Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh

Chương 2


Đọc truyện Nụ Hôn Ngọt Ngào – Hà Tằng Hữu Hạnh – Chương 2

Ở phòng khách sạn, Thời Noãn cầm chiếc gương nhỏ soi tới soi lui.

Lần đầu tiên nói dối thầy giáo để xin nghỉ nên trong lòng cô vẫn có hơi lo lắng.

Cô lo lắng ngẩng đầu nhìn trợ lý, “Thiến Thiến, bây giờ trông chị như thế nào?”

Người con gái trong gương tóc rối tung ở đâu vai, bờ môi tái nhợt, mắt còn có quầng thâm.

Nhìn lại thì thấy rõ được dáng vẻ bệnh nhân tinh thần suy sụp, không được nghỉ ngơi tốt, hoàn toàn một trời một vực với gương mặt xinh đẹp động lòng người trong buổi quay phim lúc sáng.

Thiến Thiến đưa mặt lại gần, nhìn cô chăm chú, giọng chắc nịch: “Hoàn hảo! Chị Noãn Noãn, nếu bây giờ chị dùng tay ôm tim thì có thể diễn vai Tây Thi bị bệnh luôn đó.”

Nghe cô nói thế Thời Noãn an tâm được một phần, lại hỏi tiếp: “Em nói xem chị có nên bỏ lớp phấn lót ở môi không?”

“Không cần đâu.” Thiến Thiến xua tay, khuyên nhủ: “Chị Noãn Noãn, bây giờ chị hoàn toàn mang dáng vẻ yếu ớt, nếu mà lau phấn đi thì không phải diễn Tây Thi mà là đang diễn vai Sadako đó.”

“Ok!” Thời Noãn nghiêm túc gật đầu, cảm thấy bé trợ lý của mình nói cực kì hợp lý.

Bộ dạng của cô bây giờ, nếu cầm thêm một hộp thuốc nữa thì cực kì hợp, nói ra lời thoại mà người người nhà nhà đều thuộc

Thận hư, thận yếu do mệt mỏi, làm việc quá sức.

Không cần phải nói, đồ trang điểm của con gái quả là bảo bối thần kỳ.

“Được rồi, em giúp chị quấn băng ở trên chân đi, rồi chụp giúp chị vài tấm hình.”

“Chuyện nhỏ.” Thiến Thiến lập tức lấy di động, canh góc chụp hình cho cô.

Thời Noãn chọn một tấm, chuẩn bị gửi cho vị thầy giáo Lục mới đến kia.

Cô tìm ra Wechat của thầy giáo mới ở trong group lớp, vào tường nhà rồi gửi lời kết bạn.

[Bạn đã thêm thầy Lục vào bạn bè, bây giờ đã có thể bắt đầu trò chuyện.]

Đối phương lập tức đồng ý lời mời kết bạn.


Thời Noãn phấn khởi, ngón tay gõ chữ không ngừng —

Thời Noãn: [Thầy Lục, em sai rồi, em thật sự sai rồi. Em không có cố ý cúp tiết của ngài mà thật ra em bị té gãy chân ạ.]

[Em rất muốn tham gia tiết học, lắng nghe lời dạy của ngài nhưng em thật sự lực bất tòng tâm. Bây giờ tới đi vệ sinh mà em cũng chỉ có thể đi bằng một chân, mỗi một bước đều cực kì khó khăn!]

[Mặc dù không có đi học nhưng em nhất định sẽ ghi chép cẩn thận những gì ngài dạy ạ.]

[Thầy Lục, ngài tin em đi, em xin thề, hai tuần sau em chắc chắn sẽ đến lớp đúng giờ ạ.]

[Thầy Lục, ngài nhìn đi, em không có lừa ngài đâu, em gửi ảnh chụp té gãy chân qua cho ngài xem nè.]

Xong rồi gửi tấm ảnh cô bị bệnh nằm trên giường, chân còn quấn một lớp thạch cao dày.

