu cao tốc.
Cách vài tiếng trước khi khởi hành, Thời Noãn bắt đầu chuẩn bị hành lý, đồng thời cũng cảm nhận rõ được niềm u oán của người bên cạnh.
“Khi nào thì em về?” Lục Chi Hằng lấy quần áo ở trên tủ xuống gắp gọn gàng rồi đưa cho cô.
“Chắc khoảng mười mấy, hai mươi ngày ạ.” Thời Noãn đặt quần áo vào vali.
Lục Chi Hằng không vui, “Sao lâu vậy?”
“Hiếm lắm em mới về nhà một lần mà.” Thời Noãn nhón chân hôn lên má anh, nhớ tới lời anh lần trước bèn hôn cả hai bên trái phải, “Sang năm em sẽ ăn Tết cùng anh nhé.”
“Ding dong—” chuông cửa vang lên, là Thiến Thiến đến tìm cô.
Cô và Thiến Thiến là đồng hương, hôm nay hai người cùng nhau về quê.
Thời Noãn chạy ra mở cửa gặp Thiến Thiến đang kéo vali đứng ở ngoài, “Xe đang ở dưới lầu rồi chị Noãn Noãn.”
“Đợi một chút, chị xong ngay đây.” Thời Noãn chạy vào phòng lấy hành lý, Lục Chi Hằng đưa cô xuống xe.
Trước khi lên xe cô trao cho anh một nụ hôn gió, vẫy tay chào, “Em về đây, anh ở lại ăn Tết vui vẻ nhé!”
Lục Chi Hằng đứng đó đợi cho xe khuất dạng mới đi lên lầu.
Cô vừa đi trong nhà liền trở nên vắng lặng, không có sức sống.
Anh có hơi nhớ cô rồi.
_____
Buổi sáng đi tàu cao tốc, lúc đến nơi đã là giữa trưa.
Mẹ của Thời Noãn là Lý Đàn đến đón, vừa thấy cô đã chê gầy không giống ai, lo lắng, “Có phải con nhịn ăn để giảm cân như mấy nữ minh tinh kia không?”
“Con không có mà.” Thời Noãn thấy mẹ lo quá mức, “Cân nặng của con vẫn giống như hồi đi học, chắc là do tập thể dục nhiều nên trông gầy thôi ạ.”
Từ khi ở cùng Lục Chi Hằng thì có muốn giảm cân cũng không được, không bị anh vỗ béo là đã đỡ lắm rồi.
Lý Đàn yên lòng, “Vốn dĩ con ghét học thể dục nhất mà bây giờ lại tự giác đi tập thể dục, rèn luyện thân thể cơ đấy.”
Thời Noãn ngượng ngùng. Cô đột nhiên nhớ đến số lần chạy bộ tháng này còn ít hơn số lần ở trên giường với Lục Chi Hằng.
“Mẹ, chúng ta mau về thôi.”
“Ừ, chú Hà có đến cùng với mẹ đấy, còn đang đợi ở trong xe.”
Thời Noãn cùng mẹ ra khỏi sân ga. Hà Chí Vĩ thấy hai người đến liền vội vàng xuống xe, lấy vali của cô đặt vào cốp.
“Con chào chú Hà.” Mặc dù đã sống với nhau hơn mười năm nhưng cô vẫn chưa từng gọi ông là cha.
“Ôi chao.” Hà Chí Vĩ cười đáp, “Cuối cùng con cũng về nhà rồi.”
Cả nhà ngồi xe hơn hai mươi phút rồi dừng tại một quán cà phê.
Thời Noãn tò mò, “Chúng ta không về nhà sao mẹ?”
“Không phải vội.” Lý Đàn mở cửa xe lôi Thời Noãn xuống, hớn hở nói, “Mẹ dẫn con đi gặp một người.”
Thế là Thời Noãn đang không hiểu gì liền bị mẹ dẫn vào phòng bao.