Tin nhắn gửi đi rồi lại như đá chìm đáy biển.

Thời Noãn cứ đợi, xem đi xem lại vẫn chưa thấy thầy Lục trả lời.

Đọc thuộc kinh bản đến mười hai giờ, hai mắt cô đã nặng trịch, điện thoại lại báo có tin nhắn.

“Éc!” Thời Noãn giống như người trong bước đường cùng tìm thấy được ánh sáng của đời mình, bỗng nhiên bối rối, lập tức mở Wechat.

Tội cho cô đánh nhiều chữ chân thành như vậy, còn khổ cực hóa trang một phen, cuối cùng chỉ nhận lại được một c hữ —

Lục: [Ừ.]

Thời Noãn không cảm nhận được sự đẹp trai của người thầy này từ những lời ba hoa chích chòe của Tống Vi Vi nhưng mà lại bị đóng băng bởi sự lạnh lùng này.

Giọng điệu này không khác gì so với mấy Hoàng đế thời cổ đại lúc muốn nói “Trẫm đã duyệt rồi, mau quỳ gối tạ ơn đi”.

Thời Noãn tắt đèn, trước khi nhắm mắt đi ngủ một giây còn không nhịn được mà sầu não suy nghĩ —-

Chữ “Ừ” này cuối cùng là đồng ý hay không đồng ý đây?

Cái gọi là muốn nói dối thì phải dùng vô số lời nói dối để thành công quả là không sai mà.


Thầy giáo mới đến này lòng sâu như đáy biển, thái độ lại khó lường.

Thời Noãn bắt đầu chăm chỉ đăng trên vòng bạn bè để xây dựng hình tượng thiếu nữ tuy bị thương nhưng vẫn nuôi ý chí học tập kiên cường, tất cả để thể hiện độ đáng tin của lời nói dối này.

“Vết thương hồi phục rất nhanh, mấy ngày nữa là có thể đến trường rồi.”

“Hôm nay mình đã #giải_quyết_trăm_từ #học_45_từ_đơn, trong vòng mười ngày đã học được vài trăm từ đơn rồi. Mọi người cũng học từ đơn đi.”

“Mình thích học lắm, học tập giúp cho mình cảm thấy vui vẻ. Nếu như được cho thêm thời gian để học thì mong là mình sẽ được học trong vòng 1 vạn năm nữa luôn.”

“Không gì có thể ngăn cản mình trên bước đường học hành, học hành mê mệt nên càng ngày mình càng gầy.”…

Mỗi ngày sau khi quay phim xong, Thời Noãn còn vắt óc nghĩ ra nội dung cực kì xấu hổ khác nhau mỗi ngày để đăng trên vòng bạn bè.

Có thể nói là việc này đã sử dụng hết toàn bộ chất xám của cô.

Để bạn bè không nghĩ là cô uống lộn thuốc hay bị động kinh nên cô đã chỉnh chế độ chỉ để một mình thầy Lục thấy được các dòng trạng thái này.

Cô cũng không rõ liệu thầy Lục kia có thấy được hay không, dù sao cô đăng trong vòng bạn bè nhiều như vậy mà cũng không lấy một lời, có khi nào thấy cô phiền quá nên chặn luôn rồi hay không nhỉ?

Phải nhẫn thôi, Thời Noãn chuẩn bị lại để quay cảnh cuối cùng.

Thiến Thiến đã mua giúp cô vé chuyến bay lúc 10h tối, lúc đầu Thời Noãn không hề nghĩ rằng nhà đầu tư bộ phim sẽ đến thăm đột ngột nên lúc đầu dự định sẽ bay về ngay sau khi quay phim xong.

Rốt cuộc không thể nào đi được.

Phó đạo diễn đã sắp xếp một bữa tiệc rượu, ngay cả nữ chính Thẩm Mộng cũng tham dự, Thời Noãn chỉ là nhân vật nhỏ tất nhiên không có lý do để từ chối.

Một bàn tiệc rượu có mười ghế ngồi, hai chỗ ngồi ở giữa được chừa ra, còn lại là dựa theo danh tiếng của diễn viên mà sắp xếp.

Thời Noãn bây giờ chỉ là một diễn viên nhỏ đi trên đường cũng không ai nhận ra nên tất nhiên được xếp cho ngồi ở sau cùng.

Ngô Lệ ngồi cùng cô, một bàn mấy người đợi hơn mười phút mà nhà đầu tư vẫn chưa đến.


Thời Noãn cúi đầu lướt Weibo, Ngô Lệ ghé bên tai cô căn dặn, “Một lát nữa nhà đầu tư tới, em nhớ phải chủ động một chút, người ta sẽ đến bắt chuyện với em đấy.”

Trong lúc này, cô ấy nói ra một câu mập mờ không rõ như vậy quả thật dễ khiến người khác hiểu lầm.

Thời Noãn hít thở không thông, nắm chặt điện thoại.

Cô ngẩng đầu, cảnh giác chớp chớp mắt, mặt kiên định nói:”Chị Lệ, lúc chúng ta kí hợp đầu đã bàn qua rồi, em sẽ không vì một vai diễn mà đi hầu hạ nhà đầu tư, làm chuyện này chuyện kia đâu.”

Cô ngừng một chút rồi lại nhỏ giọng khẩn cầu nói thêm, “Tác phong của trường học bọn em rất nghiêm khắc, nếu nhà trường biết được em vì một vai diễn mà đi ngủ với người ta thì chắc chắn sẽ bị đuổi học mất. Chị Lệ, chị không thể để cho em học hành vất vả 4 năm trời cuối cùng lại không lấy được bằng tốt nghiệp chứ.”

Ngô Lệ biết cô nghĩ sai, nhìn cô một cách kỳ lạ: “Noãn Noãn, em suy nghĩ linh tinh gì vậy?”

Thời Noãn: “Dạ?”

Ngô Lệ cũng không thèm nhìn cô, thản nhiên nói: “Cố tổng trẻ tuổi lại giàu có, ngoại hình hoàn toàn ngang bằng với tiểu thịt tươi bây giờ, em không thấy mấy nữ minh tinh mỗi lần thấy anh ta là hai con mắt sáng lên như kiểu sắp ăn thịt Đường Tăng vậy sao? Nói thật, em có muốn ngủ với anh ta thì chị cũng chưa chắc gì giành được cho em.”

Thời Noãn ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy đúng như lời cô ấy nói —

Có vài nữ minh tinh đã bắt đầu lôi gương ra trang điểm lại, hình như Thẩm Mộng cũng kéo cổ áo thấp xuống một chút nữa.

Ngô Lệ nhớ tới chuyện trước đây, lườm cô một cái, giọng điệu có chút hờn dỗi: “Chị muốn em chủ động là ở việc kính rượu người ta kìa.”

“Em đừng có để như lần trước, người ta dốc sức thể hiện mình trước đạo diễn, nhà đầu tư, chỉ có em là dí mặt vào điện thoại thôi.”

Thời Noãn bị cô nói cho chột dạ, giơ hai ngón tay lên thế, “Chị Lệ, em xin hứa lần này em sẽ tích cực chủ động, không để chị mất mặt nữa.”

Đợi nửa tiếng đồng hồ, thịt Đường Tăng…À không, nhà đầu tư mới ung dung tới chậm.

Thời Noãn ngẩng đầu, bình thường mấy nhà đầu tư đều là những ông chú hơn 40 tuổi, đầu hói, bụng bia.

Nhưng bước vào cửa lại là hai người đàn ông đã phá vỡ ấn tượng kia của cô.

Cố tổng thật sự rất đẹp trai nhưng ánh mắt của Thời Noãn lại bị người đàn ông bên cạnh thu hút.Lúc học đại học năm thứ nhất, cô và Tống Vi Vi cùng xem một bộ phim cực kì ngược tâm thời dân quốc, cùng nhau trải qua một lần thảo luận kịch liệt về hình tượng nam chính “Nhã nhặn mà bại hoại”.

Cuối cùng bọn cô đưa ra kết luận, vừa nhã nhặn vừa bại hoại, không phải ai muốn cũng được —

Anh ta nhất định phải có bàn tay trắng, thon dài, giọng trầm ấm, êm tai, đeo một kiếng gọc vàng, trưng ra bộ mặt cấm dục, tỏa ra khí chất người lạ chớ lại gần…

Mà người đàn ông ở trước mặt, hoàn toàn khớp với những điểm trên.


Đúng vậy, có thể nói là người vừa lịch sự lại vừa lưu manh.

Phó đạo diễn chào đón họ nhiệt tình, niềm nở giới thiệu với mọi người, “Vị này là Cố tổng, còn vị này là Lục thiếu.”

Nghe được lời của đạo diễn, Thời Noãn liền sửng sốt, không hiểu vì sao lại nghĩ đến vị thầy giáo lạnh lùng kia, chẳng lẽ trên đời này đàn ông họ Lục đều soái như vậy?

Lúc đầu thai đút lót cho Mạnh Bà sao?

Mọi người đứng dậy, ồn ào nâng chén chào hỏi khách sáo, “Xin chào Cố tổng, xin chào Lục thiếu.”

Trong đầu Thời Noãn đang nghĩ ngợi linh tinh thì bỗng dưng bị Ngô Lệ vỗ một cái vào tay, nhanh chóng đứng lên theo mọi người.

Sau đó, ánh mắt của cô vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lục thiếu, không lệch một phân.Không biết có phải lúc đó Thời Noãn hoa mắt rồi hay không mà lại thấy anh cong cong khóe miệng, bên trong đôi mắt đào hoa kia như muốn nói điều gì.

Nhưng mà không phải là hứng thú của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mà lại giống như cảm giác thầy giáo tia được học sinh đang quay cóp trong lớp vậy.

Có thể thấy được lòng cô đang hoảng loạn.

Tiệc rượu vừa bắt đầu không lâu thì đã có không ít nữ minh tinh chủ động đi kính rượu nhà đầu tư.

Ngô Lệ có việc phải đi trước, Thời Noãn nhớ lời hứa của mình với cô ấy, cũng rót một chén rượu đi lại chỗ Cố tổng và người đàn ông kia.

Cô cười cực kì đoan trang, “Cố tổng, Lục thiếu, các anh đã không quản đường xa mà đến đây, tôi xin mời các anh một ly.”

Nói xong cô phóng khoáng uống cạn ly rượu.

Phó đạo diễn ngồi ở bên cạnh nhiệt tình giới thiệu: “Đây là Thời Noãn, diễn vai Lệ tần. Cô gái này tuổi còn nhỏ, vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, mặc dù không phải xuất thân chính quy nhưng khả năng diễn xuất rất khá, là mầm non tốt.”

Được khen ngợi, Thời Noãn đỏ mặt chớp chớp mắt, nở nụ cười ngượng ngùng, vừa muốn rời đi thì nghe được giọng nói lạnh lùng của người đàn ông kia gọi tên mình —

“Thời Noãn?”

Cô vô thức “Dạ” một tiếng, nhìn về phía anh, không biết anh có ý gì.

Người đàn ông chăm chú nhìn cô, ánh mắt hơi tối lại, lành lạnh mở miệng, “Thạch cao ở trên chân em đâu rồi?”

Nhoáng cái như sấm sét giữa trời nắng, Thời Noãn đứng hình tại chỗ.

Cô trừng to mắt, rất lâu sau mới phản ứng lại được, lắp ba lắp bắp hỏi, “…Thầy, thầy Lục?”

Lục Chi Hằng để lộ nét mặt lười biếng, cười như không cười nhìn đôi chân thon dài trắng nõn của cô, “Té gãy chân, mỗi bước đều gian nan vô cùng sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.